Hắc ảnh bao vây Bách Lý Kiêu cùng Tô Mã, không ai dám tiến lên.
Bách Lý Kiêu xé xuống vạt áo, dùng mảnh vải băng vết thương trên tay Tô Mã, dư lại hắn quấn tay cầm kiếm.
Hắn nắm chặt đoạn kiếm, mặt mày lạnh lùng.
Nơi xa một trận ầm vang, cũng không biết là ai bắt đầu xuất kiếm.
Nháy mắt, tất cả mọi người xông tới.
Ở trong đao quang kiếm ảnh, máu tươi tóe vào không trung, hòa lẫn nước mưa, huyết tinh lan tràn.
Có người thấy Tô Mã đứng đó, ánh mắt chợt lóe cầm kiếm đâm tới.
Tô Mã cũng không né không tránh nhìn thẳng hắn, ánh mắt trong suốt, liễm diễm hoặc nhân.
Người nọ lập tức sửng sốt, mũi kiếm lệch một chút.
Bách Lý Kiêu đôi mắt tối đen, xoay người chém đứt tay người nọ, thấy rõ trang phục của người nọ, trong mắt một mảnh cuồn cuộn:
- Ngươi là người Tứ Tượng Kiếm phái?
Đệ tử bị hắn chém đứt cánh tay, sợ tới mức rên la thảm thiết:
- Đừng, đừng giết ta! Ta không vì sư huynh báo thù nữa.
Tô Mã theo bản năng liền nhớ tới Lăng Xung đã giết nàng, khẽ đưa tay che ngực.
Bách Lý Kiêu mặt mày huyết lệ, đầu ngón tay siết chặt cổ người nọ.
- Sư huynh ngươi là Lăng Xung?
Đệ tử kiếm phái sắc mặt đỏ lên, giãy giụa nói một câu:
- Cầu phong, phong chủ thủ hạ lưu tình, nể tình sư huynh ta bị oan uổng mà thả ta đi!
Bách Lý Kiêu nhíu chặt mày.
Đệ tử kiếm phái thấy hắn hơi buông lỏng, vội lớn tiếng giải thích:
- Thật ra sư huynh ta, không phải cố ý giết…Giết Tiểu Lê cô nương!
Bách Lý Kiêu buông lỏng ngón tay.
- Ngươi nói cái gì?
Tô Mã cũng hoảng sợ, Lăng Xung không phải cố ý? Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mọi người bị sắc mặt của Bách Lý Kiêu làm sợ hãi, nhất thời không dám tiến lên.
Tô Mã nhớ lúc ở Lạc thành Thiên Đạo đã cảnh cáo nàng, bỗng nhiên tìm ra manh mối.
Nàng nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, muốn ngăn hắn lại, nhưng lại bị Bách Lý Kiêu nắm chặt cổ tay.
Dưới mưa gió, tay hắn còn sắc lạnh hơn băng.
Đệ tử kiếm phái nói:
- Chúng ta kiểm tra thi thể của sư huynh, phát, phát hiện khuỷu tay của hắn có vệt đỏ, như bị cao nhân truyền nội lực vào…
Gió lạnh thổi tới, Tô Mã run lập cập.
Có thể truyền nội lực vào, cách chết như Lăng Thái, chẳng lẽ là…Bách Lý Nhất Hải?
Nàng lại bị Bách Lý Nhất Hải giết chết…
Bách Lý Kiêu trầm mặc nhìn hắn, như cây khô tĩnh mịch.
Tô Mã lo lắng nắm chặt tay hắn:
- Bách Lý Kiêu…
Chỉ nghe một tiếng sấm ầm vang, tiếng cổ bị bẽ gãy vô cùng rõ ràng.
Thấy đệ tử kiếm phái không còn hô hấp, tất cả mọi người bị sự vô tình của Bách Lý Kiêu làm cho sợ hãi, lui về sau một bước.
Bách Lý Kiêu nắm chặt tay Tô Mã, cho dù máu tươi chảy thấm vải dệt, cũng chưa từng tách ra.
Hắn nhìn Tô Mã, như xác nhận
gì đó, an tâm nhắm mắt lại.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người:
- Ta nhận ra các ngươi, từng xuất hiện ở Lạc thành, đừng ai mong trốn thoát.
