• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Chúng Ta Về Nhà

Mặc dù tay không thể động nhưng ánh mắt vẫn gian xảo nhìn lại Tô Duyệt, hận không thể có mắt để nhìn xuyên qua lớp quần áo, càu nhàu nói: “Mình muốn xem xem đại luật sư Ninh có để lại dấu hôn gì gì đó không, thậm chí là cái gì kịch liệt hơn…”

Nhìn Hứa Hàm trong đầu cả ngày chỉ toàn chứa những cái đâu đâu, Tô Duyệt cười mắng: “Mình thật nghi ngờ không biết có thiệt là cậu chưa từng có người yêu không nữa!”

Hứa Hàm vừa nghe vậy lập tức cố ý tỏ ra dè dặt, hai tay che trước ngực, nũng nịu nói: “Người ta thật sự không có mà, nếu không cậu bảo đại luật sư Ninh nhà cậu giới thiệu cho mình đi!”

“Được, cậu giúp mình chỉnh lí lại hết đống tài liệu này đi, mình sẽ bảo anh ấy giới thiệu cho cậu!” Tô Duyệt làm bộ muốn đẩy chồng tài liệu Lý Tuyết Lỵ mang đến ném cho Hứa Hàm, Hứa Hàm vội vàng tránh ra, xua tay lia lịa nói: “Được rồi được rồi, mình còn muốn chơi thêm một hai năm nữa, mình vẫn chưa muốn tiễn mình vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy đâu.”

Nói xong ngẩng đầu rề rà đi từ từ về chỗ ngồi của mình.

Nhìn vẻ mặt giàu cảm xúc của Hứa Hàm, Tô Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, con bé này lúc nào cũng trêu chọc cô. Mấy ngày qua, trước mặt Ninh Duệ Thần mình cứ lơ mơ như người mất hồn. Nhất định là bị cô nàng này lây bệnh mất rồi.

Sau khi tan làm, Ninh Duệ Thần đã đứng đợi cô trước cửa công ty, trong tay còn xách túi đồ vừa mới mua.

“Hay là chúng ta đến nhà ông luôn đi, em bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng muốn đi mua đồ ăn với anh nữa đâu!” Ninh Duệ Thần nhỏ nhẹ nói với Tô Duyệt.

Tô Duyệt ngước nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu: “Anh nói với ông nội hôm nay chúng ta về rồi sao?”

Ninh Duệ Thần lắc đầu: “Chưa, dự tính sẽ cho ông một tin vui bất ngờ!”

“Anh Ninh, chúng ta hợp ý nhau thật đấy!” Tô Duyệt nháy nháy mắt nói Ninh Duệ Thần.

Kể từ hôm Ninh Duệ Thần đến nhà họ Tô viếng thăm đến nay, cả hai vẫn chưa về thăm ông thêm lần nào. Nhất định mấy ngày nay ông nội ở nhà sẽ thở vắn than dài mà chỉ trích cháu gái: “Đúng là con bé xấu xa, có chồng là quên ông nội nó ngay!” Nếu cô đột nhiên đến cùng anh, chắc hẳn ông sẽ vui lắm.

Người lớn tuổi thỉnh thoảng sẽ có lúc như một đứa trẻ cần người khác dỗ dành, cho nên Tô Duyệt đã vắt hết óc ra để nghĩ cách làm cho ông nội được vui vẻ hơn.

Nhìn người con gái bên cạnh, trong mắt Ninh Duệ Thần thoáng qua ý cười, không phải anh có cùng suy nghĩ với cô, mà bây giờ anh làm điều gì cũng đứng trên lập trường của cô mà suy tính.

Mà sợ rằng Tô Duyệt chỉ cho rằng hai người đang ăn ý với nhau thôi.

Nhưng như vậy cũng tốt, càng khiến hai người trở thành một cặp đôi trời sinh hoàn hảo!

Chiếc Porsche nổ máy đi thẳng đến nhà ông nội!

***

“Ông nội, bọn con về rồi đây!”

Tô Duyệt vừa gọi vừa đi vào phòng khách, ông Tô đang đeo kính đọc báo ngẩng đầu lên, nhìn thấy cháu gái đang tươi cười đi về phía mình liền ngẩn người.

“Aizz, đúng là cao tuổi thật rồi, không chỉ có tai không nghe được mà ngay cả thị lực cũng không tốt.” Ông Tô Lê Đông lặng lẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục đọc báo.

“Ông nội, tai của ông rất tốt, mắt cũng rất tinh, cháu gái bảo bối của ông về thăm ông đây, không tin ông sờ thử xem!” Tô Duyệt đi đến bên cạnh ông nội, kề khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần trước mặt Tô Lê Đông.

“Ông nội, chúng con về thăm ông đây!” Ninh Duệ Thần đứng bên cạnh nói, anh phát hiện giọng nói của Tô Duyệt có hơi nghẹn ngào, nghĩ đến đây anh lại trách mình bình thường không để ý đến chuyện này gì hết.

Tô Lê Đông ngẩn người, nhìn cháu gái đứng bên cạnh, liền vội vàng cười nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

“Dạ!” Tô Duyệt gật gật đầu, đột nhiên, ngửi thấy một mùi rất thơm, dùng sức hít mấy cái mới ngửi ra được đây là mùi thơm của đồ ăn.

“Ông nội, ai đang ở phòng bếp vậy ạ?” Tô Duyệt tò mò hỏi.

Trong nhà hiện chỉ có Tô Lê Đông và Tô Đông Thần, nhưng công lực hủy phòng bếp của Tô Đông Thần so với cô còn lợi hại hơn.

Chẳng lẽ….anh ấy cải tà quy chính rồi sao?

“Ông nội, không phải Tô Đông Thần đang ở phòng bếp đấy chứ?”

“Nó sao? Cuộc đời anh con coi như vô duyên với bếp núc rồi, nó đang ở trong phòng nghịch máy tính kìa, còn người đang nấu ăn trong ấy là Phó Đình!” Ông Tô vừa nói, vừa theo bản năng nghiêng người nhìn vào phòng bếp, hừ lạnh một tiếng: “Con nói xem, Phó Đình có chỗ nào không tốt? Tô Đông Thần còn không thèm để ý đến con bé, thật tức chết lão già này mà!”.

Tô Duyệt nháy mắt với Tô Lê Đông, “Ông nội, không phải ông đang muốn có một đầu bếp đẳng cấp đến nấu ăn suốt ngày cho ông đấy chứ?”

Ông cụ Tô cười hắc hắc nói: “Cháu gái ông vẫn là người thông minh nhất!”

“Ông nội, gà hầm cách thủy với nấm mà ông thích đến rồi đây…Ủa, Tô Duyệt? Em về rồi sao?’ Phó Đình đang vui vẻ bưng bát đồ ăn ra nhìn thấy Tô Duyệt thì giật mình thoáng kinh ngạc.”

“Đột nhiên em muốn về thôi, Phó Đình, chị mau ngồi xuống nghỉ đi, anh Ninh….à Duệ Thần nấu ăn không tệ đâu, để hôm nay anh ấy bộc lộ tài năng cho mọi người xem nhé!” Tô Duyệt cười nói, kéo Phó Đình sang một bên.

“Bình thường đều là vợ nấu cho chồng ăn, sao đến lượt con thì đảo ngược lại thế hả?” Tô Lê Đông trêu ghẹo, nhưng trong lòng cũng có chút an tâm.

Xem ra thằng cháu rể này của ông, đúng là nói được sẽ làm được, rất che chở và quan tâm cháu gái của ông.

“Mỗi nhà mỗi cảnh, ông nội, để hôm nay con cho ông nếm thử tài nấu nướng của con nhé, xem có hợp với khẩu vị của ông không!” Ninh Duệ Thần vừa nói vừa đi vào phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Tô Duyệt: “Bà xã ơi, mang tạp dề lên giúp anh với!”

Tiếng gọi ‘bà xã ơi’ ấy tựa như rất quen thuộc và thân thiết như thế khiến ông cụ Tô vui sướng cười đến toét miệng. Nhìn đôi vợ chồng trẻ đằm thắm hạnh phúc, tròng mắt Phó Đình đảo qua đảo lại giữa hai người với vẻ mập mờ. Mặt Tô Duyệt đỏ bừng, cúi đầu nhận lấy tạp dề từ tay Phó Đình, đi đến gần Ninh Duệ Thần.

Đôi mắt tràn đầy ý cười, anh hơi cúi đầu đề cô vợ nhỏ có thể với tới.

Nhưng Tô Duyệt vẫn phải nhón chân lên mới có thể đeo tạp dề vào cổ anh.

Đầu ngón tay suông dài như có như không xẹt qua phần cổ màu đồng của anh, Tô Duyệt hơi nghiêng đầu để nhìn rõ chỗ thắt dây.

Lông mi cong dài tựa như cánh bướm của Tô Duyệt hơi rung động, Ninh Duệ Thần nghiêng đầu, nghĩ đến ánh mắt chăm chú kia giờ phút này chỉ dành cho anh, đôi môi nhếch lên nụ cười ấm áp.

“Được rồi.” Tô Duyệt nhìn nơ con bướm mình vừa thắt, thở ra một hơi, như đã làm được một chuyện gì rất lớn lao. Khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, ngay cả má lúm đồng tiền cũng nở rộ tươi tắn.

“Cảm ơn bà xã!” Giọng nói trầm ầm còn mang theo vài phần ẩn ý sâu xa, Tô Duyệt ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm kia.

Giờ phút này không hiểu sao tim cô đột nhiên đập loạn xạ.

Quả nhiên, dù cho có là ‘GAY’ cũng không thể ngăn cản được phần sức quyến rũ của đàn ông.

“Không có gì, chỉ tiện tay thôi mà!” Tô Duyệt vội lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm này.

Ninh Duệ Thần thấy thế cũng không nói gì, trong đôi mắt thoáng qua ánh sáng không rõ, xoay người đi vào trong phòng bếp.


Chương 48: Đút Cho Em Ăn

“Tiểu Duyệt, lâu rồi chị không gặp em đấy. Đi nào, lên sân thượng ngồi với chị.” Phó Đình nháy mắt ra hiệu kéo Tô Duyệt đi ra ngoài, vẻ mặt kia rõ ràng muốn ‘bà tám’ với cô.

Tô Duyệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khi bên cạnh có hai cô bạn xấu cực kỳ thích hóng chuyện thì thật là một chuyện khiến người ta đau đầu.

Nhưng mà, nên tới thì sẽ tới thôi, cho dù cô muốn trốn tránh cũng không trốn được.

Nghiêng đầu nhìn ông Tô Lê Đông đang cười vui vẻ nhìn mình, Tô Duyệt nói, “Ông nội, đợi một lát con sẽ quay lại với ông.”

“Được rồi, đi đi.”

Sau khi được ông Tô Lê Đông đồng ý, Phó Đình lập tức kéo Tô Duyệt đi lên sân thượng.

“Tiểu Duyệt, không ngờ tốc độ của hai người nhanh thật đấy, nói nghe xem nào, tính lúc nào thì sinh em bé để chị còn nhận làm con gái nuôi?”

Tô Duyệt trợn mắt liếc nhìn Phó Đình một cái, “Chị nói bậy không à.” Thế nhưng trên mặt cô lại đỏ ửng.

Thấy Tô Duyệt mắc cỡ thẹn thùng, môi Phó Đình thoáng nở nụ cười bí hiểm, nhưng lại không truy đến cùng, so với Hứa Hàm thì cô vẫn còn phúc hậu hơn nhiều.

Mặc dù ông Tô đã quen với cuộc sống trong quân doanh, nhưng về già lại thích chơi đùa hý hoáy với hoa cỏ. Trên sân thượng này có một bãi cỏ nhỏ trồng toàn là hoa hồng, đây chính là tác phẩm mà ông Tô hài lòng nhất.

Gió nhẹ xen lẫn với hương hoa hây hây thổi qua, Tô Duyệt đi tới bên cạnh bàn tròn màu trắng, cầm bình trà Thiết Quan Âm lên tự rót cho mình một ly để ở chóp mũi ngửi ngửi rồi uống một ngụm nhỏ.

“Tiểu Duyệt, chị thật sự rất hâm mộ em, có thể tìm được một ông chồng tốt như vậy ở bên cạnh.” Phó Đình nhìn một mảnh hoa hồng đỏ rực ở bên ngoài cười nói, nhưng Tô Duyệt cảm nhận được rất rõ ràng trong nụ cười ấy lại mang theo sự bi thương khó diễn tả bằng lời.

Thở dài, nhìn cái gì cũng như không hề để ý đến, kì thực tâm tư con gái rất tỉ mỉ và nhạy cảm, Tô Duyệt cảm thấy đau lòng thay cô.

Đã nhiều năm trôi qua, thế mà trong mắt Phó Đình vẫn chỉ có một mình Tô Đông Thần. Cô gái đã từng có nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời nay lại vì bận lòng về một người đàn ông mà trong nụ cười đó lúc nào cũng hiện lên nét cô đơn.

“Tội gì phải như vậy, Tiểu Đình, vứt bỏ một gốc cây cổ thụ đã bị oằn nghiêng, chị sẽ có được cả khu rừng.” Tô Duyệt nghiêm túc nói với Phó Đình, nhưng Phó Đình lại bật cười thành tiếng, “Nào có em gái nói anh mình như vậy?”

“Nhưng anh ấy vốn chính là một gốc cây cổ thụ bị nghiêng mà.” Tô Duyệt làu bàu nói, Tô Đông Thần đối xử với cô rất tốt, nhưng ở phương diện tình cảm, lại chưa hề theo khuôn mẫu nào. Mặc dù không đùa bỡn tình cảm, nhưng chưa từng nhìn thấy anh ấy thực sự động lòng với bất kỳ cô gái nào. Những người phụ nữ khác không có quan hệ gì với cô, nhưng Phó Đình là chị em tốt của cô, đương nhiên cô sẽ che chở cho chị ấy.

“Tiểu Duyệt, có phải em cảm thấy chị rất ngốc hay không, biết rõ sẽ không có kết quả nhưng lại không buông tay ra được. Lúc nào cũng suy nghĩ cần phải làm gì mới có thể đến gần anh ấy hơn một chút, cần phải làm gì mới có thể để cho mình xuất hiện ở trong thế giới của anh ấy. Cho dù chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn anh ấy, như vậy đã tốt lắm rồi.” Ánh mắt long lanh nhìn phong cảnh bên ngoài, gió nhẹ lướt thổi qua gương mặt cô, nhưng không xua tan nét vẻ cô đơn trên khuôn mặt ấy.

“Tiểu Duyệt, còn nhớ câu mà em thích nhất không?”

“Cả đời ít nhất nên có một lần, vì người đó mà quên đi bản thân mình, không cầu mong có kết quả kết quả, không cầu mong được cùng sánh bước, không cầu mong có được, thậm chí không cầu anh phải yêu em, chỉ nguyên ước trong những năm tháng tươi đẹp của em được gặp anh.”

“Ở trong lòng chị, Tô Đông Thần chính là người đó, nhưng chị có lòng tham, chị hy vọng người anh ấy thích sẽ xuất hiện trễ một , để chị có thể ở trong thế giới của anh ấy lâu thêm một chút. Bởi vì chị biết, trên đời này, chị không phải là người có thể khiến anh ấy động lòng.”

“Trên đời này, có yêu mới khiến con người ta đau khổ mệt mỏi, nhưng lại không hề muốn buông tay, chỉ có thể có tham lam cầu mong cho nó được dừng lại lâu thêm một lát nữa. Tiểu Duyệt à, em rất may mắn, có thể kịp thời thoát ra khỏi tình cảm với Thẩm Gia Dũng, gặp được người đàn ông nâng niu em ở trong lòng bàn tay như thế.”

Nhìn Phó Đình, Tô Duyệt chợt cảm thấy bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa, trừ phi Tô Đông Thần gặp được người phụ nữ khiến anh động lòng, hoặc là có người bất chấp tất cả cứu vớt chị ấy ra khỏi đoạn tình cảm vô vọng này, nếu không Phó Đình vĩnh viễn sẽ không đi ra được khỏi căn nhà tù tình ái này.

Tình cảm rất khó nói, không phải bởi vì hai bên không tốt mới không thể đến với nhau. Chỉ bốn chữ ‘không có cảm giác’ này đã đủ để đánh nát tất cả.

“Chị ở đây làm đầu bếp được mấy ngày rồi vậy?” Tô Duyệt nói sang chuyện khác, cô không thích không khí bi thương này, sẽ khiến cho lòng của cô có cảm giác u uẩn đè nén.

“Cũng mấy hôm rồi, Tiểu Duyệt, em cần phải mau chóng mang đầu bếp nhà em đến đây đi, em phải để cho chị trở về quán trà kiếm thêm chút tiền nữa chứ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, quán trà sẽ đóng cửa mất thôi.” Phó Đình cố làm ra vẻ uất ức nói, vẻ cô đơn trên mặt được cô che giấu một cách hoàn mỹ vô khuyết.

“Hai đứa, vào ăn cơm thôi…. Tô Đông Thần, hạn cho con một phút, mau lăn đến trước mặt ta!” Giọng nói to rõ của ông Tô mau chóng vang vọng ở trong khuôn viên, công suất so với cái loa còn lớn và hữu dụng hơn nhiều.

Tô Duyệt và Phó Đình đi vào, hai người rửa sạch tay rồi cầm đũa lên. Đột nhiên, Tô Đông Thần như một trận gió thần tốc bay tới, đang muốn cầm đũa lên, ông Tô lại nhanh tay nhanh mắt cướp lấy, “Không rửa tay, không cho ăn!”

Tô Đông Thần đảo mắt một vòng, nhắm ngay Tô Duyệt ngồi bên cạnh đang chuẩn bị gắp thức ăn, một ý nghĩ nhất thời lóe lên ở trong đầu anh.

“Em gái à, rốt cuộc em cũng trở lại rồi, anh trai nhớ em muốn chết đi được.” Tô Đông Thần chạy đến trước mặt Tô Duyệt, giả mù sa mưa khóc mà chẳng có giọt nước mắt nào. Ánh mắt lại nhìn ngó vật nào đó, “Em niệm tình anh trai em nhớ em đến tiều tụy hốc hác mà cho anh mượn đôi đũa của em đi.”

Nói xong, đôi đũa trong tay Tô Duyệt trong nháy mắt bị người nào đó cướp mất, Tô Đông Thần lập tức gắp một miếng sườn kho bỏ vào trong miệng nhai nuốt.

“Cái thằng nhóc này, chỉ biết bắt nạt em gái con, không hề có dáng vẻ làm anh gì cả.” Tô Lê Đông trợn mắt nhìn Tô Đông Thần một cái, nhưng trong đôi mắt trong suốt lại không có sự trách móc nào.

“Ha ha, Tiểu Duyệt sẽ không để ý đến những thứ này đâu, đúng không?” Tô Đông Thần nói xong, lại gắp một miếng sườn kho bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, đột nhiên cau mày, lầm bầm lầu bầu, “Sao con cảm thấy mùi vị này không giống như trước kia, hình như là ngon hơn.”

“Đây là Ninh Duệ Thần làm, Tiểu Duyệt, xem ra em thật có lộc ăn.” Phó Đình mở miệng giải thích, vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Duyệt.

Trong nháy mắt, ba đôi mắt tới tấp nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù người đàn ông bên cạnh không nhìn cô, nhưng ánh mắt cũng như có như không truyền đến, giống như cô chiếm được bảo vật vậy.

Tô Duyệt cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, qua một hồi lâu, thật sự không thể ăn cơm trắng được nữa đành phải bất chấp gắp một lát cà tím, đang muốn bỏ vào trong chén của mình thì giữa đường lại bị một đôi đũa khác cản lại. Tô Duyệt ngẩn người, nhìn chủ nhân của đôi đũa kia, trong đôi mắt trong suốt là vẻ mờ mịt không hiểu.

“Anh còn tưởng rằng em muốn gắp cho anh đấy.” Giọng nói ấm nóng tinh khiết như rượu ngon, lại cất giấu một ý vị làm nũng.

Trong nháy mắt, ba người kia lại sợ thiên hạ không loạn phát ra một tiếng hít hà.

Mặt mũi Tô Duyệt đỏ bừng lên, đành phải đem lát cà tím đang gắp bỏ vào trong chén Ninh Duệ Thần, rồi gắp thêm một lát nữa bỏ vào chén của mình.

“Cảm ơn bà xã.” Ninh Duệ Thần ngọt miệng nói.

Tô Duyệt vội vàng nói, “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, đây là thức ăn anh nấu, anh ăn nhiều một chút.” Tốt nhất là đừng lên tiếng nữa.

“Biết ngay là vợ quan tâm anh nhất, vợ à, em yên tâm, anh nhất định sẽ ăn rất no, buổi tối còn dành hơi sức mà đút cho em ăn nữa.” Ninh Duệ Thần cố ý xuyên tạc nói, trong mắt đều là vẻ khiến người ta hiểu lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK