• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người ở đây còn tưởng mình nghe lầm, Thời Tranh là một trong mười chủ tịch giàu có hàng đầu, không chỉ tháp tùng với người tới buổi biểu diễn thời trang thế mà còn muốn đích thân làm người mẫu?

Những người này suýt nữa muốn xác nhận một lần, đối phương tột cùng có phải Thời tranh không, lại thấy đương sự hoàn toàn không chút nào cảm thấy không ổn trực tiếp theo nhân viên sửa sang đồ đạc, chuẩn bị thay quần áo và làm tạo hình.

Hoàn toàn không cần người bên ban tổ chức nhọc lòng, người đối phương tự mình mang tới tay chân lanh lẹ treo lên và ủi quần áo, sửa sang chuẩn bị bàn trang điểm và phòng thay quần áo, lấy ra đủ loại phụ kiện đắt tiền, kinh nghiệm còn tốt hơn đoàn đội ban tổ chức mời tới, hơn nữa còn có hơi thở giàu có và tinh anh.

Thấy Sở Ngọc lấy trang phục chính mình thiết kế ra, mắt mấy giám khảo tới xem sáng ngời, lập tức muốn tới gần xem và tâm sự với nhà thiết kế Sở Ngọc. Nhưng Thời Tranh vậy mà thật sự làm người mẫu, thậm chí còn nghiêm túc tạo hình dưới chỉ dẫn của Sở Ngọc, hiện trường giờ chỉ còn trầm mặc và khiếp sợ...


Nhóm người Phương Kỳ Hứa nhất thời không thể lên bàn chuyện thiết kế với Sở Ngọc, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, thuận tiện khó tin cảm thán mấy câu với người bên cạnh.

"Sao, sao chủ tịch Thời làm người mẫu cho Sở Ngọc."

"Tôi cũng muốn biết quan hệ giữa họ là gì?"

"Khó trách người mới có thể phô trương như vậy, đồ vật đều tự mang. Những phụ kiện này ít nhất mấy triệu một cái, thật sự giàu..."

"Trên thiết kế của Sở Ngọc được đính rất nhiều kim cương đá quý, không lẽ... Những cái đó là đá quý thật sự?"

"Đợi đã, chỉ có tôi muốn hỏi chủ tịch Thời này là ai sao? Sao mọi người giống như đều quen vậy?" Cũng có vài người hoàn toàn không biết rõ tình huống hiện tại.

Những người khác liếc hắn, nói: "Cậu đã nghe nói về tập đoàn Thời chưa? Chẳng lẽ lúc đi công tác cậu chưa từng ở khách sạn nhà cậu ta? Thường ngày chưa tới nhà hàng nhà cậu ta ăn?"


Người hỏi sửng sốt: "Là chủ tịch Thời đó? Không phải... Kia sao anh ta có thể làm người mẫu?"

"Bởi vậy nên mới khiến mọi người kinh ngạc. Chỉ là nói đi nói lại, điều kiện ngoại hình này của cậu ta thật không kém hơn người mẫu và hẳn cũng không thành vấn đề..."

"Sao không thành vấn đề? Anh ta có tiền như vậy sao lại không tìm siêu mẫu, tới mức tự mình lên luôn sao?"

"Có phải khí chất của chủ tịch Thời rất phù hợp với thiết kế? Mọi người tưởng tượng thử xem, có phải anh ta xuyên còn khí thế hơn người mẫu bình thường không?"

"Khí chất phù hợp là có thể khiến một chủ tịch đi làm người mẫu? Vị chủ tịch Thời này không giống là người dễ nói chuyện..."

"Cho nên mới nói Sở Ngọc và anh ta có quan hệ gì, sao có thể kêu chủ tịch Thời làm người mẫu cho cậu ấy?"


"Chuyện đó... Tôi đoán có thể mọi người nghĩ sai rồi, không phải khí chất chủ tịch Thời hợp bộ thiết kế này, rất có thể là những bộ quần áo này chính là thiết kế cho anh ta." Cái người có lòng hiếu kỳ mạnh lên lướt Weibo nhanh chóng, sau khi xem xong Weibo Thời Tranh mới nuốt nước miếng: "Anh ta và Sở Ngọc là một đôi."

Mọi người sốc thêm lần nữa.

Tuy trước chưa ai phát hiện, nhưng kết luận rất rõ ràng, dù Sở Ngọc hay sự trùng hợp vừa nhìn đã hiểu ngay với bút danh Kim Ngọc, đã vậy thiết kế lễ phục trong bộ sưu tập "Kho Báu Dưới Ngai Vàng" giống như đúc quần áo trên bức tranh Kim Ngọc đã vẽ cho Thời Tranh, và chuyện Thời Tranh đường đường là đại lão kim chủ tôn quý lại tự mình làm người mẫu cho Sở Ngọc, từ đó cơ bản cho thấy Sở Ngọc chính là Kim Ngọc trên Weibo, là đối tượng Thời Tranh đang thể hiện tình yêu điên cuồng trên mạng. 
Mọi người từ đây phát hiện vừa xem tranh Sở Ngọc vẽ, thuận tiện đánh giá tạo hình quần áo nhân vật trong tranh vừa bị nhét một miệng thức ăn cho chó.

"Tôi thấy Sở Ngọc thật sự có tài, quần áo vẽ cho các nhân vật rất đẹp, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, hẳn không phải nhờ người khác thiết kế bộ sưu tập này." 

"Ừ, thiết kế của cậu ấy rất tốt, nhưng thể hiện tình cảm gì đó còn lợi hại hơn, vẽ truyện tranh thay cho vai chính mấy bộ và còn là trang phục đôi."

"Sở Ngọc chỉ mới hai mươi mốt đi, rất là có linh khí." 

"Chủ tịch Thời bao nhiêu? Tuổi tác bọn họ có kém bao nhiêu?"

"..."

Tuy một số người trong bọn họ chỉ quan tâm tới thiết kế, nhưng không biết vì sao những câu chuyện phiếm trở thành một phần kéo dài thời gian nói chuyện của bọn họ. 

Mãi tới khi Thời Tranh chuẩn bị xong tạo hình bộ đầu tiên và xuất hiện trước mặt mọi người, nhóm người Phương Kỳ Hứa mới bị lôi lại sự chú ý, bọn họ kinh ngạc thậm chí là chấn động nhìn "người mẫu" Thời Tranh còn chưa đi lên sàn diễn chữ T. 
Thấy dáng vẻ hiện tại của Thời Tranh, bọn họ lập tức hiểu rõ vì sao muốn cho anh ấy làm người mẫu. 

Hiệu quả này còn kinh diễm hơn những bức ảnh chụp mô hình trình diễn nhiều!

Quả nhiên đây là thiết kế cho Thời Tranh, không chỉ tự thân mang vẻ đẹp mà còn sinh ra phản ứng hóa học cực kỳ tuyệt với khi đối tượng thiết kế mặc vào, hoàn toàn thể hiện ra linh cảm và tài hoa của nhà thiết kế. 

Chỉ nhìn mấy bức ảnh đã đủ kinh ngạc, nhưng khi Thời Tranh mặc vào bộ quần áo này mới thể hiện ra hiệu quả thiết kế hoàn mỹ nhất. 

Mọi người tức khắc hiểu rõ hơn về tài hoa của Sở Ngọc. Đo may trang phục, giấu khuyết điểm và thể hiện ra ưu điểm không phải việc đơn giản, muốn thiết kế ra trang phục phù hợp hoàn toàn khí chất khách hàng lại càng khó.

Thậm chí không chỉ là trình độ thiết kế tư nhân, họ dám cam đoan những thương hiệu lớn thiết kế tư nhân cũng khó mà làm được hiệu quả tốt như Sở Ngọc.
Đương nhiên, chưa chắc không có nguyên nhân Sở Ngọc và Thời Tranh là người yêu nên hiểu biết về đối phương càng sâu hơn. Nhưng có dù vậy thì đối với những người chưa trở thành nhà thiết kế lớn trong ngành cũng đã đủ kinh người. 

Cuối cùng Sở Ngọc sửa sang lại quần áo cho Thời Tranh một chút rồi mới cho anh lên sàn diễn T thu ảnh ba chiều.

Giờ đây mọi người tạm thời quên mất thân phận anh và "người mẫu" không hợp, và chỉ đơn giản lóa mắt trước buổi tiệc thị giác này. Tuy diện mạo Thời Tranh rất xuất sắc và khí chất kinh người, nhưng kỳ lạ là không làm lu mờ quần áo, thay vào đó càng làm nổi bật sự sang trọng và thanh lịch từ bộ quần áo, khiến toàn bộ thiết kế và ý tưởng càng thêm thuyết phục. 

Hơn nữa tất cả mọi người ở đây tin chắc đá quý trên quần áo của Thời Tranh chính là thật. Đây chính là sức thuyết phục từ người mẫu Thời Tranh trình diễn ra. 
Thời Tranh ngoài việc dễ căng thẳng trước mặt Sở Ngọc, phần lớn thời gian đều mang thái độ hờ hững với thế giới bên ngoài, lúc lên trình diễn như người mẫu trên sàn diễn chữ T một chút cũng không thấy xấu hổ, anh thuận lợi hoàn thành trình diễn.

Sở Ngọc hài lòng giúp anh đổi sang bộ quần áo tiếp theo, cậu khen thưởng hôn anh trong phòng thay quần áo.

Bởi vì trên mặt Thời Tranh còn trang điểm nên chỗ Sở Ngọc hôn chính là lỗ tai anh, nhưng Thời Tranh không hài lòng, Sở Ngọc đành hôn lên môi anh một cái, cọ lên cho mình chút màu.

Sở Ngọc lấy giấy lau miệng sau khi ra khỏi phòng thay đồ, mọi người thấy vậy sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại lẫn nhau giao tiếp qua ánh mắt trao đổi chuyện phiếm, mới yên lặng nuốt thức ăn cho cún. 

Mấy bộ quần áo còn lại được Thời Tranh trình diễn cũng vô cùng kinh diễm, sau khi anh mặc vào quả không thẹn với cái tên "Kho Báu Dưới Ngai Vàng", thật cao quý lại sang trọng, đồng thời ưu nhã gợi cảm, đã đa dạng lại thống nhất.
Phương Kỳ Hứa phấn khích tới mức không muốn chờ đợi nữa mà ngay lập tức bình chọn Sở Ngọc vào hạng nhất. Những người khác cũng không nhường, chờ tới khi biểu diễn kết thúc còn chưa  đã thèm, hận không thể kêu Sở Ngọc lấy tám bộ mười bộ quần áo lên trình diễn lần nữa, cho bọn họ hưởng thụ cảm giác mãn nhãn lần nữa.

Những việc nên làm cũng đã xong, cuối cùng Phương Kỳ Hứa cũng tìm được cơ hội trò chuyện với Sở Ngọc, hắn khen ngợi thiết kế cậu một phen và cố gắng tìm hiểu nguyên nhân vì sao trước kia anh không có chút danh tiếng gì. 

"Tôi luôn có hứng thú với thiết kế và đã tham gia một số khóa học, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới trở thành một nhà thiết kế, chỉ thỉnh thoảng làm quần áo khi có hứng thú, thường thường chỉ vẽ bản thiết kế." Sở Ngọc qua loa chuyện năng lực thiết kế của mình: "Thật ra lần này Thời Tranh muốn tôi tham gia nên tôi mới quyết định đăng ký."
Phương Kỳ Hứa sửng sốt, nghe theo ý tứ này thì ra Sở Ngọc chỉ là nhà thiết kế nghiệp dư rảnh rỗi chơi chơi và không có ý định trở thành một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp? 

Này sao được?!

Phương Kỳ Hứa lập tức thổi một đống rắm cầu vồng cho Sở Ngọc, tha thiết khuyên nhủ: "Thiên phú như cậu không làm nhà thiết kế thì phí lắm! Nói thật, tôi rất tin tưởng cậu sẽ giành được giải vàng trong cuộc thi lần này! Nếu không có vấn đề gì có lẽ cậu sẽ nhanh chóng nổi tiếng trong giới thời trang, thậm chí phát triển rất tốt trong tương lai, rất có thể  trở thành đại sư thiết kế hàng đầu nổi tiếng quốc tế! Tài năng tốt như vậy nếu lãng phí thì rất đáng tiếc!" 

Không chỉ Phương Kỳ Hứa, những giám khảo khác cũng xót xa sôi nổi khuyên Sở Ngọc nhất định phải đi tiếp con đường thiết kế.  
Dựa vào tài năng của Sở Ngọc và đùi vàng Thời Tranh, chỉ nghĩ cũng biết tương lai của cậu hoàn toàn có thể vươn lên dẫn đầu giới thời trang. Cho dù kỳ thật sự phát triển của Sở Ngọc không liên quan tới họ, nhưng nghĩ tới đối phương có tài năng làm mọi người cực kỳ hâm mộ và điều kiện lại không dùng, mọi người vẫn không nhịn được mà đau lòng tới mức như bản thân đã vứt mất mấy chục triệu.

Thời Tranh vẫn rất thích Sở Ngọc được mọi người khen ngợi, chỉ là những người này vây quanh cậu thật gần, thế là mặt anh liền đen. Cũng may Sở Ngọc trước tiên chú ý anh khó chịu liền tỏ vẻ là thực thích xem những người khác khen Sở Ngọc, bất quá thấy nhóm người này đem Sở Ngọc vây đến thật chặt, hắn mặt lại đen. Cũng may Sở Ngọc trước chú ý tới hắn khó chịu, tỏ vẻ chính mình nếu đã tới tham gia cuộc thi lần này thì sau này chắc chắn sẽ tiếp tục thiết kế, sau khi đuổi nhóm giám khảo thích tài năng này cậu liền kéo Thời Tranh chuẩn bị về nhà.
Phương Kỳ Hứa còn muốn tâm sự với Sở Ngọc chuyện thiết kế, nhưng kết quả vòng tuyển chọn còn chưa ra, một giám khảo như anh lại thân cận với thí sinh quá dễ khiến nhiều người đoán mò, nên chỉ đành tạm biệt Sở Ngọc rồi quay đầu thảo luận với những người khác buổi trình diễn lúc này của Thời Tranh.

"Tôi thấy chỉ dựa hiệu quả tại hiện trường thì bộ sưu tập này không thoát được hạng nhất." 

"Hiện vật còn tốt hơn hình ảnh, hiệu quả trình diễn còn tốt hơn, hơn nữa phong cách rất hợp sàn diễn chữ T. Trước đó tôi còn thấy có hai tác phẩm có thể tranh hạng nhất, chỉ là hiện tại vừa thấy, có lẽ hiệu quả trình diễn kém hơn Sở Ngọc."

"Nói đi nói lại với quan hệ này giữa Sở Ngọc và chủ tịch Thời, có phải là chiếm tiện nghi ở phương diện tạo hình và phụ kiện không? Người khác cũng không thể dùng đá quý hàng thật và mấy chục triệu làm quần áo được như cậu ta đúng chứ?"
"Này mà chiếm tiện nghi gì..." Phương Kỳ Hứa lập tức bác bỏ: "Quy tắc cho phép thí sinh dùng người mẫu và linh kiện của bản thân. Phong cách bộ sưu tập này chính là như vậy với không thuần túy dùng tiền nâng. Bộ sưu tập không thuộc phong cách sang trọng quý tộc thì cũng không cần đá quý gì, ngược lại càng ảnh hưởng cả bộ." 

"Nói không chừng còn có thí sinh giàu có hơn thì sao?" Có người không khỏi vui đùa: "Không phải Lê Cẩm rất được xem trọng kia cũng tự dùng đồ của mình sao?" 

"Thiết kế của Lê Cẩm xác thật không tồi, tôi còn rất chờ mong nhưng biểu diễn lúc này chỉ sợ rất khó đạt tới hiệu quả như Sở Ngọc." 

Mọi người đều biết đây chỉ là vui đùa, dù sao có thể trực tiếp kêu đại lão kim chủ làm người mẫu như Sở Ngọc có thể được mấy người?

Nói là vui đùa không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.
Lê Cẩm là người mới mới tốt nghiệp nên rất kích động khi vào được vòng tuyển chọn, người bạn trai xác thật có tiền như Thời Húc Trạch đương nhiên muốn biểu hiện ra, thế là gã xử lý những chuyện này như sử dụng phụ kiện xa xỉ và tìm đoàn đội nổi tiếng tới tạo hình, sau còn tìm năm người mẫu rất nổi tiếng.

Thời Húc Trạch cũng cùng Lê Cẩm tới buổi trình diễn, sau khi từ siêu xe đi xuống hai người dẫn theo đoàn người cuồn cuộn tiến vào, còn chừa chỗ để năm mỹ nữ cao ráo xinh đẹp đứng ra, sau chuẩn bị thu hoạch ánh mắt kinh ngạc và nịnh nọt từ nhân viên công tác.

Thời Húc Trạch không tính toán cho Lê Cẩm đi cửa sau, nhưng sau khi khoe ra tài lực cũng ít nhiều làm ban tổ chức coi trọng Lê Cẩm hơn mấy phần, đây chính là quy tắc trong xã hội.  

Nhưng làm gã kỳ quái chính là dù đã bày ra vẻ xa hoa phô trương như vậy, ánh mắt những người đó khi nhìn họ lại không phải sùng bái hay hâm mộ, trái lại rất ... quái dị?
Thời Húc Trạch cũng không biết, suy nghĩ trong lòng nhân viên công tác khi nhìn thấy gã khoe giàu lại là...

... Năm người mẫu thì tính gì? So được một phần mười ngàn giá trị con người của chủ tịch tập đoàn Thời à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK