• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đấu mà tất thảy ai ai trong Tuyết Vũ quốc đều mong chờ, bọn họ muốn biết ai sẽ trở thành người thắng cuộc, bước chân không bình thường của Tuệ Lâm đã khiến nhiều người lo ngại, còn đối thủ hoàn toàn bình thường, hay nói đúng hơn xuất phát điểm của hai người đã hoàn toàn chênh lệch.

- Bắt đầu!

Tiếng trọng tài vang lên Diệp Lam Hồng lao đến, một cước quét chân, nhất định phải huỷ chân đối thủ tránh chạy đi lung tung, có lẽ vì lực quá lớn nên phản tác dụng, cả người lại văng ra tận gốc sân, Diệp Lam Hồng run rẩy đứng dậy, cái chân đau khiến gương mặt méo mó.

- Như vậy là giống nhau rồi nhỉ!

- Tên khốn nhà ngươi!

- Không, không, chính vì ngươi muốn đánh nhanh thắng nhanh nên mới bị như vậy, ngươi là người sai không phải ta.

- Giết!

Mặc kệ cơn đau, Diệp Lam Hồng lao đến với chiêu thức đoạt mạng của mình, Tuệ Lâm chợt nhận ra điều gì đó không đúng trong biểu cảm thay đổi liên tục kia, cái con người này vừa rồi xuất hiện một nét mặt sợ hãi, một quyền hạ xuống lập tức đánh thẳng vào người, Tuệ Lâm càng chắc với điều này khi nhìn thấy đôi mắt nhắm tịt khi tấn công đó, toàn là sát chiêu giết người, đây là muốn đoạt mạng người, cước pháp Dương gia buộc phải thi triển để tránh né hoàn toàn, đứng ở sau lưng từng bước cà nhắc đi về bốn phía của sân đấu, còn phải né chiêu thức của đối thủ. Nhìn loạt đòn tấn công của Diệp Lam Hồng làm cho những người gần đó tái mắt, sợ hãi vài phần.

Tuệ Lâm không phát giác được bất cứ điều gì trong khả năng của mình, chợt nhớ đến một thứ mà sư phụ truyền cho, ngay lập tức quay lại trung tâm sân đấu, cứ vậy mà ngồi xuống ở đó tịnh tâm, mặc kệ đòn tấn công đang đánh đến trong sự sợ hãi của vài người và hưng phấn của những kẻ thích cá cược, "ẦM" tiếng vang chấn động khiến nhiều người hồi hộp, muốn nhìn thật nhanh kết quả.

Tuệ Lâm trong màn sương đất đó chặn thành công đòn đánh, tuy rằng bị gãy vài cái xương, giữ lấy tay của đổi thủ, nhổ ra một ngụm máu, nói.

- Ta biết ngươi ở đây, ở trong cơ thể của Diệp cô nương, nhưng không ngờ ngươi lại có thể lấy được quyền điều khiển cơ thể mà tiến hành điều này, nào nói cho ta cái tên!

Một tiếng nói rất bé vang lên, nó như giọng của một lão già.

- Kekeke, đúng là hậu nhân khả uý, đến cả cha ngươi, Dương Trương Kiên cũng không thể phát giác ra điều này trước khi chết, à phải nói là ngươi là người thứ 2 phát hiện ra ra, còn biết tận tường ta ở đâu. Tuệ Linh Chi Bích cô ta thực sự đã dạy ngươi rất tốt, nếu ngươi nhận thua ngay lúc này thì ngươi sẽ không dính vào tội khi quân, càng không khiến cuộc sống của ngươi bị đảo lộn, ngươi quang vinh trở về Tuệ Linh gia, lấy công đạo của nương quá cố, Tuệ Linh gia và Tuyết Vũ quốc vốn không còn liên quan với nhau, càng không liên quan đến ngươi, ta làm việc của ta, ngươi làm việc của ngươi.

- Nói cũng có lý, vậy ngươi bồi thường cho ta thế nào!. Đọc thêⅿ các chương ⅿới tại ﹛ 𝙏RU𝑴 𝙏RUYỆN.𝑽N ﹜

- Ta sẽ tha chết cho ngươi, để ngươi bình an sống hết cuộc đời này, thân đệ Dương Duy Cường cũng an nhàn mà sống, thực hiện lý tưởng của mình.

- Ngươi biết quá rõ về bọn ta, ta nghĩ rằng không chỉ mình ngươi.

- Hehe đúng là thông minh, đúng vậy, ngươi rất thông minh nên ta sẽ nói, ta thuộc Khử Quân, là những kẻ sẽ hạ sát bất kỳ đất nước nào là kẻ thua cuộc trong liên minh thiên tử, vì quá lâu rồi nên Tuyết Vũ Quốc là một con mồi tốt để huấn luyện những mầm non sau này.

- Xem ra 4 người đã giống như Diệp cô nương đây rồi!

- Thông minh, ta rất hứng thú với đầu óc của ngươi, liệu trong đó chứa đựng những gì.

- Có lẽ các ngươi đã bỏ xót một điều, ta không còn là Dương Tuệ Lâm nữa, ta, hiện tại ở nơi này là Tuệ Linh Lâm, làm hôn phu của công chúa.

Tuệ Lâm phải khai mở phong ấn, phát huy toàn bộ sức mạnh giết người của Mỵ thức, giết người bằng ánh mắt chính là sát chiêu của Mỵ thức, cũng được dặn không nên dùng, nơi nó là một con dao 2 lưỡi, nhẹ thì mù tạm thời, nặng thì thất khiếu bị huỷ.

- Chúng ta sẽ còn quay trở lại!

- Không đâu! Các ngươi sẽ ở đây với Tuệ Linh Cẩm vĩnh viễn. Tuyệt ấn hồn, kết!

Linh hồn kia phút chốc bị nuốt chửng vào cơ thể Tuệ Lâm trong sự hoảng loạn, cố gắng dằng co để thoát ra nhưng kết ấn đã tung ra, không thể thoát được, đổi thủ lúc này đã lấy lại cơ thể đau đớn thét lên.

- Cứu mạng, cứu với!!!

"Ợ" một tiếng tràn đầy no nê đến từ chiếc nhẫn thực chỉ, Tuệ Lâm đôi mắt chảy máu nằm gục xuống sàn đấu, Diệp Lam Hồng một bên hoảng sợ la hét muốn chạy cũng không thể chạy được, Đằng Linh Ngôn ở nơi quan sát rời đi, vừa rồi bản thân cảm nhận được người của Khử Quân thì run rẩy không di chuyển được, mà không biết bản thân đã bị nhắm đến làm một người thay thế.

Trận đấu không có kết quả chính xác, các thái y được triệu tập cứu chữa, bọn họ chỉ có thể cúi đầu xin tha mạng mà không chẩn ra được nguyên nhân, Dương Duy Cường lúc này đã khẳng định đại tỷ vẫn còn sống, âm thầm thông báo cho 5 vị ca ca kia tin tức này, cả 6 người đều nhất quyết chờ đợi, song bên cạnh đó ổn định tình hình, chuyến đi sắp đến của tỷ/muội nhất định phải bảo toàn nhất, mặc kệ chuyện có ra sao, cả 6 người sẽ bảo vệ ái nữ duy nhất của Dương gia.

Bọn họ bàn luận là một chuyện, thánh chỉ ban hôn lại là một chuyện, vì không thể để đại công chúa lấy người không có danh phận, mà đối thủ là Diệp Lam Hồng đã được xác định không phải người của Tuyết Vũ Quốc, vậy nên người chiến thắng chính là Tuệ Linh Lâm, đồng thời ban hôn cho đại công chúa, đây chính là nước đi mạo hiểm và khôn ngoan của hoàng đế. Nếu như người không tỉnh thì đại công chúa không thất hứa mà một đời trông coi, còn nếu như người tỉnh mà bị mù, coi như là khiến đám người nhao nhao ngoài kia chết tâm không gây chiến nữa, một kẻ mù sao có thể điều quân, tân đế cũng lo sợ về chuyện đảo chính, và nếu như trở lại bình thường thì đại công chúa có thêm một trợ thủ đắc lực, việc tam hoàng tử đăng cơ cũng không phải chuyện tệ hại gì, chẳng qua gánh nặng của công chúa quá lớn mà thôi, vừa trông chừng tân đế vừa phải trông chừng nội phản ngoại xâm lăng, để nhi nữ gồng gáng bậc làm cha sao có thể chấp nhận được.

[ Một tháng sau ]

Tuệ Lâm tịnh dưỡng trên giường cũng đã có thể bước ra ngoài với cơ thể lành lặn với phán đoán của thái y, đôi mắt chỉ là tạm thời mất đi thị lực mà thôi, Nhật Tú được chỉ định chăm sóc phò mã, vừa dìu người vừa căn dặn.

- Phò mã cẩn thận, phía trước có bậc thang.

- Nhật Tú này, ngươi đừng gọi ta như vậy, giữa ta và công chúa là hôn ước mà thôi, còn nữa ta muốn tự mình quen với bên ngoài.

- Đích thân hoàng thượng sắc phong thì làm sao nô tì có thể làm sai được, hơn nữa đôi mắt của phò mã chỉ là tạm thời không thấy gì, theo lời của thái y sẽ khôi phục lại thôi, nên phò mã không nhất thiết phải tự mình làm quen với điều này!

- Lúc ta đón công chúa đương nhiên không thể nhờ ngươi dắt như vậy được đúng không?

- Nô tì sẽ đẩy xe lăn cho người.

- Ta đâu bị què.

- Nếu cần thiết nô tì sẵn sàng giúp phò mã danh chính ngôn thuận ngồi lên xe.

- Ta không nói lại ngươi, ta không quen có người lạ kề cận.

- Công chúa đang bận nên mới sắp xếp nô tì bên cạnh phò mà, nếu nô tì làm phò mã khó chịu, nô tì sẽ bẩm lên công chúa, đổi cho Kim Oanh sang đây bầu bạn với phò mã.

- Không, không cần đâu, là ngươi là được.

Tuệ Lâm dưới sự dìu dắt của Nhật Tú thuận lợi bước đến bàn nước, còn rất thuận lợi tận hưởng, nhìn lại những rối ren khi bước sâu vào chuyện này, bản thân có vài phần muốn từ bỏ vì nó liên hệ đến rất nhiều sinh mạng, còn cả cái tên Khử quân nữa, thật sự quá nhiều thứ, thật muốn có ai đó để giải bày.

Một cung nữ khác đi đến bẩm.

- Khởi bẩm phò mã có Dương thiếu hiệp cầu kiến, còn nói là đến làm trọn nghĩa vụ của thân đệ quân sư, công chúa dẫn Dương thiếu hiệp đến ở bên cạnh phò mã, bảo vệ phò mã.

- Hả! Dương thiếu hiệp!

Nhật Tú nói.

- Trước đây công chúa có một nữ quân sư tên là Dương Tuệ Lâm, là đại tỷ của Dương thiếu hiệp, hơn nữa vị nữ nhân này đa mưu túc trí rất được công chúa tín nhiệm, vậy nên không quá khó hiểu khi Dương thiếu hiệp muốn đầu quân cho công chúa.

Tuệ Lâm trong lòng thầm lo lắng.

- Tiểu đệ của ta sao lại mò đến đây gây chuyện rồi, nếu như bị phát hiện thì phải ăn nói làm sao. Ta là đại tỷ của Dương thiếu hiệp hay là lần đầu gặp mặt Dương thiếu hiệp, còn 5 vị ca ca nữa... nhưng khoan đây không phải chuyện xấu, mình có thể có được...

Duy Cường đối diện với đại tỷ đôi mắt tuy rất có thần nhưng biểu hiện quả thực là của người mù, trong lòng không khỏi tự trách bản thân tại sao lại không can dự sớm hơn, đôi mắt đau thương làm Nhật Hạ nghĩ rằng đây là thương hại phò mã, đứng ra nói.

- Dương thiếu hiệp dù xuất thân là danh môn chính phái, đối với hoàng thất cũng nên thể hiện lòng tôn kính.

- Tại hạ Dương Duy Cường...

Chưa nói hết câu thì Tuệ Lâm nói.

- Biểu đệ, ta là người mang họ Tuệ Linh đối với mẫu thân đệ thực sự có quan hệ thân thuộc, hay đệ đừng vì vương vị mà xa cách, gọi ta một tiếng ca, đối với công chúa gọi một tiếng tẩu.

- Vâng ca.

Nhật Hạ im lặng, là một người thông minh bản thân cô biết khi nào cần nói, khi nào nên im lặng, Tuệ Lâm rất hài lòng, bởi nếu là Kim Oanh thì đã cãi nhau một trận lớn. Tuệ Lâm nói.

- Đệ đến đây để làm gì?

- Bởi vì người trong giang hồ sẽ không can dự triều chính, nên đệ đến làm hộ vệ cho ca. Đương nhiên còn muốn dẫn theo huynh đệ của đệ đến nhưng công chúa nói rằng chuyến đi tiếp theo không thể dẫn quá nhiều người.

- Công chúa!

- Sao vậy?

- Chuyện ở nhà xong chưa?

- Tuy rằng Lĩnh gia đã hoàn toàn bị huỷ nhưng Lĩnh Giao Linh vẫn còn sống, đệ tạm thời đã sắp xếp cho cái tên Dương Hương Chi đã tiếp nhận thân phận Lĩnh gia bằng ngân lượng của đệ và mối quan hệ mà Ngũ Long thương đoàn gây dựng nên, cô ta là một người thông minh nhưng vô cùng mưu mẹo nhiều lần Lữ ca phải khốn đốn với cô ta, còn Dương Hương Ly đang ở chỗ các vị ca ca làm khách, cô ta ban đầu còn chống đối nhưng sau khi được thỉnh giáo thì ngoan ngoãn, hiện tại chưa dùng đến cô ta thì cô ta vẫn còn an toàn.

- Cô ta không xấu chẳng qua chỉ là bị thân tỷ cưỡng ép phải như vậy mà thôi, Nhật Tú thu xếp phòng cho đệ ấy, hai người để ta yên tĩnh một chút.

- Vâng.

Một lúc sau thì một cảm giác lạnh lẽo từ vũ khí chạm đến cổ mình, kèm theo một tiếng nói cất lên.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Một kẻ mù như ta có thể uy hiếp đến ai lúc này.

- Thái y nói ngươi chỉ là bị tạm thời mà thôi, Tuệ Linh gia trước giờ chưa từng xuất hiện công khai như vậy, chưa từng can thiệp vào hoàng thất của bất cứ nước nào, liên minh thiên tử cũng không hề nhận được sự tham gia của Tuệ Linh gia.

- Nhị hoàng tử muốn hỏi thông tin hay là muốn giết người.

- Ngươi và Dương Duy Cường có mối quan hệ gì?

- Nhị hoàng tử muốn hỏi về Dương Duy Cường hay là Dương Tuệ Lâm.

Cảm giác như lớp da bị cắt khiến Tuệ Lâm nhăn nhó, lúc này vừa hay có một nhóm binh lính đang đến, thấy phò mã bị uy hiếp liền rút kiếm đối phó, thế nhưng bọn họ chưa kịp cất lời cảnh báo đã bị hắc y đánh cho ngất đi.

Tường Vinh hoàng tử nói.

- Nếu như ngươi không nói thì ta không ngại đem ngươi làm thức ăn cho thú cưng của ta đâu!

- Thú cưng của nhị hoàng tử là gì? Ta đang rất tò mò đấy!

- Mang người đi.

- Nhớ mang trả về lúc đêm nếu công chúa truy cứu, ta không cứu được nhị hoàng tử đâu!

Tuệ Lâm mặc cho bọn họ mang đi, cảm nhận cảm giác những cơn gió đi ngang qua mình, bản thân tận hưởng khoảng khắc đó, và rồi đôi tai mẫn cảm nghe được những tiếng gào rú điên cuồng, tiếng va đập vào với những thanh sắt lớn. Khi mà cảm nhận được mặt đất Tuệ Lâm nói.

- Nhị hoàng tử đang nuôi dã thú sao?

- Nếu ngươi còn không nói thì đừng trách ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK