Nguồn:
Điều càng làm mấy người thấy kỳ quái là dọc đường Viên Cương luôn gọi Ngưu Hữu Đạo là “Đạo gia”, không phải các huynh đệ lớn lên cùng thôn không cần xưng hô mang theo chữ “gia” sao? Ngưu Hữu Đạo còn trẻ như vậy, dùng hai chữ “Đạo gia” để xưng hô thật sự là hơi quá.
Tiếng đàn tình tang chậm rãi vang lên, Thương Thục Thanh gảy dây đàn, cố gắng điều chỉnh cho âm điệu nhẹ nhàng chậm rãi, che lấp đi không khí không hòa hợp sắp hiện ra.
Ánh trăng ngoài đình chiếu vào giống như thủy ngân rắc lên người Thương Thục Thanh đang ngồi ngay ngắn đánh đàn, khiến cho quanh thân nàng ta như được bao phủ trong ánh trăng mông lung. Tư thế ngồi nghiêng đánh đàn dịu dàng ưu nhã kia khiến Ngưu Hữu Đạo sau cơn choáng váng lại âm thầm thổn thức, nữ nhân này thật sự là bị gương mặt kia làm hỏng, không cầu khuôn mặt thật đẹp, chỉ cần một gương mặt bình thường, không dọa người một chút là được. Với nội tại như thế này chỉ e cũng có thể hấp dẫn không ít nam nhân, thật sự là đáng tiếc, lão thiên gia đôi khi không khỏi quá không công bằng!
Có tiếng đàn ưu mỹ trợ hứng, bầu không khí thực sự thoải mái sôi nổi hơn nhiều.
Nhân cơ hội khó được, Lam Như Đình có ý định dùng vài câu để thăm dò thực hư, nào là tình hình Thượng Thanh tông, hoặc Đông Quách Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện gì, hoặc là tu vi như thế nào nhưng đều bị Ngưu Hữu Đạo trả lời qua loa. Có vài việc không phải Ngưu Hữu Đạo không đàng hoàng mà vẫn câu nói đó, tình hình Thượng Thanh tông hắn thật sự không rõ. Chuyện của Đông Quách Hạo Nhiên lại dính đến cái gương đồng kia, hắn không muốn nói nhiều với người ngoài. Còn tu vi của bản thân, trong năm năm ngắn ngủi hắn đã tiến bộ quá nhanh, nếu phải nói hắn chỉ có thể nói những lời không thật, đành phải trả lời qua loa cho xong.
Thấy tên nhãi này vẫn chỉ nói những câu không đáng tin, trong lòng Thương Triều Tông một lần nữa có đánh giá không tốt về Ngưu Hữu Đạo. Lam Như Đình dù sao cũng lão luyện thành thục, với những lời hồ ngôn loạn ngữ của Ngưu Hữu Đạo thì biết đối phương cố ý né tránh những chuyện này. Lam Như Đình không muốn không khí tẻ ngắt nên đổi chủ đề nhẹ nhàng hơn: “Nghe quận chúa nói, pháp sư tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ. Không biết pháp sư có muốn để cho ta được mở rộng tầm mắt không?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn khoát tay hàm hồ nói: “Quận chúa quá khen, thuận miệng bịa một vài câu thôi.”
Lam Như Đình cười ha ha nói: “Pháp sư lại thuận miệng bịa thêm một lần nữa xem sao?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn chối từ: “Thi từ chính là tiểu đạo, không đáng là gì, không thể so được với thiết kỵ tung hoành của vương gia, không đề cập tới cũng được!”
Lam Như Đình lại nói: “Lời ấy sai rồi, thi từ sao lại là tiểu đạo, có câu võ có thể bình thiên hạ, văn có thể an bang trị quốc... Câu này nói có thể hơi quá một chút nhưng thực sự vẫn đúng một điểm, một bài thơ hay có thể cỗ vũ được sĩ khí tướng sĩ. Nếu mà nói thô tục hơn một chút, ở kinh thành một bài thơ hay giá trị ngàn vàng, đủ cho một người bình thường cả một đời áo cơm không lo, đại tục đại nhã (1) đều đủ cả, sao lại không đáng là gì?”
(1)Đại tục, đại nhã: ý chỉ những nhu cầu vật chất bình thường đến nhu cầu lớn hơn về tâm hồn.
Mắt Ngưu Hữu Đạo sáng lên, thử hỏi một câu: “Giá trị ngàn vàng? Đáng tiền thế sao?” Trong lòng hắn đang nghĩ thầm, nếu đúng như vậy thì sau này vấn đề kinh tế của mình và Hầu Tử có cách giải quyết rồi. Xuất thân từ “khảo cổ”, thứ khác có lẽ không có, một bụng những thứ cổ đại lại không hề ít, dùng Thương Triều Tông thử hàng có lẽ được đấy.
“Đương nhiên!” Lam Như Đình cười tủm tỉm lại mời: “Quận chúa đích thân đánh đàn trợ hứng cho pháp sư, lại thêm ngày tốt cảnh đẹp thế này, hẳn pháp sư sẽ không làm mất hứng chứ.”
“Thi từ ta thật sự không biết.” Ngưu Hữu Đạo vẫn có tâm che giấu, nhưng thấy người ta đào ra đủ lý lẽ nên quyết định miễn cưỡng ứng phó một chút vì đối phương cứ nói mãi không thôi. Dù sao đã ăn của người ta rồi, sau này còn có một vài việc phải nhờ vả, thế là hắn chỉ tay về phía Viên Cương đứng sau: “Có điều huynh đệ này của ta thì có biết một chút, cứ để hắn ta làm thay là được rồi!”
Viên Cương vẫn âm thầm quan sát bốn phía, nghe vậy sững sờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, còn tưởng rằng mình nghe lầm, bắt ông đây làm thơ sao? Đạo gia, đầu óc ngài không bị bệnh đấy chứ?
Thương Triều Tông nghe xong lại hứng thú, dĩ nhiên hứng thú với Viên Cương hơn Ngưu Hữu Đạo rất nhiều, con mắt tỏa sáng, chẳng lẽ là văn võ song toàn sao? Lúc này y liền nâng chén mời: “Nguyện rửa tai lắng nghe!”
Viên Cương nói một câu chặn ngược trở lại. “Không!”
“...” Thương Triều Tông lại lúng túng, chén rượu trong tay đặt xuống không phải, không đặt xuống cũng không xong.
Bầu không khí lại trở nên gượng gạo, Ngưu Hữu Đạo lập tức quay đầu khiển trách quát: “Ta nói này Hầu Tử, ngươi có bị sao không thế, ngươi cứ làm đại một bài chẳng phải xong rồi sao!”
Viên Cương nhìn hắn chằm chằm, muốn hỏi tội mười tám đời tổ tông của hắn. Ta làm thơ cái quái gì, ta đâu có cái tài này, ngài bắt ta phải làm thế nào đây, cái này mà cũng có thể miễn cưỡng được sao?
“Nhanh! Tùy tiện làm một bài đi, nhanh lên!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu thúc giục một tiếng, đồng thời đưa mắt liếc một cái ra hiệu.
Hai người phối hợp coi như ăn ý, thường chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ra ý đối phương. Viên Cương vừa nhìn ánh mắt ý vị thâm trường kia liền hiểu rõ, Đạo gia há có thể không biết mình không biết làm thơ, ép buộc như vậy hóa ra không phải bắt mình làm thơ mà bắt mình đạo một bài thơ!
Trong lòng Viên Cương thầm mắng một tiếng xem như ngài lợi hại. Hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên mặt sông một chút, lại xoay xoay đầu, mặt không biểu cảm, nhíu mày nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt bao hàm thâm ý.
Ngưu Hữu Đạo bị ánh mắt này của hắn ta nhìn cho hơi hãi hùng khiếp vía, bởi vì thực sự hiểu rất rõ hắn ta. Hầu Tử cũng không phải loại lương thiện gì, tuyệt đối là hạng giết người không chớp mắt. Hắn cảm thấy Hầu Tử đang nén xấu hổ làm bậy thì hơi hối hận, giả vờ cúi đầu yên lặng thưởng rượu.
Viên Cương đột nhiên mở miệng:
“Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông,
Sóng bạc cuốn phăng hết anh hùng!”
Chỉ một câu đã khiến Ngưu Hữu Đạo không kìm được ho khan một tiếng, suýt chút nữa bị nghẹn. Hắn không ngờ Hầu Tử lại đọc ra bài này.
“Đúng - sai, thành - bại tan đâu cả,
Trơ lại núi xanh với áng hồng.
Trên bến đôi ngư tiều bạc tóc,
Quen ngắm trăng thu, đón gió xuân.
Nhẩn nha kim, cổ cười thành tiếng,
Vui bầu rượu đục nghĩa tương phùng.”
Viên Cương đều đều đọc xong bài thơ thì ngậm miệng. Một bài thơ hay qua miệng đọc của hắn ta lại hoàn toàn không có vận luật và cảm giác đẹp đẽ gì.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đủ làm cho Thương Triều Tông và Lam Như Đình sợ ngây người. Bài thơ này quá hợp tình hợp cảnh, đủ khiến trong lòng hai người trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Tiếng đàn cũng đã ngừng, Viên Cương vừa đọc được một nửa, Thương Thục Thanh đang đánh đàn cũng vô thức dừng lại lắng nghe. Nàng kìm lòng không đặng, lúc này đang nghiêng đầu nhìn về phía Viên Cương mặt không đổi sắc, đôi mắt sáng dưới tấm khăn sa sững sờ thất thần, nhìn chăm chú về phía Viên Cương, trong ánh mắt chợt rộ lên thần thái kinh diễm đánh giá từ trên xuống dưới. Không ngờ, thật sự không ngờ!
“Thơ hay! Nên uống cạn một chén lớn!” Thương Triều Tông cao giọng khen hay, vô cùng hưng phấn đứng lên nâng chén.
Lam Như Đình cũng đứng lên nâng chén, lắc đầu sợ hãi than nói: “Không ngờ Viên huynh đệ đầy bụng tài hoa thâm tàng bất lộ!”
“Hì hì! Thơ hay, thơ hay!” Ngưu Hữu Đạo cũng bưng chén rượu mang theo nụ cười bỉ ổi.
Viên Cương lại nhàn nhạt buông một câu. “Ta làm gì biết làm thơ, đây là bài từ trước kia Đạo gia làm, chẳng qua ta chỉ lấy ra đọc lại thôi.”
Thương Triều Tông, Lam Như Đình, Thương Thục Thanh đồng loạt sững sờ nhìn Ngưu Hữu Đạo.
“Đừng có nói lung tung, chính là ngươi làm, làm một bài thơ có chết được đâu.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu đánh Viên Cương, trừng mắt với hắn ta, hóa ra tên này mai phục ở đây đánh trả mình. Hắn vội quay đầu cười nói với ba người: “Đúng là thơ hay, nên uống cạn một chén lớn, uống rượu uống rượu!”