Bốn người đi vào khách điếm mà Tứ Tượng Kiếm ở trọ, lúc này bên trong bị các nhân sĩ các phái vây xem chật như nêm cối. Xuyên thấu qua đám người, thấy trong đại sảnh có chưởng môn các phái thiếu lâm, võ đang, không động...các trưởng lão ngồi vây quanh một vòng, ở giữa là thi thể của Lăng Thái.
Bách Lý Kiêu ngưng thần nhìn kỹ. Sắc mặt Lăng Thái rất bình tĩnh, bị xuyên ngực, quanh vết thương không có máu, mơ hồ cảm nhận được sát khí vô hình.
Sát khí này ẩn ẩn có tàn nhiệt, như liệt hỏa kình phong, vô cùng bá đạo.
Nghe đồn Huyền Vụ tôi luyện trong thánh hỏa, trải qua vô số lần rèn đúc mới có thể thành hình. Vì vậy kiếm khí mạnh mẽ, người bình thường không dám đón nhận. Nếu tin đồn là thật sự, vậy Lăng Thái thật sự chết dưới Huyền Vụ kiếm.
Bách Lý Kiêu nhíu mày.
Đại đệ tử của Tứ Tượng Kiếm là Lăng Xung đứng bật dậy, cúi người bái mọi người, nức nở nói:
-
Các vị chưởng môn, sư phó Lăng Thái cả đời si mê kiếm pháp, không tranh với đời, hiện giờ lại bị ác tặc Bách Lý Kiêu giết chết. Quả thật Tứ Tượng ghi hận, võ lâm bị sỉ nhục! Tại hạ thân là đại đệ tử của kiếm phái, theo lý nên gánh trọng trách báo thù. Nhưng Bách Lý Kiêu ỷ vào thần kiếm, lạm sát kẻ vô tội. Tại hạ chết không hối tiếc, nhưng nếu không thể báo thù cho vi sư dù có ở dưới địa phủ cũng không được an bình. Khẩn cầu các vị chưởng môn trưởng lão ra tay hiệp trợ, mau chóng bắt lấy ác tặc, giúp đỡ chính đạo!
Hắn nói xong, nước mắt chảy dài.
Nhìn thi thể đặt giữa đại đường, mọi người đều mang thần sắc thê lương, trầm ngâm suy nghĩ nếu bản thân phải đối mặt với Bách Lý Kiêu, nên làm như thế nào.
Thiên hạ đệ nhất kiếm trong vòng ba chiêu đã mất mạng, bọn họ còn có thể trốn được sao?
Không khí nhất thời ngưng đọng. Phương trượng cầm đầu Thiếu Lâm tự, mi khẽ nhúc nhích:
-
Lần này Lăng Thái chết, lão nạp cảm giác đau lòng sâu sắc. Thỉnh các vị võ lâm đồng đạo mỗi người phát biểu ý kiến của mình, chung lòng ra đại kế bắt ác tặc.
Trưởng lão phái Không Động vuốt râu:
-
Bách Lý Kiêu là thiếu chủ của Ma giáo. Lần này không chỉ đấu tranh cùng ác tặc, mà chúng ta còn phải đối mặt với toàn bộ Ma giáo. Xưa nay Ma giáo cùng chính đạo tranh chấp đã lâu. Nếu các vị muốn bắt Bách Lý Kiêu, phải chuẩn bị đối sách đối đầu với Ma giáo.
Mọi người im lặng. Vô Thượng Phong là nơi một khi nhắc tới liền không rét mà run. Nơi đó núi cao hiểm trở, thiên nhiên ưu thế, dễ thủ khó công, nếu trực diện tấn công không biết phải hy sinh bao nhiêu người.
Chẳng lẽ thật sự muốn khai chiến với Vô Thượng Phong?
Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe.
Thấy mọi người đưa mắt nhìn nhau, ẩn có ý lùi bước, Diệp Minh nhịn không được. Hắn đẩy ra mọi người, nhảy về phía trước cúi người nói:
-
Chỉ là Vô Thượng Phong có gì đáng sợ? Bách Lý Kiêu là thiếu chủ của bọn họ. Nếu bắt được hắn còn sợ Vô Thượng Phong không đầu hàng?
Thanh âm của hắn to lớn vang dội, thân hình thon dài, vừa mở miệng liền hấp dẫn mọi người chú ý.
Tô Mã đứng ở sau lưng Bách Lý Kiêu, nghe như có như không. Nếu nàng không nhớ lầm, đoạn này đúng như cốt truyện, là lúc Diệp Minh chính thức tỏa sáng rực rỡ.
Ở về sau phát sinh đủ loại mâu thuẫn với Bách Lý Kiêu, đều vì hôm nay chôn xuống mầm họa.
Đây là lúc Diệp Minh bắt đầu bước vào lốc xoáy chính tà, cũng là lúc bị “Chính đạo” lôi cuốn giãy giụa ở chính nghĩa cùng hữu nghị.
Ngay lúc này, Tô Mã nhìn bóng dáng của hắn, giống như thấy được võ lâm minh chủ tương lai, không khỏi thổn thức.
Chưởng môn Thiếu Lâm Tự hỏi:
-
Thiếu hiệp nói có lý. Lão nạp thấy thiếu hiệp hơi thở u trường, định là nội công thâm hậu. Xin hỏi thiếu hiệp thuộc môn phái nào?
Diệp Minh ôm quyền nói:
-
Tại hạ là người của Liệt Hỏa sơn trang, Diệp Minh.
Mọi người bàn tán, thì ra là thiếu chủ của Liệt Hỏa sơn trang, khó trách tuấn tú lịch sự.
Tô Mã nhìn cốt truyện dựa theo nguyên tác cuồn cuộn chảy đi. Không khỏi thở dài một hơi. Có thể nói đây là bắt đầu tất cả bi kịch. Diệp Minh vì trở nên nổi bật, cũng vì trong lòng chính nghĩa, mạnh mẽ xuất đầu, cũng không có nhận ra Bách Lý Kiêu khác thường.
Mà Bách Lý Kiêu trời sinh tính lạnh nhạt, ít nói, khinh thường giải thích trước mặt kẻ khác. Vì thế ở trong nguyên tác liền xoay người rời đi, mặc kệ người khác hắc nước bẩn lên người hắn.
Lần này Tô Mã cùng hắn tới đây, cũng chỉ đến xem náo nhiệt. Có lẽ hắn sẽ lập tức rời đi...
Nghĩ như vậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, thấy Bách Lý Kiêu rũ mắt nhìn nàng.
Đôi mắt kia sâu thẳm như giếng cổ, khiến người xem không rõ ràng.
Nhưng ở cùng hắn quá lâu, Tô Mã có thể mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của đối phương. Nàng biết hắn đang tự hỏi, mà tự hỏi điều gì nàng lại không thể lý giải.
Nàng mê mang nhìn hắn, hắn thu hồi tầm mắt, đột nhiên kéo nàng đi về phía trước.
-
Nhưng Bách Lý Kiêu tới vô ảnh đi vô tung, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể bắt được hắn?
Có người hỏi Diệp Minh.
-
Huống chi hắn còn đang giữ thần kiếm, ai có thể chịu một trận chiến?
Diệp Minh nhếch môi cười:
-
Lần này có nhiều môn phái cùng liên thủ, dù Bách Lý Kiêu có mười thần kiếm cũng khó thoát.
Nói xong, hắn cười quay đầu lại:
-
Huống chi ta còn có vị huynh đệ Bạch Tiêu. Hắn có thân thủ bất phàm, hai người bọn ta cùng liên thủ, nhất định có thể bắt Bách Lý..... Bạch, Bạch Tiêu?
Mọi người nhìn về hướng hắn nói, lại không thấy người nào. Vừa quay đầu lại, lập tức kinh hãi!
Chỉ thấy một thân ảnh lam bạch trường lập( cao gầy), thừa dịp mọi người không chú ý, đã đứng bên cạnh thi thể của Lăng Thái. Hắn quỳ một gối xuống đất, công khai kiểm tra thi thể.
Lăng Xung giận dữ:
-
Ngươi là người phương nào? Dám bất kính với thi thể của sư phó ta.
Bách Lý Kiêu vừa nâng mắt, Lăng Xung giống như nước đá xối đầu, cả người chấn động, lùi lại ba bước, ấp úng không dám nói tiếp.
Trưởng lão phái Không Động tiếp lời Lăng Xung, trầm giọng nói:
-
Các hạ là người phương nào, muốn như thế nào?
Tô Mã ngồi bên cạnh Bách Lý Kiêu, cũng muốn hỏi như vậy.
Người này là làm sao vậy? Sao lại muốn kiểm tra thi thể của Lăng Thái? Chẳng lẽ phát hiện có gì không thích hợp?
Nhưng trong nguyên tác không có viết như vậy? Cốt truyện thay đổi từ lúc nào, chẳng lẽ là do nàng vô tình thay đổi cốt truyện?
Thiên Đạo thở dài bên tai:
“
Đây là sao, ta cũng không rõ?"
Nàng thật sự không rõ...Huống chi nàng là người câm, nàng cái gì cũng không nói a...
Tô Mã cắn môi, đột nhiên có chút ủy khuất.