• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Đắng Tử nhìn nàng cười rất kỳ quái, giống như hắn đi ngang qua Uyên Hồng Đường nhìn thấy tú bà cười với hắn, cả người không được tự nhiên.



Tô Mã kéo hắn sang một bên, trịnh trọng chỉ vào phòng chữ Thiên đệ nhất:



- Về sau phòng này dùng nước nóng tắm đều do ta đun, cho dù chủ nhân phòng này sai người đi tìm ngươi, thì ngươi cũng phải nói cho ta biết, biết không?



Tiểu Đắng Tử khó hiểu nhìn nàng:



- Vì sao?



Tô Mã "À" một tiếng, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng, lắc lư trước mặt Tiểu Đắng Tử



- Thấy không, vị công tử ở bên trong vừa cho ta.



- Cho ngươi?



Tiểu Đắng Tử có chút không tin.



- Nếu không phải, thì ta moi ở đâu ra thỏi vàng lớn như vậy?



Tô Mã cất thỏi vàng vào trong lòng, lại gọi Đại Sơn tới:



- Công tử trong phòng này nhìn ta lớn lên đáng yêu, cơ linh hoạt bát, cho nên chỉ định ta hầu hạ hắn. Về sau các ngươi không thể tranh với ta.



Này đương nhiên là nàng nói bừa.



Trên thực tế Bách Lý Kiêu tâm huyết dâng trào mới thưởng nàng một thỏi vàng, hắn cũng không thiếu vàng, cũng không chỉ danh nói họ kêu nàng phục vụ.



Nhưng đâu ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, dù sao vàng cũng là hắn cho, nói như thế nào còn không phải tùy vào miệng lưỡi của nàng.



Muốn công lược điều cơ bản nhất chính là phải chế tạo thời gian ở chung, đây là phương pháp ấu trĩ, cũng là phương pháp nhanh nhất.



Vì an ổn "quân tâm", nàng bảo đảm:



- Các ngươi yên tâm, ta có chỗ lợi cũng không quên các ngươi.



Tiểu Đắng Tử chưa nói gì, vẻ mặt Đại Sơn đẹp hơn một chút.



Trở lại phòng ngủ, Tô Mã đem thỏi vàng kia cẩn thận bỏ vào hà bao của mình, nằm ở trên giường thở dài một hơi.



Chỉ cùng Bách Lý Kiêu nói hai ba câu, lại tiêu phí vô số tâm lực.



Nội dung, biểu tình, khoảng cách phải nắm giữ vừa vặn, đối phương nhìn thì lạnh băng đạm mạc, thật ra rất hung tàn vô tình, nếu không cẩn thận đầu sẽ rơi xuống đất, cho nên nàng không thể lơ là.



Lần trước thất bại còn không phải là vì.....



Tô Mã "hừ" một tiếng, bực bội trở mình. Đến giờ nàng vẫn không nghĩ thất bại là do nàng sai lầm, chỉ tại Bách Lý Kiêu quá hung tàn mà thôi.



Lần này nàng đã chuẩn bị cẩn thận, nàng nhất định sẽ bắt được đối phương.



Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp, có một con chim nhỏ nhảy nhót trước cửa sổ. Tô Mã nhìn rất vui tai vui mắt, liền nghe nó phát ra thanh âm già nua:



- Ngươi định ở lúc tắm gội lỏa lồ thân phận? Biện pháp này...Đồi phong bại tục, bất nhã.



Tô Mã ngồi dậy:



- Có gì nhã bất nhã, ngươi còn bắt ta đi câu dẫn hắn, còn muốn ta chơi lịch sự nhã nhặn, huống chi ngươi biết cái gì gọi là ái muội sao?



- Như thế nào là ái muội?



Nàng cầm trái cây trên bàn bỏ vào miệng:



- Ta từng nói, công lược chỉ vì xây dựng xúc động lơ đãng. Nhưng trước khi "lơ đãng", thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được. Giữa nam nữ sự khác biệt lớn nhất chính là thân thể, lúc hắn không kịp phòng vệ, thả lỏng lỏa lồ thân phận, có thể khiến hắn kinh ngạc nhất, ái muội nhất. Nam nhân cứ ngộ nhận tim đập nhanh là tâm động, ta lại thêm một mồi lửa, chuyện này sẽ nước chảy thành sông.



Chim nhỏ gật đầu:



- Thụ giáo.



Tô Mã ném hột trái cây vào người nó, cười ác liệt:



- Trẻ nhỏ dễ dạy, thưởng ngươi.



Chim nhỏ vẫy cánh, giận dữ bay đi.



Làn này Tô Mã hạ quyết tâm công lược, phải từ từ mưu tính mới có thể vững vàng.



