Nguồn:
Thương Thục Thanh cảm thấy trong lời nói có điều gì đó, dường như hơi lo lắng ca ca mình chịu thiệt thòi, sợ ca ca vội vàng đồng ý liền hỏi: “Tủi thân nho nhỏ? Không biết Đạo gia có thể chỉ rõ không?”
Lam Như Đình nghe vậy cũng gật đầu, ông cũng lo lắng điều này.
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Cũng không tính là tủi thân gì, thật sự tài nguyên có thể sử dụng trên tay vương gia có hạn, lần này ta đi để đạt được mục đích có thể sẽ làm vài chuyện không từ thủ đoạn, đến lúc đó mong rằng vương gia có thể phối hợp, đừng trách cứ.”
Thương Thục Thanh nói: “Cái gọi là binh bất yếm trá, Đạo gia lần này đi thi triển một vài thủ đoạn dĩ nhiên có thể hiểu được, nhưng nếu là quá mức thương thiên hại lí, dễ hại ca ta...”
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên cắt ngang: “Quận chúa yên tâm, vương gia cũng có thể yên tâm, Ngưu mỗ ở đây cam đoan, tuyệt đối sẽ không để vương gia phải gánh thanh danh thương thiên hại lý, cũng sẽ không làm ra hậu quả gì khiến vương gia khó có thể chịu đựng. Tóm lại lần này đi sẽ không làm chuyện gì có hại cho vương gia mà ngược lại, vương gia có thể thừa nhận không có bất kỳ liên quan gì với ta.”
Vừa nghe vậy, mấy người hơi yên tâm nhưng vẫn khó có thể tin được như trước, Phượng Lăng Ba sao có thể cho mượn binh chứ?
Lam Như Đình trầm mực suy tư đột nhiên lên tiếng nói: “Đạo gia, nấn ná ở quận Quảng Nghĩa quá lâu e rằng không thích hợp, phía triều đình bên kia không biết sẽ có phản ứng gì. Còn cả Tống gia bên kia, Đạo gia giết Tống Diễn Thanh, giờ lại lưu lại ở quận Quảng Nghĩa, mục tiêu quá mức rõ ràng, e là Tống gia sẽ làm những chuyện bất lợi cho Đạo gia.
“Bên triều đình dễ xử lý thôi, mấy chục thân vệ hi sinh, vương gia có thể sầu não một chút, buồn bã đi tế bái, chậm chạp không muốn rời đi, dừng lại mấy ngày không phải là không tạm tin được.” Ngưu Hữu Đạo không chút nào áy náy vì cái chết của những thân vệ kia. “Còn Tống gia, lần này đi là để giải quyết chuyện này, ta tự có biện pháp ứng đối!”
Thương Triều Tông gật đầu: “Làm như Đạo gia nói đi, không biết Đạo gia định khi nào xuất phát, cần chuẩn bị gì?”
“Việc này không nên chậm trễ, xuất phát trong đêm đến quận Quảng Nghĩa. Ngoài ra, xin vương gia cử hai mươi thân vệ thông minh cơ trí một chút đồng hành với ta, hơn nữa còn cần chút tài vật, một vạn kim tệ!” Ngưu Hữu Đạo trả lời.
“Một vạn kim tệ...” Trên mặt Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh lộ vẻ khó xử. Con số này không phải con số nhỏ, số tiền đó đủ để nuôi vài trăm nhân mã trong vài năm. Hai huynh muội không nghĩ ra cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chẳng lẽ cầm tiền này đi đổi nhân mã? Tuy một vạn kim tệ không ít nhưng nếu nói đem đi để đổi một chi nhân mã đủ để đặt chân ở huyện Thương Ngô chắc chắn là không đủ, Phượng Lăng Ba cũng sẽ không đồng ý. Người ta còn chưa nghèo đến mức cho ngươi nhân mã vì một vạn kim tệ.
Lam Như Đình cười khổ nói: “Không dối gạt Đạo gia, nếu đến huyện Thương Ngô, gom góp một vạn kim tệ không thành vấn đề, hiện tại trong tay cộng lại còn chưa tới một ngàn kim tệ, một vạn kim tệ thật sự là không bỏ ra nổi.”
Ngưu Hữu Đạo vung tay lên. “Không có thì thôi, tiền là việc nhỏ, đến quận thành ta nghĩ biện pháp khác, lấy trước một trăm kim tệ cho ta để dùng khi khẩn cấp.”
Mấy người nhìn nhau, dù là đối với xuất thân như bọn họ, một vạn kim tệ cũng không phải con số nhỏ, không biết vị này định đến quận thành quận Quảng Nghĩa làm thế nào để kiếm ra một vạn? Chẳng lẽ định dựa vào thân thủ đi ăn cướp sao? Đừng có mà gây ra chuyện náo loạn gì ở quận Quảng Nghĩa chọc lấy Phượng Lăng Ba, một người có thể gầy dựng được quân đội như vậy ở quận Quảng Nghĩa chắc chắn không phải bình dân bách tính, chắc chắn sẽ không đơn giản.
Không bỏ ra nổi một vạn kim tệ là thật, ban nãy Lam Như Đình ít nhiều còn nghi ngơ có phải Ngưu Hữu Đạo định cuỗm tài vật rồi bỏ trốn, nhưng sau khi nghe thấy một trăm kim tệ thì lập tức ý thức được mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, với thân thủ của người ta thì chẳng đến mức phải phí nhiều sức như vậy.
Lại nhìn ý Thương Triều Tông một chút, Lam Như Đình vuốt cằm nói: “Đạo gia chờ một lát, ta đi lấy, tiện thể sắp xếp nhân thủ tùy hành.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức bàn giao nói: “Nhớ lấy, tránh đội của Khuất Ngũ, đừng để bọn họ phát hiện, chừa chút thời gian để ta lo liệu chu toàn.”
“Rõ!” Lam Như Đình chắp tay bước nhanh rời đi an bài việc này.
Còn hai huynh muội Thương thị cũng thật sự tò mò Ngưu Hữu Đạo làm thế nào để mượn nhân mã, cuối cùng Thương Thục Thanh không kìm được hỏi: “Đạo gia, không thể lộ ra sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Hiện tại vẫn chưa thể nói rõ. Tình hình cụ thể tùy cơ ứng biến, đến lúc đó xem thử.”
Lại chẳng có một câu nói thật, vẻ không đáng tin cậy. Thương Thục Thanh hơi lo lắng, có điều trước đó thấy đối phương một câu đã nói toạc ra đường lui của mình, thấy kiến thức của Ngưu Hữu Đạo cũng không phải bình thương nên đã coi trọng hơn.
Viên Cương ở bên không lên tiếng đột nhiên nói: “Đạo gia, hai tên Thượng Thanh tông kia cung khai nói, trụ trì Viên Phương là yêu gấu.”
“Uầy...” Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên quay đầu. “Yêu? Yêu tinh?”
Thương Triều Tông nói tiếp: “Không sai, người bên dưới có thẩm tra, trụ trì Viên Phương thật sự đã qua đời, trụ trì Viên Phương hiện tại chính là một con gấu nhỏ được tăng nhân Nam Sơn tự nhặt từ trong núi về nuôi hai năm trước, giờ có được chút đạo hạnh hóa thành Viên Phương. Nam Sơn tự và Thượng Thanh tông này không có quan hệ gì, trước kia do Tống Diễn Thanh đến giao thủ nên mới ép yêu gấu này khuất phục thôi.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo chớp liên tục. Yêu tinh? Còn là yêu gấu? Hắn vô cùng hứng thú. Mặc dù biết trên đời này có yêu tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được, chưa từng thấy nên dĩ nhiên cũng muốn xem thử. Ban nãy Viên Cương nhắc tới dĩ nhiên là cũng có hứng thú, cũng muốn gặp cho biết một chút. dù sao giờ hắn còn chuyện quan trọng khác phải làm, không thể từ từ nghiên cứu yêu quái, hắn đành dặn dò: “Vương gia, yêu tinh kia đừng thả, chờ ta quay về trò chuyện một chút.”
Thương Triều Tông cười nói: “Được, giúp Đạo gia giữ lại!”
Chờ một chút, Lam Như Đình đi vào, một túi tiền được dâng lên, hai mươi nhân mã cũng sắp xếp xong xuôi.
Sau khi hai bên một lần nữa bí mật mưu đồ một phen, mấy người Thương Triều Tông cố ý ra khỏi Nam Sơn tự làm ra chút động tĩnh hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chẳng những muốn hấp dẫn đám người Khuất Ngũ mà còn tuân theo ý của Ngưu Hữu Đạo, hấp dẫn ánh mắt của giám thị triều đình có thể đang ẩn nấp trong bóng tối. Tất thảy những chuyện này đều để yểm hộ Ngưu Hữu Đạo rời đi. Còn Ngưu Hữu Đạo dẫn Viên Cương và hai mươi nhân mã nhân lúc trời tối lặng lẽ xuống núi.
Ngoài Nam Sơn tự, trong mấy chậu than ánh lửa hừng thực, nhóm Thương Triều Tông ra vẻ đang hóa vàng mã tế điện những thân vệ hy sinh. Giữa đường một thân vệ tiến vào, đến sát bên Thương Triều Tông thấp giọng bẩm báo nói: “Vương gia, người đã rời đi thuận lợi.”
“Ừm!” Thương Triều Tông khẽ gật đầu, lần lượt thả mấy tờ tiền giấy trong tay vào chậu than, đồng thời nhìn Lam Như Đình ở bên nói: “Cũng không biết hắn nói thật hay giả, càng không biết có thể thành hay không, hỏi cũng hỏi không rõ, tóm lại không có câu lời thật tình khiến cho người ta nghe mà không hề nắm chắc.”
Lam Như Đình chần chờ nói: “Người này làm việc, nhìn thủ pháp lão đạo, lòng dạ thật không giống với người tuổi này, giống như chuyện gì cũng không muốn để người khác sờ rõ ngọn nguồn của mình, làm người ta cảm thấy không giống với người trong chính đạo, thật sự không biết mắt nhìn của Đông Quách tiên sinh tại sao lại nhận đệ tử như vậy? Ngược lại quận chúa hình như hơi tin tưởng hắn.”
Thương Thục Thanh nói: “Tổng hợp tình hình các phương diện thì nếu hắn có vấn đề đã không giết Tống Diễn Thanh. Ca, tiên sinh, chuyện tới nước này chúng ta đã không còn có quá nhiều lựa chọn, để hắn thử một chút cũng không tổn thất gì lớn.”