Nói xong, lòng bàn tay nổ vang một tiếng, giọt mưa nháy mắt đình trệ, hóa thành ngàn vạn băng lăng bay đi khắp nơi.
Diệp Minh che trước người Tang Trúc Vân cùng Từ Tư Tư, nghe thanh âm băng lăng xuyên vào thân thể hết đợt này đến đợt khác, một lát liền ngã xuống một tảng lớn.
Diệp Minh kêu to:
- Bách Lý Kiêu!
Bách Lý Kiêu không để ý tới hắn, những người còn lại lá gan muốn nứt ra, cho dù xin tha, cũng không tránh được thân đầu chia lìa.
Bách Lý Kiêu lôi kéo Tô Mã, mở một con đường máu, khi vọt tới cửa, Diệp Chấn Thiên vẻ mặt nghiêm túc che trước cửa.
- Bách Lý Kiêu, có ta ở đây ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi.
Hắn nhíu mi, đoạn kiếm cùng kim đao đan xen trong không trung, lần này hắn cố kỵ Tô Mã, thủ hạ lưu tình, chỉ là chiêu thức càng thêm tàn nhẫn, đoạn kiếm trở tay cắm vào bụng Diệp Chấn Thiên.
Diệp Minh kinh hãi:
- Phụ thân!
Diệp Chấn Thiên lung lay hai cái, lập tức ngã quỵ xuống đất.
Bách Lý Kiêu rút ra đoạn kiếm, bế Tô Mã nhảy lên lưng ngựa hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Diệp Minh cắn chặt răng, đang muốn đuổi theo, đúng lúc này Tang Trúc Vân tỉnh lại, giãy giụa hô một câu:
- Minh nhi…
Diệp Minh khựng lại, vội chạy về:
- Nương!
Tang Trúc Vân nắm chặt tay hắn, nước mắt rơi như mưa:
- Minh nhi, ngươi ngàn vạn lần không được thương tổn hắn, hắn là...
Nàng nói được một nửa, lại phức tạp nhìn Diệp Minh.
Diệp Minh bị nàng nhìn đến hãi hùng khiếp vía, trong nháy mắt cảm thấy mẫu thân thật xa xôi:
- Nương, người muốn nói gì?
Tang Trúc Vân ho một tiếng, phức tạp lắc đầu:
- Tóm lại ngươi chớ có đuổi theo.
Ân oán hai mươi năm trước, để cho người hai mươi năm trước giải quyết, ngươi chớ có nhúng tay.
Nhanh cứu phụ thân ngươi!
Diệp Minh cắn răng, do dự một chút, rồi đi nâng Diệp Chấn Thiên lên.
Chỉ là trong lòng nặng trĩu, nghe mẫu thân nói, chẳng lẽ chuyện hai mươi năm trước vẫn có ẩn tình?
Bách Lý Kiêu cùng Tô Mã rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang, mưa như trút nước.
Mới đi ra khỏi biên thành, Bách Lý Kiêu lệch thân thể sang một bên, hai người từ trên ngựa rơi xuống đất.
Quay cuồng hai vòng, Tô Mã đầu óc choáng váng, nàng thấy Bách Lý Kiêu nôn ra một búng máu, kinh hãi:
- Bách Lý Kiêu!
Lúc Bách Lý Kiêu mới rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang, ngực hắn nghẹn một mạch.
Lúc này chống đỡ không được, sắc mặt trắng bệch.
Hắn lắc đầu, nói giọng khàn khàn:
- Ta không sao.
Tô Mã nâng hắn dậy:
- Ta lập tức mang ngươi hồi Vô Thượng Phong, ngươi nhất định phải chịu đựng.
Bách Lý Kiêu ho hai tiếng, đột nhiên, vẻ mặt nghiêm lại.
Trong màn mưa, con đường phía trước không biết từ khi nào xuất hiện một loạt hắc ảnh.
Bọn họ không giống những người xuất hiện ở Liệt Hỏa sơn trang, bọn họ không có sinh khí.
Bách Lý Kiêu cắn chặt răng, cơ thể căng chặt.
Đám hắc y nhân này hắn nhớ rõ.
Lần đầu tiên, bên huyền nhai ở Khê Thủy thôn, hắn đã gặp những người này, kẻ cầm đầu dễ dàng tìm ra sơ hở trong võ công của hắn, đánh hắn trọng thương đến hôn mê, lần đó, hắn gặp Tiểu Lê.
Lần thứ hai, trong hội quán Lạc thành.
Đới Nguyên giả mạo thân phận của hắn, mang theo nhóm người này.
Hắn bị bại lộ thân phận, nghìn người chú mục, lần đó, hắn mất đi Tiểu Lê.
Lúc này đây…
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tô Mã, trong mắt cuồn cuộn.
Tô Mã nội tâm trầm xuống, những người này có vẻ không có cảm tình, nhìn ánh mắt như một khối thi thể.
Không phải nàng sợ Bách Lý Kiêu đánh không lại bọn họ, mà là sợ thể sống khó kháng thể chết, hiện tại hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nếu đối thủ là bọn họ, dữ nhiều lành ít.
Bách Lý Kiêu an ủi cầm tay nàng:
- Lúc này, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.
Còn chưa chờ Tô Mã hiểu lời hắn nói, hắn đã vọt vào trong mưa.
Cho dù là nỏ mạnh hết đà, những hoạt tử nhân này cũng không phải là đối thủ của Bách Lý Kiêu.
Chỉ là nhìn thấy hắn càng lúc càng bị nhiều vết thương, nàng nóng lòng không thôi.
Giờ khắc này, lần đầu tiên nàng thầm hận chính mình không lựa chọn thân thể có võ công.
Nàng nhặt một thanh kiếm dưới đất, đột nhiên nơi xa trên một tòa núi cao có một đạo hắc ảnh thon dài.
Cho dù không thấy rõ bộ mặt, vẫn không thể che giấu ác ý khiến người khác không rét mà run.
Tô Mã nhìn thoáng qua đám hắc y nhân này, theo bản năng nhớ tới một người.
Có thể ở chỗ này, chỉ huy hoạt tử nhân…
Còn không phải là Bách Lý Nhất Hải?
Có lẽ nhận thấy tầm mắt của nàng, Bách Lý Nhất Hải chuyển tầm mắt từ trên người Bách Lý Kiêu sang người nàng.
Nàng vẻ mặt nghiêm lại, khẽ nhíu mi.
Vai ác nàng gặp qua vô số, trừ những người yêu nàng muốn chết đi sống lại, duy nhất có thể khiến nỗi lòng nàng tràn đầy phức tạp chỉ có Bách Lý Kiêu.
Nhưng Bách Lý Nhất Hải, lại là người đầu tiên khiến nàng cảm thấy mâu thuẫn.
Hắn không giống Bách Lý Kiêu lãnh tình lãnh tính, mà hắn thật sự vô tình, đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí là nhi tử của hắn.
Vì tư dục, hắn có thể không từ thủ đoạn, thật sự khiến lòng người sôi máu.
Nghĩ đến những chuyện mà hắn đã làm với Bách Lý Kiêu, trong lòng nàng lửa giận xông lên hốc mắt, theo bản năng nhìn thẳng hắn.
Có lẽ Bách Lý Nhất Hải định xuống tay với nàng, mới vừa nâng lên ngón tay, lại thấy ánh mắt nàng ở trong màn mưa trong suốt lóng lánh, giống như ánh mặt trời sáng lạn, không khỏi sửng sốt.
Hắn quơ quơ thân hình trong gió, có lẽ là lần đầu tiên gặp được loại công kích tinh thần, do dự một chút, biến mất sau đỉnh núi.
Bách Lý Nhất Hải đi rồi, hoạt tử nhân như không còn khống chế, ngã quỵ xuống đất.
Tô Mã liên tục sử dụng hai lần năng lực, đầu đau muốn nứt ra.
Nàng muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân cứng còng, dường như tay chân không nghe sai sử.
Thầm than linh hồn của nàng thật sự bị tổn thương, cũng không biết nàng có thể kiên trì bao lâu…
Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy thân thể của Bách Lý Kiêu lung lay trong mưa, đột nhiên ngã quỵ xuống.
Nàng cả kinh:
- Bách Lý Kiêu!
Nàng vội đến bên người hắn, nâng hắn lên.
Thân thể hắn lạnh như hàn băng, ánh mắt đã bắt đầu tan rã.
Tô Mã gấp đến độ không biết nên làm thế nào mới phải, vội nắm bàn tay hắn:
- Ngươi đừng sợ, ngươi nhất định sẽ không sao.
Truy Thiên từ phía sau chạy tới, nôn nóng xoay quanh hai người.
Chỉ là chút độ ấm này đối với hắn mà nói giống như muối bỏ biển, Bách Lý Kiêu nhắm mắt lại, hô hấp như có như không.
Tô Mã sợ đến không thở được, yết hầu như bị đao cắt, từng câu như muốn xé rách:
- Ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, ngươi mau tỉnh a!
Đối phương không có phản ứng, ngã đầu vào lòng nàng.
Tô Mã nhìn mặt hắn không có huyết sắc, đã xuất hiện tướng chết.
Chết?
Tô Mã bị từ này đâm sâu một chút.
Nếu Bách Lý Kiêu chết, như vậy liền như ý Thiên Đạo, nàng cũng có thể giải thoát rồi.
Chỉ là nghĩ đến đây, trái tim giống như là bị xé thành hai nửa, máu lạnh tản ra, khiến nàng lạnh đến nổi run rẩy toàn thân.
- Bách Lý Kiêu, ngươi không thể chết!
Nàng chân tay luống cuống nâng hắn dậy:
- Ngươi là đại vai ác, sao ngươi có thể chết?
Nàng như hỏi hắn, cũng như hỏi chính mình:
- Ngươi còn có rất nhiều thù phải báo, sao ngươi có thể chết!
Bất tri bất giác, nàng ngơ ngẩn rơi lệ.
Lúc này nàng mới biết, Bách Lý Kiêu tử vong khiến nàng khó chịu đến cỡ nào.
Nàng nghĩ nàng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, lại không ngờ khi thật sự sắp hoàn thành, như đem linh hồn của nàng nghiền nát đau đớn.
Nàng gục xuống ngực hắn, khóc lớn:
- Cầu xin ngươi đừng chết, chỉ cần ngươi không chết ta không làm nhiệm vụ nữa, được không?
Đột nhiên, nàng nghe tiếng tim đập mỏng manh phập phồng, liền sửng sốt.
Hắn còn một hơi! Chỉ cần còn một hơi, liền có hy vọng!
Nàng lau nước mắt, vội bò dậy, nỗ lực trấn định.
Nâng mắt vừa thấy, nàng nhận ra nơi này, thì ra hai người bất tri bất giác đi tới huyền nhai ở Khê Thủy thôn.
Chính ở chỗ này, nàng từng cứu mạng Bách Lý Kiêu một lần.
Nàng nhớ trong nhà gỗ nhỏ, có dược do thần y lưu lại, cho dù không thể chữa khỏi, cũng có thể giữ hắn một mạng.
Nàng cắn răng nâng Bách Lý Kiêu lên:
- Ta có thể cứu ngươi một lần, cũng có thể cứu ngươi lần nữa.
Cũng không biết là an ủi hắn, hay là tự an ủi chính mình, nàng liền có động lực.
Vừa định đỡ hắn lên lưng ngựa, không ngờ Truy Thiên mới hạ móng trước xuống thấp, phía chân trời bỗng nhiên có một đạo tia chớp xé rách mây đen.
Ầm ầm vang lên, một đạo tiếng sét đánh vào phía bên cạnh hai người, Truy Thiên đột nhiên vung hai chân hí vang một tiếng.
Móng trước bị đánh trúng, đang chảy máu.
- Truy Thiên!
Tô Mã đỡ Bách Lý Kiêu, trái tim cứng lại.
Ngay sau đó, đạo sét thứ hai rơi xuống, ngay trước mắt nàng.
Tô Mã sợ hãi kêu một tiếng.
Nàng theo bản năng nhìn về phía chân trời, cảm giác xung quanh tĩnh mịch, nước mưa có chút đình trệ.
Nàng nội tâm trầm xuống, chuyện gì xảy ra?
Còn chưa chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, đạo sét thứ ba, thứ tư rơi xuống, bổ vào đại thụ bên cạnh, ngọn lửa bốc cháy lên, nước mưa cũng không thể dập tắt.
Truy Thiên bị thương một chân, vẫn nôn nóng xoay quanh hai người, muốn chắn lôi cho bọn họ, thiếu chút nữa đã bị thương chân còn lại, nàng hoảng sợ, xác nhận này không phải là sét đánh, mà là Thiên Đạo giở trò:
- Truy Thiên, ngươi tránh xa ra một chút!
Nói xong, nàng ngẩng đầu:
- Thiên Đạo, ngươi làm gì?
Thiên Đạo không trả lời nàng, một đạo lại một đạo sét rơi xuống, mỗi lần đều rơi bên người hai người.
Không, là bên người Bách Lý Kiêu.
Thiên Đạo mục tiêu là Bách Lý Kiêu.
Phát giác ra điều này, Tô Mã nội tâm trầm xuống.
Đối phương thấy Bách Lý Kiêu hôn mê, nên bất chấp tất cả tự xuống tay tru sát sao?
Nghĩ đến đây, nàng hô hấp cứng lại.
Nếu Thiên Đạo thật sự xuống tay, nàng nên làm gì bây giờ?
Nhưng nàng cũng phát hiện ra, Thiên Đạo như cố kỵ nàng, đạo sét không dám dừng bên người nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng nâng hắn lên, dùng thân thể ngăn trở gian nan đỡ hắn đi về phía trước.
Nơi này mưa to gió lớn, nàng không thấy rõ con đường phía trước, chỉ có thể nhìn Truy Thiên khập khiễng dẫn đường.
Hai người một ngựa gian nan đi tới, Tô Mã nghiêng ngả lảo đảo trốn tránh sét đánh, mỗi một bước như rơi vào bùn lầy, nặng bước ngàn quân.
Tay Bách Lý Kiêu vòng lên vai nàng, máu tươi chảy một đường.
Nàng lảo đảo dìu dắt hắn, tay nàng đau, bả vai càng đau.
Lồng ngực càng lúc càng loãng khí, cánh tay càng lúc càng vô lực, như hàm chứa một khối than lửa, hô hấp mang theo nghẹn ngào.
Nhưng nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh của hắn, giống như trong bóng tối nảy lên mồi lửa, nàng vẫn có động lực.
- Bách Lý Kiêu, ngươi nhất định phải kiên trì, hôm nay ngươi mới biết được chân tướng, thù nhiều như vậy chờ ngươi báo, ngươi ngàn vạn lần không được chết!
Hình như hắn nghe lời nàng nói, buồn ho một tiếng.
Tô Mã nội tâm vui vẻ:
- Ngươi có thể nghe được đúng không? Ngươi phải chịu đựng!
Một đường nghiêng ngả lảo đảo, thấy nhà gỗ ở ngay trước mắt, Tô Mã thở phào một hơi, chỉ cần vào nhà sẽ an toàn!
Chỉ là Thiên Đạo cũng đã mệt mỏi, tụ sức bung ra đạo sét lớn nhất, lập tức muốn đánh vào người Bách Lý Kiêu.
Tô Mã cả kinh, trong đầu nàng trống rỗng một mảnh, cảm giác lông tơ dựng đứng, theo bản năng ôm Bách Lý Kiêu vào trong lòng.
Truy Thiên sợ hãi hí vang, thanh âm khàn khàn rên rỉ.
Ầm vang một tiếng.
Tô Mã cảm giác thân thể ấm áp, mưa gió bị chắn bên ngoài.
Một lát, hình như có ánh lửa ở khóe mắt, đạo sét kia ngay thời khắc mấu chốt lại lệch khỏi quỹ đạo đổi phương hướng, bổ về phía khác.
Nàng thử nâng mắt, thấy Bách Lý Kiêu chống phía trên nàng, ánh mắt cuồn cuộn nhìn nàng.
Nàng vừa muốn nói chuyện, hắn đã ngã quỵ xuống người nàng.
- Bách Lý Kiêu!
Hết mưa rồi, có một đạo thanh âm khàn khàn đột ngột truyền vào tai nàng:
- Ngươi yên tâm, hắn không chết.
Tô Mã nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cắn răng, phẫn nộ nhìn về phía không trung:
- Thiên Đạo, ngươi vi phạm quy tắc, tự mình xuống tay với hắn.
Thiên Đạo trầm mặc một lát, thở dài:
- Hắn đã là người sắp chết, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết khi nào mới có.
Ta cũng vì bất đắc dĩ, nếu ngươi làm thay ta, ta tuyệt đối sẽ không dùng hạ sách này.
Tô Mã đỡ Bách Lý Kiêu toàn thân run rẩy, nàng tận lực khống chế hô hấp:
- Ta nói rồi, ta không phải đao phủ.
Ngươi đừng hòng mượn tay ta giết hắn.
Thiên Đạo ý vị thâm trường nói:
- Ngươi cho rằng hiện tại ngươi có thể hạ thủ được sao?
Tô Mã sửng sốt, rồi tự biện giải cho chính mình:
- Trước giờ ta chưa từng giết ai, sao ta biết như thế nào?
Nói xong, nàng phát giác thanh âm của Thiên Đạo tràn đầy mỏi mệt cùng suy yếu, ánh mắt chợt lóe:
- Ngươi đã vi phạm quy tắc, sẽ chịu trừng phạt?
Thiên Đạo trầm mặc, Tô Mã thầm nghĩ quả nhiên là như thế, Thiên Đạo cũng bị quy tắc quản thúc, nàng phải nhân cơ hội này tranh thủ thời gian cho Bách Lý Kiêu.
Nàng nghiêm túc nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi.
Ta cảm thấy Bách Lý Kiêu đã động tâm với ta, ở kết cục, ta sẽ chủ động trở thành con tin trong tay Diệp Minh, khiến Bách Lý Kiêu cam nguyện chịu chết.
Tuy Thiên Đạo vẫn hoài nghi, nhưng lúc này quy tắc đã tìm tới cửa, không thể không tin tưởng Tô Mã.
- Vọng ngươi trông giữ hắn, không để hắn ở kết cục đi lên đường xưa.
Tô Mã gật đầu, đợi thanh âm bên tai rời xa, nàng thở phào một hơi.
Xem ra Thiên Đạo đã thật sự nóng nảy, cũng không biết cách kết cục còn bao nhiêu thời gian.
Nhưng chỉ cần Bách Lý Kiêu không yêu nàng, hắn sẽ an toàn.
Nàng nhìn Bách Lý Kiêu, lau vết máu trên mặt hắn, cười khổ một tiếng:
- Không biết ngươi có nghe hay không, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng yêu ta…
Gió khẽ quất qua, Bách Lý Kiêu run rẩy hàng mi.
Nàng đỡ hắn vào trong nhà.
Tiến vào trong, nhìn cảnh tượng quen thuộc, trong lòng một trận hoảng hốt.
Chỉ là Bách Lý Kiêu bị thương nàng không thể chậm trễ, nàng tìm mấy viên dược nhét vào miệng hắn, múc một chậu nước chà lau vết máu trên người hắn.
Uống dược xong, sắc mặt của hắn đỡ hơn một chút, nhưng vết thương trên người lại không quá lạc quan.
Trên người hắn máu cùng vết thương dính chặt vào y phục, nàng cẩn thận bóc lớp vải ra khỏi vết thương, sợ không cẩn thận sẽ làm đau hắn.
Tô Mã lau vết máu trên mặt hắn, thấy vết thương trên vai của hắn dù không còn chảy máu, nhưng phải băng bó.
Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ trung y(áo trong), không ngờ có một vật màu bạc từ vạc áo rơi ra.
Nàng tùy ý nhìn thoáng qua, đột nhiên sửng sốt.
Ngoài cửa sổ, chung quanh an tĩnh, trong lòng Tô Mã lại là sóng to gió lớn.
Nàng run rẩy nhặt nó lên.
Đó là một chuỗi lục lạc.
Thuộc về Tiểu Lê, cũng thuộc về nàng...!
Nàng nhìn Bách Lý Kiêu, nước mắt rơi như mưa.
P/s: Tô tỷ như vậy Kiêu ca không động tâm không được, mà Kiêu ca như vậy Tô tỷ không yêu mới là lạ.
Đau lòng dễ sợ, mấy nàng đừng quên vote nha k là ta đau gấp đôi đó.