Buổi sáng, nàng cẩn trọng cho hai con ngựa ăn cỏ.



Cung thúc đi xe mệt nhọc, xương cốt mỏi mệt nằm trong khách điếm nghỉ ngơi mấy ngày, lúc này đã khỏe mới đi lại đây.



Lúc Tô Mã đang cho Truy Thiên, Trục Địa ăn cỏ khô, Cung thúc chắp tay sau lưng đi tới.



Tô Mã rất cung kính Cung thúc, trước giờ nàng rất ít cung kính ai.



Trước kia làm nhiệm vụ công lược, mặc kệ là tuyệt thế thần y hay là anh hùng cái thế, ở trong mắt nàng chỉ là một công cụ.



Nhưng Cung thúc không giống vậy. Hắn là một người bình thường có hỉ nộ ái ố.



Hắn không vĩ đại, cũng không tà ác.



Thân là người trong Ma giáo, nhưng cũng có thể vi diệu cân bằng. Hắn đối với Bách Lý Kiêu là toàn tâm toàn ý, đối với Ma giáo cũng là toàn tâm toàn ý.



Vì vậy, sau này hắn hy sinh thật khiến người động dung.



Tô Mã chướng mắt những anh hùng đại hiệp này đó miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng đối với người này cũng có chút hảo cảm.



- Cung thúc!



Hắn còn ở cách xa, nàng đã kêu hắn, cho dù biết hắn không nhìn thấy, vẫn tận lực vẫy tay.



- Nơi này nơi này!



Cung thúc cười, hắn chắp tay lưng, từ từ đi tới:



- Không cần lớn tiếng như vậy, ta nghe thấy.



Hắn "nhìn" về hướng Tô Mã:



- Tiểu Trác Tử, lại cho ngựa ăn cỏ.



Tô Mã gật đầu, hai con ngựa này tính tình táo bạo, nhưng có lẽ Bách Lý Kiêu áp chế rất tốt, chỉ cần không chọc chúng nó, chúng nó sẽ không phát hỏa.



Nàng cho chúng ăn hai ba ngày nay, cũng không bị đá.



Biết Cung thúc không nhìn thấy nàng gật đầu, nên nói:



- Chúng nó rất ngoan, cho cái gì ăn cái đó.



Có lẽ là nghĩ đến rất nhiều oan hồn chết dưới chân hai con ngựa này, sắc mặt Cung thúc có chút kỳ quái.



Hắn nói:



- Có lẽ vì ngươi có duyên với chúng nó.



Có duyên? Là "huyết thống", à không đúng phải là dùng "huyết" thành lập lên duyên phận...



Nàng nhớ hai tên gia hỏa này dùng tám chân bước lên trên người nàng.



Đang đem cỏ khô bỏ vào chuồng ngựa, đột nhiên Truy Thiên không kiên nhẫn thở mạnh ra. Tô Mã sửng sốt:



- Hôm nay cỏ khô không hợp ăn uống sao?



- Không phải.



Cung thúc giật giật lỗ tai:



- Có người tới.



Nói xong, bên ngoài cửa có hai đại hán tiến vào, hai người cầm rượu, một người uống say y phục tán loạn, một người chòm râu dính dịch ôn mửa, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, xém té mấy lần.



Trong đó một người nói:



- Đới Nguyên thật là...Thật là đáng giận, trộm thần kiếm không nói, còn giấu ở nơi này, địa phương này, hiện giờ chính là biển người mênh mang, sao có thể tìm?



Tô Mã nhớ trong nguyên tác cũng có nhắc đến đoạn này, thần kiếm Huyền Vụ từ lúc luyện thành liền khởi lên tinh phong huyết vũ trong chốn giang hồ.



Sau đó bị Thiếu Lâm Tự thu hồi, hơn hai mươi năm qua tường an không có việc gì.



Cho đến tháng trước, thần trộm Đới Nguyên lẻn vào Thiếu Lâm Tự, trộm thần kiếm đem ra ngoài.



Hắn bị cao tăng Thiếu Lâm đánh trọng thương, sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi vào nơi phụ cận là Phái Thành.



Đới Nguyên võ công không cao, nhưng khinh công cao siêu, lại giỏi ngụy trang, lúc này nhất định ẩn giấu rất kín.



Hiện tại Phái Thành đông đảo nhân sĩ, tìm hắn khó càng thêm khó.



Một người khác lảo đảo cười hắc hắc:



- Tìm không thấy cũng không quan trọng, qua mấy ngày nữa chính là ngày tuyển hoa khôi, có thể nhìn thấy mỹ nhân, cũng coi như không uổng công tới đây...



Hai người nghiêng ngả lảo đảo, rời đi hậu viện.



Cung thúc thấy Tô Mã không nói lời nào, nghĩ nàng bị dọa, nên nói:



- Gần đây khách điếm này sẽ có rất nhiều người giang hồ, ngươi giao tiếp với bọn họ, nên cẩn thận một chút.



Tô Mã xoay chuyển tròng mắt:



- Cung thúc, qua mấy ngày nữa chính là ngày tuyển chọn hoa khôi, người nói thử xem, Bạch công tử sẽ ở trong phòng không ra sao?



Từ lúc đi vào Phái Thành, Bách Lý Kiêu rất ít ra ngoài. Tô Mã đem đồ ăn cho hắn, tuy được không ít bạc thưởng, nhưng cũng chưa nói được mấy câu.



Nàng cũng không dám liều lĩnh, vì thế dời đi chiến tuyến, vu hồi tác chiến, liền cùng Cung thúc tìm hiểu thêm.



Tính theo nguyên tác, nam nữ chủ đã nhận thức Bách Lý Kiêu, hắn sẽ cùng nam nữ chủ chạy vào núi tìm thần kiếm.



Nhưng nàng không định bôn ba trên núi, muốn công lược hắn, nhất định phải bắt hắn ở Phái Thành.



Nói đến hoa khôi, có lẽ liên tưởng đến người trẻ tuổi thanh xuân nhiệt huyết, vẻ mặt Cung thúc mang theo ý cười, đặc biệt là nghĩ đến sắc mặt Bách Lý Kiêu vô cùng đạm mạc.



- Không có khả năng, từ nhỏ công tử có tính cách đạm mạc, trưởng thành càng không gần nữ sắc, nếu muốn khiến hắn động tâm, khó càng thêm khó.



Tô Mã cầm hà bao, trong đó đầy thỏi vàng:



- Bạch công tử thưởng ta nhiều như vậy, vậy mà hắn thích cái gì ta cũng không biết.



- Hài tử ngoan, ngươi có phần tâm này là đủ rồi.



Không phải. Tô Mã nghĩ: " Ta không phải cảm kích hắn, ta muốn câu dẫn hắn."



Cung thúc suy nghĩ, hình như nghĩ tới gì đó:



- Lúc công tử còn nhỏ có một khoảng thời gian thích ăn ngọt...



- Cung thúc.



Cung thúc chưa nói xong, đã bị một thanh âm trầm thấp đánh gãy.



Tô Mã quay đầu, nhìn sau cửa sổ có một thân ảnh cao lớn, nơi đó ẩn ẩn có uy áp truyền đến.



Vẻ mặt Cung thúc không hề thẹn:



- Công tử.



Tô Mã liền lưu động suy nghĩ, thích ăn ngọt...Điểm tâm ngọt? Chè? Hay là trái cây?



Nàng phải suy nghĩ một chút.



_______________________________________



Vụ thần kiếm càng truyền càng lớn, mấy ngày nay Tô Mã thấy vài người ăn mặc y phục khác nhau đi tới đi lui, đám người này kết bè kết đội. Thường xuyên vì chuyện gì đó mà đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.



Nhưng thời gian trôi qua, vẫn không có tin tức về Đới Nguyên. Có lẽ hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn, có lẽ hắn đã sớm ngụy trang thành công chạy ra khỏi thành.



Phái Thành mưa gió sắp tới, nhưng ngày sống mơ mơ màng màng cũng sắp tới.



Hôm nay đúng là ngày mà hằng năm Uyên Hồng Đường tuyển chọn hoa khôi, nam nữ chủ đều đi xem náo nhiệt.



Tô Mã vừa cho ngựa ăn xong, mới từ hậu viện trở về, đúng vào buổi trưa, bình thường vào lúc này ở đại đường sẽ ngồi đầy người, nhưng hiện tại chỉ còn ít ỏi mấy người, chưởng quầy nhàn rỗi đến nổi đứng đánh ruồi bọ.



Ngoài cửa có người nói:



- Chưởng quầy, năm nay hoa khôi sắp tới, ngươi không đi nhìn sao?



Tô Mã nhớ trong nguyên tác, cũng có nhắc tới vụ tuyển chọn hoa khôi.



Năm nay hoa khôi cũng không phải là người thường, mà là đệ tử của Vân Hoan tông, vị đệ tử này tu luyện mị thuật đăng phong tạo cực( tầm cao mới), tu luyện đến nổi năm mươi cao thủ nhìn một cái đều thất thần, càng khỏi nói đến Đới Nguyên võ công không tới.



Đới Nguyên là thần trộm, trộm bạc, trộm kiếm, cũng trộm...Sắc.



Người này đối với sắc đẹp không hề có sức chống cự, đệ tử Vân Hoan tông ra làm hoa khôi, chính là muốn dẫn hắn mắc câu.



Đới Nguyên không để ý tới cũng thôi, nhưng người này ỷ vào khinh công cao siêu, ngụy trang cao minh, kiêu ngạo tự phụ, rõ ràng biết hoa khôi có thân phận không đơn giản, vậy mà vẫn muốn chiếm tiện nghi.



Lại không biết có người đã sớm ở Uyên Hồng Đường bày ra thiên la địa võng chờ hắn.



Nhưng hiện tại nàng không có hứng thú với cốt truyện, mặc kệ "Hoa khôi" hay là "Cỏ khôi", Bách Lý Kiêu cũng sẽ không yêu diễm...



- Nghe nói nàng kia lớn lên quốc sắc thiên hương, không ai có thể chịu nổi nàng liếc mắt một cái a.



- Lão tử vừa mới nhìn nàng một lần, hiện tại chân còn mềm đây!



- Ta chưa từng thấy ai mỹ mạo như vậy, có nam nhân nào không yêu?



Chưởng quầy xua xua tay:



- Lão phu đã qua tuổi nửa trăm, nhìn làm chi?



Ngoài cửa truyền đến tiếng cười vang:



- Trách không được, ta thấy vị công tử lạnh như băng sương cũng không ở đây, có phải cũng chịu không nổi nên đi nhìn rồi?



Tô Mã:



- ...



Mọi người lại cười vang lên, chưởng quầy cười:



- Người trẻ tuổi.



Hắn quay đầu, nhìn về phía đại đường:



- Cũng may Tiểu Trác Tử còn nhỏ...... Tiểu Trác Tử? Tiểu Trác Tử! Người đâu?



Phái Thành cũng không phải là nơi thành thị phồn hoa, nhưng nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.



Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ, nơi này có điểm tâm ngon nhất đại lục, cũng có rượu tinh khiết và thơm ngon, càng có cô nương nhất tiếu khuynh thành.



Trên đường người lui tới không dứt.



Chỉ là gần đây có rất nhiều người giang hồ, cho dù nhìn thấy mỹ nhân cũng muốn kẹp đao giấu kiếm, tiếng binh khí va chạm không ngừng bên tai.



Bách Lý Kiêu ngồi trong trà lâu đối diện Uyên Hồng Đường, nhìn chằm chằm bàn trà trên bàn, nghe dưới lầu nhốn nháo, ánh mắt giếng cổ vẫn không gợn sóng.



Hàng mi dài khẽ run, quanh thân yên tĩnh, giống như không khí khô nóng sôi nổi không ảnh hưởng tới hắn.



Lúc này, mặc kệ là người giang hồ hay là quân tử ra vẻ đạo mạo, đều bỏ đi một tầng ngụy trang, ở dưới tầng cũng không khắc chế vẻ mặt, giống như muốn cắn nuốt sắc đẹp vào trong bụng.



Cho dù trên đường ầm ĩ la hét, cho dù trên lầu cao đàm khoát luận, cũng ngăn không được tiếng thở dốc thuộc về dục vọng.



( Yul: cao đàm thoát luận nghĩa là bàn luận thanh cao, thú vị, không câu thúc. Hoặc là bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.)



Hắn hơi nhíu mày, nghe dưới lầu truyền đến một thanh âm:



- Lão bản, mang một hộp tân trà bánh.



Thanh âm này giống như một giọt mưa bốc hơi rồi rớt xuống, khiến cả đại sảnh lập tức yên tĩnh.



- Tiểu Trác Tử không phải hôm qua ngươi đã tới rồi sao.



- Không còn cách nào, khách nhân muốn...Phải đi mua.



- Vậy vị khách nhân này cũng thật khó hầu hạ...



Bách Lý Kiêu quay đầu lại, nhìn trà bánh đầy bàn vẫn chưa động vào.



Hắn quay đầu đi, đang muốn tính tiền, liền nghe dưới lầu truyền đến một tiếng thét kinh hãi:



- Bạch công tử! Thì ra người cũng ở chỗ này!



Bách Lý Kiêu cúi đầu, nhìn thấy tiểu nhị đang kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không che dấu được kinh hỉ.



Người nọ khẽ nhếch môi, lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng tinh, vui vẻ đến khoa trương, đối lập với áp lực ở nơi này.



Tiểu Trác Tử cũng mặc kệ hắn trả lời hay không," cộp cộp cộp" chạy lên lầu, vẻ mặt vui vẻ đầy ý cười hiện ở cửa:



- Người cũng tới xem hoa khôi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK