Nguồn:
“Ngươi là trụ trì của bổn viện?” Tống Diễn Thanh chắp tay đi dưới hành lang mái hiên hỏi một tiếng.
“Không phải, không phải, bần tăng Như Hối, là thủ tọa Đông viện.” Như Hối khách khí tự báo thân phận, nhìn thấy Tống Diễn Thanh có vẻ là kẻ giàu có nên vô cùng nịnh bợ.
Tống Diễn Thanh liếc gã ta một cái. “Bảo trụ trì của các ngươi tới gặp ta.”
Như Hối lắc đầu nói: “Không khéo rồi, trụ trì ra ngoài thăm bằng hữu, ngày mai mới trở về.”
Đêm đó, ba người Tống Diễn Thanh ở trong phòng khách. Nhà bếp của chùa vừa mới tắt lửa không lâu, có hai tiểu tăng đưa cơm chay tới. Sau khi bày xong cơm chay, hai tiểu tăng lui ra, Hứa Dĩ Thiên bước đến trước bàn nhìn nhìn, chỉ là một nồi cơm nhão với rau xanh, quá đơn giản.
Hứa Dĩ Thiên lấy một bình sứ nhỏ ra, rắc chút bột trắng vào trong nồi cơm nhão, cầm cái thìa quấy quấy, sắc mặt rất nhanh biến đổi, màu sắc nồi cơm nhão hơi biến sang màu đen. Hắn ta quay đầu sang nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sư huynh!”
Tống Diễn Thanh và Trần Quy Thạc bước lại gần xem thử, sắc mặt cũng thay đổi theo, trong cơm chay này có độc, may là kiểm tra thử một chút, nếu không không biết có chuyện gì xảy ra. Ai mà ngờ một ngôi chùa trông phù hợp quy củ thế này mà có thể làm ra chuyện như vậy.
“Một đám tặc ngốc!” Trần Quy Thạc nghiến răng nghiến lợi một tiếng, quay người muốn đi tìm đám hòa thượng tính sổ.
Tống Diễn Thanh đưa tay ra kéo y lại, vẫy hai người đến gần, chụm đầu nói thầm.
Một lát sau, Hứa Dĩ Thiên bưng nồi cơm chay đến nơi hẻo lánh xử lý, sau khi chỉnh sơ lại đồ đạc trên bàn, ba người gật đầu ra hiệu với nhau, lần lượt ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Chưa tới nửa canh giờ sau, một cánh cửa sổ trong góc được kéo ra một khe nhỏ, một con mắt nhìn vào trong phòng rồi biến mất.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai côn tăng đẩy cửa tiến vào, đằng sau có một lão hòa thượng mặc áo cà sa, người không cao, có vẻ hơi còng, da đen nhánh, vòm râu bạc trắng, hai mắt sáng ngời có thần, chính là trụ trì Viên Phương của Nam Sơn tự.
Mấy côn tăng bên ngoài tràn vào, Như Hối thủ tọa Đông viên kia cũng đi theo bên trái lão hòa thượng, bên phải là Như Minh thủ tọa Tây viện. Có đệ tử bưng cái nồi không hướng về phía có ánh sáng, nói: “Ăn sạch rồi.”
Nhìn mấy người nằm dưới chân, Như Minh thủ tọa Tây viện chắp tay trước ngực buông tiếng thở dài: “Sai lầm, sai lầm. Trụ trì, chúng ta lại tạo sát nghiệt rồi!”
Trụ trì Viên Phương buông tiếng thở dài: “Thế đạo loạn như vậy, dân chúng lầm than, bách tính không tự lo được cho mình, ai còn tới quyên tiền hương đèn? Nam Sơn tự lại ở sâu trong núi cách xa thành quách không nghĩ ra vài cách thì ở đâu ra tiền nhang đèn? Nếu mọi người ngay cả ăn cũng không đủ no, nếu người đều đi cả, đều tan rã hết, vậy thì còn nói gì tới chấn hưng Nam Sơn tự? Cho ta thêm thời gian vài năm nữa, tích lũy đủ tiền ta nhất định sẽ xây một ngôi chùa lớn trong thành, hoàn thành di nguyện của trụ trì, đến lúc đó tiền hương hỏa mỗi ngày sẽ tăng lên, chúng ta sẽ không cần làm những chuyện thế này nữa.”
“Haiz!” Vài tiếng thở dài lại vang lên trong chúng tăng nhân.
Như Hối phất tay ra hiệu, vài côn tăng tiến lên lục soát ba người nằm trên mặt đất.
Ai ngờ đột nhiên xảy ra dị biến, một côn tăng “a” một tiếng thảm thiết bị Hứa Dĩ Thiên một chân đạp bay ra ngoài, đụng vài người ngã theo.
Tống Diễn Thanh cũng bỗng nhiên đứng dậy, bóp cổ một côn tăng, cười lạnh nói: “Hay cho một đám tặc hòa thượng giết người cướp của!” Dứt lời, tay vặn một cái, cổ họng côn tăng trong tay rắc một tiếng, đầu bị bẽ gãy. Hắn ta lại xoay tay chụp giữa hư không một cái, bảo kiếm sau lưng rút ra khỏi võ, hút qua, nắm chặt trong tay.
Ba đạo kiếm quang đột khởi, một đám côn tăng vung gậy gỗ cản lại nhưng sao có thể cản được. trong khoảnh khắc những kẻ bị giết huyết nhục văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên tục, những người còn lại bị dọa cho hoảng hốt lui ra sau, chỉ còn trụ trì Viên Phương vung thiền trượng lên keng keng ngăn cản, yểm hộ tăng chúng rút lui, trên người ngầm hiện lên yêu khí.
“Hóa ra là một yêu tinh!” Tống Diễn Thanh cười lạnh một tiếng, một kiếm hung ác vỗ xuống, thiền trượng của Viên Phương chặn lại, chấn cho cánh tay Tống Diễn Thanh run lên.
Rõ ràng Viên Phương không phải đối thủ của đám Tống Diễn Thanh, bất kỳ một người nào dường như cũng có thể đánh cho lão không có sức hoàn thủ, lão ngoài sức lực kinh người ra thì tu vi thực sự chẳng ra làm sao.
Điều khiến ba người thấy kỳ lạ là Viên Phương đã chịu vài kiếm, y phục trên người đã bị chém rách rưới nhưng mũi kiếm lại khó làm bị thương người lão, giống như đang mặc bảo giáp hộ thân gì đó, nếu không cái mạng nhỏ của Viên Phương sớm đã chẳng còn rồi. Từ những vết rách trên y phục có thể thấy thứ xù xì như lông lộ ra. Mũi kiếm xẹt qua chúng lại có thể phát ra tiếng kim loại ma sát.
Có điều, ba người nhanh chóng phát hiện ra sơ hở của Viên Phương, mũi kiếm chém xuống cũng vô dụng, chỉ đâm mới có thể xuyên qua da thịt Viên Phương. Dù Viên Phương da dày thịt béo, nhiều lần tránh được chỗ yếu hại nhưng liên tiếp bị đâm vài kiếm cũng không thể chịu đựng được, trong lúc né tránh máu tươi tí tách chảy xuống.
Sau một hồi, Tống Diễn Thanh khẽ nâng tay ra hiệu, Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc dừng tay, ngừng công kích. Ba người đứng ba góc vây Viên Phương mặt đã vô cùng hoảng sợ chật vật vào giữa.
Toàn bộ tăng lữ trong chùa dường như đều hiện thân, ngoài hơn chục người vừa chết trong tay ba người Tống Diễn Thanh, hiện trường còn hai mươi tên tăng lữ, trên tay cầm côn sắc mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Bọn hắn thấy đám Tống Diễn Thanh lợi hại như vậy thì không dám đến gần, nhưng cũng không muốn vứt Viên Phương lại chạy trốn.
Viên Phương máu tươi chảy tí tách thở hổn hển, thiền trượng cầm ngang chậm rãi xoay vòng cảnh giác nhìn ba người.
“Muốn chết hay muốn sống?” Tống Diễn Thanh nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Viên Phương cắn răng nói: “Ta nói muốn sống ngươi có thể tha cho ta sao?”
Tống Diễn Thanh nói: “Đương nhiên không có chuyện tốt như vậy. Muốn sống thì phải nghe lệnh ta, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, nguyện vọng vào thành xây chùa của ngươi thì ta sẽ thực hiện giúp ngươi, còn có thể khiến triều đình cho ngươi một thân phận chính thức. Bằng không, yêu tinh ngươi có chạy đến đâu cũng đều nguy hiểm đến tính mạng, những tu sĩ trảm yêu trừ ma kia sẽ không dễ dàng buông tha ngươi đâu!” Hắn ta lật tay để lộ một tấm lệnh bài. Chữ “Hình” trên lệnh bài khiến con ngươi Viên Phương co rút lại.
Sau một lát, đám tăng lữ thỏ chết cáo khóc bắt đầu xử lý thi thể người bên mình, đám Tống Diễn Thanh thì đi đến một căn phòng khách sạch sẽ khác.
Trong phòng khách, trước mặt đám Tống Diễn Thanh, Viên Phương đã băng bó xong vết thương thì cho đệ tử lui ra, một thân lông vàng kia đã khiến đám Tống Diễn Thanh hiểu rõ, chẳng qua chỉ là một con yêu tinh bất tài, còn chưa hoàn toàn hóa người.
Nhìn quần áo Viên Phương vừa mới mặc lại xong, Tống Diễn Thanh kỳ quái nói: “Theo ta được biết, Nam Sơn tự này hình như đã có từ rất lâu. Một đám tăng lữ sao lại để một yêu tinh như ngươi làm trụ trì?” Những tăng lữ khác hắn ta vừa giao thủ đã xác định, đó đều là người thật mà trụ trì lại là một yêu tinh, sao có thể không kỳ quái cho được.
Viên Phương đề phòng vết thương bị rách ra nên chậm rãi mặc lại y phục, cười khổ nói: “Thực ra ta không phải trụ trì Viên Phương...”
Đợi sau khi lão ta kể xong chân tướng sự việc, đám Tống Diễn Thanh mới hiểu, hóa ra trụ trì Viên Phương thật sự hai năm trước đã viên tịch. Còn lão ta là một con gấu được đám tăng lữ trong Nam Sơn tự nhặt được trong núi đem về nuôi dưỡng hai năm trước. Có lẽ do thường nghe Phật pháp, dần dần thông linh tính, tự ngộ ra một môn pháp hấp thu linh khí thiên địa, dần dần có tu vi, sau đó ở trong núi tu luyện. Lúc lão ta có tu vi nhất định bắt đầu hóa hình, đối tượng tham chiếu hóa hình là trụ trì Viên Phương, thế nên đã biến thành hình dáng Viên Phương. Có điều tu vi không đủ, hóa hình vẫn chưa hoàn toàn, còn đang đợi tiến bộ.