• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu... cậu là Sở Ngọc?"

Thời Húc Trạch ngây người nhìn người trước mắt, nhất thời không phản ứng kịp.

"Không thì sao?" Sở Ngọc chán ghét hỏi ngược lại: "Anh chạy tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói đừng tới làm phiền tôi sao?"

Dù Sở Ngọc vô cùng ghét bỏ thái độ của gã, nhưng cơn tức của Thời Húc Trạch đã biến mất bảy tám phần, dư lại là không thể tin được.

Gã nhìn Sở Ngọc dù không vui vẫn tỏa ra ánh sáng, ngũ quan trên gương mặt đối phương rất quen thuộc, nhưng lại làm người khác cảm thấy khác một trời một vực, thật sự là không thể tin được.

Đây thật sự là thế thân dáng vẻ quê mùa, sợ hãi rụt rè, yêu đuối khiến gã nhìn không thuận mắt sao?

Thời Húc Trạch vẫn luôn cảm thấy tên thế thân Sở Ngọc này không bằng một sợi tóc của ánh trăng sáng Đào Tư Dịch của gã, nhưng giờ khắc này, Thời Húc Trạch không thể không thừa nhận trong khoảng khắc thấy Sở Ngọc, gã vậy mà thấy đối phương còn lóa mắt hơn Đào Tư Dịch.


"Cậu... Tin nhắn chia tay đó thật sự là cậu nhắn?" Thời Húc Trạch miễn cưỡng hoàn hồn hỏi.

Thời Húc Trạch nổi giận đùng đùng muốn hỏi tội Sở Ngọc, nhưng sau khi thấy Sở Ngọc khác xa ấn tượng trước kia của gã, không biết tại sao lại chột dạ, thái độ chất vấn cũng yếu hơn nhiều.

Chỉ là Sở Ngọc cũng không nhận tình của gã, không kiên nhẫn nói: "Đương nhiên là tôi, sau này tôi và anh không còn quan hệ gì nữa. Anh còn có chuyện gì không? Không thì cút, sau này đừng tới tìm tôi nữa."

"Cậu!" Rốt cuộc Thời Húc Trạch vẫn luôn được người phủng, bị Sở Ngọc mắng không khách khí khiến máu tức dâng lên, sắc mặt lập tức đen. Chỉ là gã vẫn hít sâu một hơi ép cơn tức xuống, nói: 

"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."

Sở Ngọc không muốn nhiều lời với gã, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn bỏ qua, Sở Ngọc cau mày nghĩ ra ý tưởng.


Sở Ngọc: "Được, nói thì nói. Lát nữa tôi còn có việc, tới hồ trong trường nói, bên đó không có ai."

Thời Húc Trạch đi theo Sở Ngọc không nghi ngờ.

Những năm đầu hồ này còn là thánh địa yêu đương của các đôi trai gái, nhưng tới nay có rất nhiều nơi nói chuyện yêu đương rồi, không ai muốn tới cái nơi hẻo lánh nước bốc mùi này nữa. 

Trên đường Sở Ngọc dẫn Thời Húc Tranh tới không gặp được một bóng người.

"Vì sao cậu đột nhiên muốn chia tay với tôi?" Thời Húc Trạch hỏi.

"Anh còn hỏi tôi vì sao?" Sở Ngọc tức tới bật cười: "Anh không nhớ tới những gì mình đã nói đã làm sao?"

Thời Húc Trạch nghe vậy cứng đờ.

Đương nhiên gã biết mình đã làm gì, thế thân Sở Ngọc này ở chỗ gã không nhận được gì tốt, không nói những chuyện trước kia chỉ nói tới tiệc sinh nhật hôm trước gã còn ném quà Sở Ngọc đi, trước mặt mọi người nói cậu chỉ là thế thân rồi kêu cậu cút.


Quả thật rất quá trớn, nếu đặt trên các cặp đôi bình thường thì đã chia tay rồi, nhưng Thời Húc Trạch vẫn không nghĩ đây là lý do Sở Ngọc ném gã.

Sao Sở Ngọc có thể chủ động chia tay gã được chứ? Thời Húc Trạch nghĩ thế nào cũng không ra. 

Rõ ràng trước đó đối phương luôn như một con chó không dám rời khỏi chủ nhân là gã. Dù bị đánh bị mắng cũng không hận, cho chút ngon ngọt đã dính lên. Thời Húc Trạch muốn vứt cậu, cậu sẽ sợ hãi, lúc thường vô cùng cẩn thận không dám làm Thời Húc Trạch không vui. Chỉ cần Thời Húc Trạch cho chút sắc mặt tốt, Sở Ngọc đã vui vẻ như gì rồi, gã vẫy thì tới đuổi thì đi.

Thời Húc Trạch chưa bao giờ nghĩ Sở Ngọc có thể rời khỏi lòng bàn tay gã.

Chỉ là mắng trước mặt người khác thôi, trước đây cũng không phải không có, nhưng thái độ lần này lại đột nhiên thay đổi lớn, thậm chí nói ra muốn chia tay gã...
Thời Húc Trạch nghĩ tới nghĩ lui tìm được khác biệt duy nhất, có lẽ là lần này gã trực tiếp nói rõ Sở Ngọc chỉ là thế thân.

Trước đó không biết nên dù Thời Húc Trạch có không tốt với cậu cỡ nào, 80% Sở Ngọc cũng có thể thuyết phục bản thân Thời Húc Trạch yêu cậu, dù có ra sao cậu vẫn là bạn trai duy nhất của 

Thời Húc Trạch, đó chính là trụ cột tinh thần của cậu. Nhưng một khi biết chuyện mình là thế thân, sẽ không còn cách nào tự lừa mình dối người được nữa.

Chính mồm Thời Húc Trạch nói không yêu cậu, cậu chỉ là hình bóng của người khác. Dù Sở Ngọc có là chó thì trụ cột tinh thần ngã xuống, cũng không thể không có khúc mắc gì tiếp tục làm thế thân bên cạnh gã như trước nữa.

Nghĩ tới đây, Thời Húc Trạch tự cho là đúng nhìn vẻ mặt giễu cợt của Sở Ngọc, hiếm khi gã có chút hối hận.
Nếu khi đó không nhận lầm người lại nói những lời đó thì tốt rồi, Thời Húc Trạch nghĩ thầm. Gã phát hiện vậy mà mình rất không muốn chia tay với Sở Ngọc trước mắt, hơn nữa còn không phải bởi vì muốn tiếp tục coi đối phương là thế thân để mình tưởng nhớ người kia nữa.

Hiện tại Thời Húc Trạch đã không còn thấy cái bóng của Đào Tư Dịch trên người Sở Ngọc nữa, khí chất và dung mạo đối phương quá mức chói lóa, thực sự khó mà trùng lặp Đào Tư Dịch dịu dàng ưu nhã. Nhưng không biết vì sao Sở Ngọc như vậy lại càng hấp dẫn gã hơn người còn có chút giống Đào Tư Dịch trước kia.

Thời Húc Trạch không nhịn được nói: "Nếu em chú ý tới chuyện thế thân... Thực ra không cần thiết, anh và Tư Dịch hơn phân nửa không có khả năng, chỉ là lúc đó anh say nên nói vậy."
Gã dừng chút, lần đầu tiên nói: "Đương nhiên là anh sai, anh xin lỗi."

Thời Húc Trạch lộ ra vẻ hối hận, thâm tình: "Lúc đầu là anh coi em là thế thân Tư DỊch, nhưng sau này thì không phải, anh có thể cảm giác được em khác Tư Dịch. Anh sẽ không coi em là thế thân nữa, anh biết em chắc chắn không muốn chia tay anh, sau này anh sẽ đối tốt với em, lần này chúng ta ở bên nhau thật tốt được không?"

Sở Ngọc: "..." Ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg

Tuy là sớm biết đức hạnh tên công cặn bã này, thấy đối phương có thể không chút chột dạ nói như vậy, Sở Ngọc thấy mình đã xem đủ.

Còn nói tôi chắc chắn không muốn chia tay... Da mặt này phải dày cỡ nào vậy hả!

Bởi vì không thể cùng ánh trăng sáng, thế thân nhất định phải ở bên gã, mạch não này quả thật còn bệnh công chúa hơn bệnh công chúa.
Sở Ngọc vô cùng ghét bỏ chậm chạp hỏi ngược lại: "Tôi thấy anh thật sự thiếu đánh, hiện tại tôi chỉ muốn đánh anh một trận, được không?"

Thời Húc Trạch lập tức sửng sốt, không đợi gã phản ứng lại, quả đấm của Sở Ngọc đã tới chào hỏi gương mặt gã.

"Không được cũng phải được." Sở Ngọc đánh xong cười lạnh: "Đã sớm kêu anh đừng tới làm phiền tôi, trận đánh này là chính anh tìm tới!"

"Sở Ngọc! Cậu điên rồi!" Thời Húc Trạch bị đánh tới ngây người, vừa muốn chửi, quả đấm của Sở Ngọc lập tức tới mặt.

"Cậu... A! Đừng, đừng đánh... A!" Thời Húc Trạch còn muốn nói lý luận với cậu ta, nhưng lập tức bị đánh tới chỉ có thể kêu đau, căn bản nói không ra lời.

Đối phương đặc biệt chăm sóc gương mặt gã, một lúc sau mặt mũi Thời Húc Trạch bầm dập, quai hàm đau dữ dội, miệng không thể mở, ngay cả kêu thảm thiết cũng không được. Lúc này 
Thời Húc Trạch mới nhận ra Sở Ngọc cố ý dẫn gã tới đây nói chuyện, gần đây không có ai, gã muốn kêu cứu cũng không có ai để kêu.

Gã muốn phản kháng chạy trốn nhưng gã căn bản không phải là đối thủ của Sở Ngọc, hai ba cái đã đánh Thời Húc Trạch quỳ rạp xuống đất, dưới nắm đấm của đối phương gã muốn đứng lên cũng không nổi.

Thời Húc Trạch cảm thấy như đang nằm mơ, gã thực sự không thể nào tiếp nhận được việc mình bị Sở Ngọc đánh, hơn nữa còn bị đánh tới không còn sức đánh trả! Rõ ràng đối phương gầy yếu hơn gã nhiều, thậm chí lúc trước tay cậu chỉ mới đụng bàn chút đã lộ vẻ mặt đau rồi.

Thời Húc Trạch bị đánh tới đau đớn toàn thân, tinh thần bắt đầu hoảng hốt gần như có cảm giác mình sẽ chết ở đây, ngay cả lúc Sở Ngọc đã thu tay lại cũng không biết.
Sở Ngọc nhìn Thời Húc Trạch bị đánh tới không còn dáng vẻ ban đầu, rốt cuộc cảm thấy hả giận mới gọi điện cho Hà Dược.

Sở Ngọc: "Xin lỗi trợ lý Hà, tôi có chuyện cần anh giúp. Tôi mới đánh con trai Thời Tranh một trận, hiện tại người đang ở trường, có thể phiền anh tới xử lý được không?"

"..." Hà Dược suýt nữa sặc chết, dùng hết tu dưỡng chuyên nghiệp của bản thân cố gắng bình tĩnh hỏi: "Thiếu gia bị thương có nặng không?"

"Không sao." Sở Ngọc nói: "Tôi có chừng mực, chỉ xấu xí với đau đớn chút, cam đoan không có để lại di chứng gì."

Hà Dược: "..."

"Cậu gửi định vị cho tôi, tôi lập tức tới xử lý." Hà Dược nói.

Không bao lâu Hà Dược đã tới, hắn kêu mấy người nâng Thời Húc Trạch lên xe đưa đi bệnh viện.

Thiếu chút nữa Thời Húc Trạch tưởng người tới gϊếŧ người ném xác, mãi tới khi nhận ra trợ lý của Thời Tranh - Hà Dược liền vừa mừng vừa sợ. 
Tuy không biết vì sao Hà Dược tới đây, nhưng Thời Húc Trạch biết gã sẽ không chết. Tuy Thời Tranh không phải người cha tốt gì, nhưng chắc chắn không đến mức mặc kệ sống chết của gã.

Sau khi Thời Húc Trạch được đưa tới bệnh viện, Hà Dược ở lại hỏi Sở Ngọc tình hình và cách xử lý.

"Cậu Sở, sao cậu đánh... đánh nhau với thiếu gia Thời?"

Thấy Thời Húc Trạch thê thảm không thua Mã Bân, Hà Dược xác nhận Sở Ngọc thật sự chính là một bông hoa ăn thịt người, chắc chắn không dễ chọc! Hơn nữa ông chủ còn coi trọng cậu... Hà Dược không khỏi càng trở nên cẩn thận với Sở Ngọc.

Sở Ngọc thản nhiên nói: "Thù mới hận cũ dồn chung, tôi thực sự không nhịn được nữa nên đánh một trận."

"Sẽ phiền phức sao?" Sở Ngọc hỏi.

"Không, không phiền phức!" Hà Dược lập tức nói: "Tôi đã xem qua, ở đây không có camera, chỉ cần thiếu gia Thời không truy cứu sẽ không có chuyện."
"Cậu có thể liên lạc với ông chủ, ông chủ sẽ làm thiếu gia không thể truy cứu." Hà Dược tỉnh bơ nói.

Sở Ngọc nghe vậy buồn cười: "Được, tôi biết rồi."

Sau khi tiễn Hà Dược đi, rốt cuộc Sở Ngọc cũng về tới ký túc xá.

Người trong phòng thấy cậu liền sợ ngây người.

"Sao mày lại về?" Du Hi trợn to mắt thốt ra một cách kinh ngạc.

Sở Ngọc nhướng mi: "Sao, tôi về thì có vấn đề gì?"

Du Hi nghẹn, một hồi sau vẫn không nhịn được giả vờ không quan tâm: "Hôm nay mày đi đường nào về?"

"Mắc mớ gì tới mày?" Sở Ngọc vừa dọn đồ vừa trả lời.

"..." Du Hi giận dữ trừng Sở Ngọc sau đó cúi đầu dùng sức chọt màn hình điện thoại. Quách Minh ngồi bên cạnh không dám nói lời nào kinh ngạc nhìn Sở Ngọc lại nhìn Du Hi.

Du Hi: Nó mới về ký túc xá, sao các anh không chặn người?
Nhận đơn chuyên nghiệp: Vậy nó không đi qua con đường cậu nói rồi, chúng tôi ngồi đây nửa ngày cũng không thấy người.

Du Hi: Anh chắc chắn? Cậu ta còn mua đồ, vừa nhìn chính là từ ngoài trường về, chắc chắn phải đi qua con đường đó! Có phải các anh nhìn sót không?

Nhận đơn chuyên nghiệp: Không thể nào, các anh em tôi mắt rất sáng, người trong hình chắc chắn chưa từng đi qua đây.

Du Hi không tin tưởng lắm, hắn chụp lén Sở Ngọc một bức rồi gửi qua.

Du Hi: Hôm nay nó mặc đồ này, anh xem thử coi có phải là sót không?

Bên kia chậm chạp không trả lời.

Du Hi định hỏi lại, bên kia rốt cuộc trả lời.

Nhận đơn chuyên nghiệp: Đơn này chúng tôi không nhận nữa, mục tiêu là người này sao trước đó cậu gửi hình kia làm gì? Cậu có thể nhận ra đó là cùng một người không? Đùa bọn tôi hả?
Nhận đơn chuyên nghiệp: Tin tức sai là vấn đề của cậu, chúng tôi không trả tiền đặt cọc.

Du Hi sững sờ, mãi một lúc lâu mới nhận ra Sở Ngọc thật sự đã đi qua con đường đó, nhưng đám người hắn tìm lại không nhận ra người trong ảnh, để Sở Ngọc bình an vô sự không tổn hao một cọng lông tóc trở về!

Giờ đám người đó còn trách hắn cho sai ảnh, bỏ đơn hàng còn nuốt luôn tiền đặt cọc của hắn!

Du Hi tức giận tới suýt nữa đập điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK