Chương 41: Vấn Đề Xưng Hô
Một ngày nọ, hiếm khi nào Tô Duyệt ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, dụi đôi mắt đang ngái ngủ, kéo rèm cửa sổ nhìn mặt trời bên ngoài lên cao, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, nhanh chóng thay quần áo chạy ra ngoài.
“Yên tâm đi, anh đã nhờ Hứa Hàm xin phép nghỉ cho em rồi!” Giọng nói trầm ấm truyền ra từ trong phòng bếp: “Tí nữa chúng ta đến siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn về!”
“Vâng!” Tô Duyệt gật đầu, đi về phía nhà vệ sinh, chợt phát hiện bên trong lại có thêm một cây bàn chải đánh răng, mà bàn chải đánh răng của cô cũng đổi thành cái mới…..Bởi vì hai chiếc bàn chải này là bàn chải cặp dành cho tình nhân.
“Quán tạp hóa dưới nhà đang giảm giá khuyến mãi, vừa đúng lúc bàn chải của anh cũng cũ rồi!” Ninh Duệ Thần giải thích.
“Vâng.” Tô Duyệt chỉ thuận theo đáp lại cho có, chứ không muốn hạch hỏi tới cùng, bởi vì cô không có hứng thú với chuyện vì sao Ninh Duệ Thần thay bàn chải mới. Đối với cô mà nói, chỉ cần có bàn chải đánh răng và của ai nấy sử dụng là được.
“Về mặt luật pháp, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp. Từ nay về sau em phải thay đổi cách xưng hô, đừng gọi anh Ninh nữa” Ninh Duệ Thần vừa trông nồi cháo vừa nói.
Tô Duyệt đương nhiên hiểu ý của anh, nhưng cô chưa chuẩn bị tâm lý về phương diện này, cô cố gắng thử mở miệng gọi thử, nhưng hai chữ kia cứ như bị mắc nghẹn lại trong cổ họng vậy, không sao nói ra được.
“Chỉ là một cách gọi thôi, chẳng lẽ khó nói đến thế sao….‘bà xã’ của anh?” Ninh Duệ Thần nghiêng người sang, nhìn cô gái đang đánh răng trong nhà vệ sinh, gian manh cười một tiếng, kiểu ánh mắt đó khiến toàn thân Tô Duyệt run lẩy bẩy, rợn cả tóc gáy, vội vàng tăng nhanh tốc độ đánh răng.
Tô Duyệt nhắm chặt hai mắt, không ngừng thôi miên chính mình, đừng sợ…Anh là ‘GAY’, anh là ‘GAY’, anh là ‘GAY’…..
“Ông……xã!” Giọng nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu vo ve, nhưng Tô Duyệt lại vì hai chữ này mà đỏ ửng cả mặt.
“Anh nhớ rõ hai chữ ấy đâu có cách xa như vậy!” Ninh Duệ Thần được voi đòi tiên, không hề có ý định bỏ qua cho cô.
Hôm nay, anh muốn dùng phương pháp biến thái này để bức cô đối mặt với thân phận của hai người, để cho cô hiểu rõ anh là gì của cô.
Nếu như cô nhất định muốn trốn tránh, thật sự chỉ coi cuộc hôn nhân của họ như cái phao cứu vớt, hơn nữa với lời nói dối của mình thì việc anh muốn tiến vào trái tim cô, đã khó càng thêm khó.
Tô Duyệt cắn cắn bờ môi, cuối cùng gọi: “Ông xã!”
“Ừm, vợ ngoan!” xem ra Ninh Duệ Thần đang rất hài lòng.
Nhưng xưng hô như vậy khiến cô rất khó chịu: “Anh….” Mới vừa nói ra một chữ, Ninh Duệ Thần liền xoay người, trong mắt có sự uy hiếp, nhìn thấy ánh mắt đó, cuối cùng Tô Duyệt đành ngậm miệng lại.
Cô không nghĩ ra, vì sao ‘GAY’ lại để ý đến cách xưng hô như vậy.
Trong lòng Tô Duyệt cảm thấy cực kì rối rắm, cuối cùng nói với người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp: “Ừm….Tôi muốn thương lượng với anh một chuyện!”
“Nói.”
“Tôi có thể…..Vẫn gọi anh là anh Ninh như cũ không?” Tô Duyệt nhỏ giọng nói.
Anh là ‘GAY’, nhưng xu hướng giới tính của cô rất bình thường, nếu như ngày nào cũng gọi một ngời ‘GAY’ là “Ông xã”, Tô Duyệt sợ rằng mình sẽ coi anh là người đàn ông của mình mất.
Cho nên, cô nhận thấy yêu cầu này hết sức hợp lý, nghĩ vậy trong lòng cũng thấy tự tin hơn, thế nhưng khi ánh mắt Ninh Duệ Thần vừa quét tới, Tô Duyệt lập tức nhụt chí.
“Em muốn ra ngoài ngoại tình à?” Trong giọng nói tích tụ đầy sự lạnh lẽo.
“Không có!” Tô Duyệt lập tức phản bác.
“Anh không cảm thấy nếu tôi gọi anh như vậy thì rất dễ khiến anh Thẩm hiểu lầm sao? Nếu như chuyện này mà khiến hai người hiểu lầm thì không tốt đâu!” Tô Duyệt tỏ ra mình chỉ vì lo lắng cho anh mà kiên nhẫn khuyên can.
Sắc mặt người nào đó vốn đã tốt hơn được một chút, nhưng khi nghe đến chuyện này lập tức cảm thấy bầu trời giăng đầy mây đen: “Không cần!”
“Nhưng mà….Tôi và anh gọi nhau như vậy thật sự rất kì cục!”
“Gọi riết cũng sẽ thành thói quen thôi!” Vẫn là giọng điệu không cho phép thương lượng.
Tô Duyệt cắn môi, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Ninh Duệ Thần, như như đầm nước xuân muốn hòa tan lòng người: “Anh là ‘GAY’, dù cho có gọi anh như thế nào thì anh cũng đâu mất mát gì, nhưng mà anh cũng phải suy nghĩ cho tôi một chút chứ!”
Ninh Duệ Thần nhìn dáng vẻ uất ức của Tô Duyệt, trong lòng không khỏi thở dài, aizz, đầu đuôi cũng tại anh dùng cái cớ này, xem ra nó sớm đã ăn sâu bén rể ở trong lòng cô rồi, cho dù có ‘làm thịt’ cô đi nữa, cũng không thể nào thay đổi được cái suy nghĩ này trong đầu cô.
Xoay người lại, lấy cái muôi màu bạc chậm rãi khuấy thức ăn trong nồi: “Được rồi, cho phép em ở nhà thì không gọi như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài, em phải gọi anh là ‘ông xã’!” Nếu không những tên đàn ông bên ngoài luôn rình mò ngấp nghé cô, việc đó đối với anh mà nói thật quá nguy hiểm.
“Vâng, vậy cũng được!” Tô Duyệt vui vẻ đáp, có thể chiếm được một chút xíu quyền lợi cho mình nên cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh Ninh, trưa nay chúng ta ăn gì?”
“Anh Ninh, anh làm cháo yến mạch sữa tươi thơm quá!”
“Anh Ninh, có phải anh rất thường hay nấu cơm không?”
“…”
Vừa mới nhận được đặc quyền, Tô Duyệt lập tức như một đứa bé nói liến thoắng không ngừng. Sắc mặt Ninh Duệ Thần thì càng trở nên khó coi, cái muôi màu bạc trong tay anh đã bị anh vặn đến cong queo. Nghiêng đầu nhìn sang cái miệng nhỏ nhắn đang nói không ngừng nghỉ, đột nhiên anh sải bước đi về phía cô, vòng tay cầm muôi qua cổ cô, áp môi mình lên môi cô hôn tới tấp.
Nụ hôn này mang theo tính chất của sự trừng phạt, nụ hôn đến bất ngờ như mây dày bao hủ, nụ hôn ấy nhất thời khiến cho Tô Duyệt như mất đi cả lý trí.
Nếu như nói lần trước là nụ hôn ấm áp, vậy nụ hôn này tượng trưng cho điều gì?
Cho đến khi Tô Duyệt không thể thở được nữa, Ninh Duệ Thần mới thả cô ra, thỏa mãn cười một tiếng, không thèm giải thích lấy một câu đã đi thẳng vào nhà bếp.
Tô Duyệt sững sờ ngồi im nhớ lại mùi vị của nụ hôn kia, rất ngang tàng…nhưng cũng rất tuyệt.
“Nếm thử xem mùi vị thế nào!” Ninh Duệ Thần bưng bát cháo yến mạch sữa tươi đã làm xong đưa cho Tô Duyệt, qua giọng nói có thể thấy được tâm trạng của anh lúc này đang rất tốt.
Tô Duyệt cầm thìa múc một miếng cho vào miệng, mùi sữa thơm nồng nhanh chóng lan ra trong miệng của cô, rất thơm rất mềm, đây chính là món ăn ngon nhất mà cô đã từng ăn trong vòng một năm trở lại đây.
“Chúng ta đi chọn đồ gia dụng đi, trong nhà chẳng có gì cả, cũng nên bỏ chút thời gian để trang trí ngôi nhà của chúng ta chứ” Ninh Duệ Thần dùng giọng điệu thương lượng nói với Tô Duyệt, nhưng khi nói tới ba chữ “nhà chúng ta” thì cố tình nhấn mạnh.
Dĩ nhiên anh đã vứt đi ghế sofa….và đã bỏ hết đồ đạc trong nhà.
“Được!” Tô Duyệt gật đầu, cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ này, dĩ nhiên, chủ yếu bởi sự chú ý hiện tại của cô đã được đặt hết lên món cháo yến mạch kia rồi.
Kể từ sau khi Triệu Tuyết Nhu đi, việc ăn cơm của ba người nhà cô trở thành một vấn đề rất rất lớn. Tô Duyệt thử nấu một lần, kết quả khiến nồi canh xương biến thành nồi lẩu thập cẩm. Tô Đông Thần giễu cợt Tô Duyệt cũng chủ động xin đi giết giặc, kết quả là làm cho phòng bếp cháy rụi. Cuối cùng chỉ đành phải thuê người giúp việc làm theo giờ, nhưng mùi vị nấu ra chỉ có thể coi là tạm được.
Đôi mắt tròn xoe đảo quanh một vòng, Tô Duyệt lưu luyến đặt thìa xuống, ra vẻ đáng thương nhìn Ninh Duệ Thần, “Anh Ninh, sau này anh có thể dạy tôi nấu cơm không?”
Ninh Duệ Thần hếch mày, “Muốn ăn thì để anh làm cho, em không cần phải học gì hết!”
Nếu như học xong mà cô đi nấu cho người khác ăn, vậy không phải anh đã thiệt hại lớn rồi sao?
Ninh Duệ Thần từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện gì lỗ vốn, một khi có bất kỳ khả năng nào dẫn đến nguy hiểm, anh lập tức sẽ bóp chết nó ngay từ trong trứng nước.
“Nhưng tôi muốn làm cho người nhà ăn, ông nội đã lớn tuổi, không ăn được những thức ăn quá mặn và quá nhiều dầu mỡ. Người giúp việc đương nhiên không thể tỉ mỉ như vậy, anh Ninh, anh dạy cho tôi được không?”
Ninh Duệ Thần nhíu nhíu mày: “Vậy gọi anh là ông xã đi!”
“….Ông xã.”
Chương 42: Dây Dưa Không Dứt
“Em ăn xong chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, buổi trưa anh sẽ dạy em nấu canh xương.” Ninh Duệ Thần cười rất đỗi ngọt ngào, như thể anh rất vui sướng với cách gọi của Tô Duyệt.
“Được.” Sau khi nhận được đáp án mình muốn, cô tiếp tục vùi đầu ăn cháo yến mạch sữa tươi, cũng chẳng có chút nữ tính nào mà chép miệng chẹp chẹp. Chỉ trong vài giây, cô đã giải quyết sạch sẽ toàn bộ.
“Còn nữa không?” Tô Duyệt ngước mặt lên, quơ quơ cái chén trống không nhìn Ninh Duệ Thần hỏi.
“Hết rồi, thích ăn thì lần sau anh làm cho em ăn, muốn học nấu ăn thì nhanh đi thay quần áo đi.” Ninh Duệ Thần cười nói, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tô Duyệt, đẩy cô vào trong phòng ngủ.
***
Trong siêu thị, Ninh Duệ Thần đẩy xe đẩy nhỏ, Tô Duyệt hết nhìn đông lại đến nhìn tây, chỉ cần thấy món nào ngon là bỏ hết vào trong xe đẩy, nếu trong nhà có chồng biết nấu ăn, không vận dụng hết cỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Một lát sau, trong xe đẩy chất đống đồ ăn nào là hoa quả, nào là đồ ăn vặt….lỉnh khỉnh đủ món thứ gì cũng có, chất cao thành đống. Ninh Duệ Thần bất đắc dĩ cười cười, không ngờ cô gái này nhỏ nhắn như thế lại là cái túi ăn vặt danh xứng với thực như thế.
Sau khi lượn trong siêu thị xong, Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt cùng nhau đi dạo. Một người đàn ông cao to vạm cỡ, ăn mặc quần áo đắt tiền lại ôm đầy đồ ăn vật y hệt như một đứa bé, khó tránh khỏi dẫn tới rất nhiều ánh mắt tò mò.
“Anh Ninh, hay là để tôi cầm cho.” Tô Duyệt nhỏ giọng nói, dù sao những thứ này đều là do cô chọn, để anh ôm như vậy thật sự không thích hợp.
“Không sao, ông xã làm nhân công khuân vác cho bà xã là chuyện rất hiển nhiên, không cần phải ngại.” Ninh Duệ Thần cười nói với Tô Duyệt.
Bị Ninh Duệ Thần trêu chọc, mặt của Tô Duyệt bỗng đỏ bừng lên, nghiêng đầu nhìn về hướng khác, thế nhưng khi nhìn tới rồi lại không dời mắt được.
Trước mặt là một cửa hàng chuyên bán đồ chơi trẻ em bằng vải lông nhung. Trong tủ kính trưng bày có một chú Doremon cao hơn 60cm đang nhìn Tô Duyệt. Tô Duyệt vô thức bước lên phía trước, khoảng cách thu hẹp lại gần với chú Doremon kia thêm một chút.
Từ nhỏ cô đã yêu thích những đồ chơi trẻ em bằng vải lông nhung này. Ông nội cũng mua cho cô rất nhiều, nhưng vẫn không sửa được cái tật hễ thấy là bị kích thích muốn mua ngay lập tức.
“Thích không?” Ninh Duệ Thần đứng ở bên cạnh cô, nhìn vào ánh mắt si mê của cô, khóe miệng nở nụ cười cưng chìu.
Ánh mắt Tô Duyệt lập tức sáng bừng lên, nhưng vừa nhìn đến giá tiền thì ỉu xìu, lắc lắc đầu nói, “Không thích.”
Hiện giờ cô không mang theo tiền, cô không muốn để Ninh Duệ Thần phải chịu tốn kém.
“Không thích vậy sao đứng nhìn mê mẩn như vậy?” Ninh Duệ Thần cười nói, “Bé ngốc, em không có tiền thì nói anh có thể cho em mượn tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Lúc này Tô Duyệt mới quay đầu nhìn sang Ninh Duệ Thần, chiếc xe kia cô đã từng suy đoán là của Thẩm Tuấn Ngạn tặng cho anh. Nhưng nhìn Ninh Duệ Thần không giống với hạng người thích ăn cơm chùa, hạng người ăn cơm chùa bình thường tiêu tiền chưa bao giờ sòng phẳng như vậy.
“Có phải ngoài làm luật sư ra, anh còn có thân phận nào khác nữa đúng không?” Tô Duyệt cau mày, dựa vào trực giác của mình hỏi.
Đôi mắt thâm thúy nhuốm lên ý cười vui vẻ, “Sao lại hỏi vậy?”
“Không biết, chỉ là cảm thấy vậy thôi.” Tô Duyệt lẩm bẩm nói, đột nhiên vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần, nở nụ cười rất chi là gian trá, “Anh Ninh, vậy anh giúp tôi mua nó trước nhé?”
Đối mặt với người vợ không hề biết khách sáo với mình là gì này. Ninh Duệ Thần trêu chọc nói: “Nhưng anh lại không thích, không muốn mua.”
Thấy Tô Duyệt nổi cáu, Ninh Duệ Thần lại nói, “Thật ra thì, chỉ cần ai đó làm nũng một chút, là anh sẽ mềm lòng ngay.”
Tô Duyệt trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng oán thầm nói, người đàn ông này không phải là Gay ư, tại sao còn có hứng thú về phương diện này?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng liếc nhìn món đồ mà mình yêu thích, Tô Duyệt cắn răng đi tới kéo kéo cánh tay Ninh Duệ Thần, nũng nịu nói, “Ông xã, em thích con Doraemon này lắm, bắt nó đem về nhà của hai chúng ta đi, được không?”
Giọng nói mềm mại, hơn nữa cộng thêm đôi mắt tròn xoe long lanh ánh nước, cho dù muốn anh đem toàn bộ thế giới này đặt ở trước mặt cô, anh cũng sẽ không hối tiếc.
“Vợ thích là được rồi.” Ninh Duệ Thần mỉm cười nói, “Ngoan, em đứng đây đợi anh, anh sẽ vào mua cho em.”
“Ừm.” Tô Duyệt gật đầu một cái, hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào chú Doraemon kia.
“Chị họ, không ngờ phương thức chị lấy lòng đàn ông, chính là như vậy, có thời gian em gái nhất định sẽ theo chị họ học hỏi một phen đó.” Lời nói cay nghiệt bỗng vang lên sau lưng Tô Duyệt, Tô Duyệt xoay người lại thì nhìn thấy Thẩm Gia Dũng đang dìu đỡ Tô Thiến Tuyết bụng hơi nhô lên đang đi chầm chậm về phía cô.
Lại là hai người này.
Đối mặt với hai người bọn họ, Tô Duyệt chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, một cô gái họ cũng sống chung nhiều năm, một người đàn ông cô đã từng yêu sâu sắc. Mặc kệ bọn họ đã làm gì với cô, cô đều không muốn dây dưa nhiều với bọn họ. Dây dưa càng nhiều, cô càng thêm mệt mỏi.
Vậy mà Tô Thiến Tuyết lại nhiều lần không buông tha cho cô. Sự im lặng của cô chỉ càng khiến cho Tô Thiến Tuyết càng thêm phách lối.
Giấu đi cảm xúc chán ghét vào lòng, cô nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Thẫm Gia Dũng, “Thiến Tuyết, cô không cần phải khiêm tốn đâu, thật ra cô lợi hại hơn tôi rất nhiều. Cô có thể âm thầm lặng lẽ cướp bạn trai sau lưng người khác, làm kẻ thứ ba suốt thời gian lâu như vậy, ‘ăn cơm trước kẻng’ để mong muốn được trở thành vợ chính thức, loại bản lĩnh này thật khiến cho tôi bội phục.”
Tô Thiến Tuyết nghe xong tức giận nói không ra lời, cô ta không bao giờ ngờ rằng Tô Duyệt lại độc mồm độc miệng như thế. Theo sự hiểu biết của cô ta, mỗi khi đối mặt với sự khiêu khích của cô, Tô Duyệt luôn luôn giữ im lặng. Vậy mà hôm nay, chị ta lại giơ móng vuốt mèo ra. Tuy nhiên, cô ta lại cảm thấy hoảng sợ bởi điều mình vừa phát hiện.
Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh sắc mặt cũng tái đi, giống như có vô số gai nhọn đang châm chích vào trái tim anh ta. Lời nói của Tô Duyệt lọt vào tai, anh ta lại cho rằng cô đang trách móc anh, trách anh phản bội tình yêu của bọn họ.
Nhưng Thẩm Gia Dũng lại cảm nhận được một chút ngọt ngào bên trong niềm chua xót. Sở dĩ trách anh là vì trong lòng cô còn có anh, nếu không còn yêu thì sao còn nhớ đến chuyện này chứ.
Tô Duyệt hoàn toàn không biết Thẩm Gia Dũng đã hiểu lầm lời nói của cô, chẳng qua cô chỉ không muốn tiếp tục nhường nhịn Tô Thiến Tuyết, nếu để cho cô ta biết khó mà lui, như vậy về sau Tô Thiến Tuyết sẽ không tiếp tục dây dưa với cô nữa.
Thế nhưng Tô Duyệt lại không biết, ở trong lòng Tô Thiến Tuyết căn bản không hề có bốn chữ ‘từ bỏ ý định’ này!
Khi cô tận mắt nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông phong độ lịch lãm kia nhìn Tô Duyệt bằng ánh mắt yêu thương chiều chuộng thì lòng cô đã bắt đầu ghen ăn tức ở! Cô bị ép phải kết hôn với Thẩm Gia Dũng, bị ép phải thừa nhận toàn bộ nỗi đau khổ này. Còn Tô Duyệt, lại vui vẻ nói chuyện yêu đương với người đàn ông xuất sắc như thế, bảo sao cô dễ dàng tha thứ được chứ!
Hiện tại, cô phải bày ra dáng vẻ ân ái với Thẩm Gia Dũng ở trước mặt người khác, cô muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy cô rất hạnh phúc, cho dù Lâm Tuyết Mai chê cười cô và Thẩm Gia Dũng, cô cũng không thể không tươi cười chào đón.
Nhưng nào có ai biết, ở trước mặt người khác cô cười tươi rực rỡ bao nhiêu thì trong lòng cô lại đau khổ bấy nhiêu!
Nếu không thể dốc hết sức lợi dụng người đàn ông này đối phó với Tô Duyệt, vậy thì thật quá có lỗi với bản thân rồi!
Trong mắt Tô Thiến Tuyết thoáng hiện lên một tia nham hiểm, cô đột nhiên tiến lên một bước rồi đột nhiên nắm lấy tay Tô Duyệt, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa ánh sáng lung linh, giọng nói lanh lảnh cao vút, muốn dùng nó để đảm bảo có thể thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh, nhìn Tô Duyệt đáng thương nói, “Chị họ, tất cả đều là em sai, nhưng gạo đã nấu thành cơm rồi, chị hãy tha thứ cho em đi có được không?”