• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Oan Gia Gặp Lại

“Đó là do bị cậu chọc tức!” Tô Duyệt hờn dỗi trợn mắt liếc Hứa Hàm như muốn che giấu điều gì, nhưng như vậy lại càng khiến cho Hứa Hàm cảm thấy Tô Duyệt đang có tịch rục rịch.

Hứa Hàm đang tính ép hỏi tiếp, thì đột nhiên giọng nói lành lạnh của Lý Tuyết Lỵ vang lên ở phía sau hai người, “Tô Duyệt, cô đến phòng làm việc của tôi một chút.”

Hứa Hàm kéo Tô Duyệt đi tới một góc khuất, nhỏ giọng nói, “Mình đoán, chuyện này hết tám phần mười là chị Lý tung tin rồi, từ sau khi cậu vào đài tới nay, chị ta vẫn luôn đề phòng cầu như đề phòng kẻ cướp vậy, lần này gọi cậu đi chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì tốt lành, cậu nhất định phải cẩn thận một chút, nếu có xảy ra chuyện gì hãy hô to lên, mình sẽ lập tức xông vào cứu cậu ngay, biết không?”

Tô Duyệt phì cười, có phải cô nàng này đã xem Lý Tuyết Lỵ hóa thành yêu tinh, phóng đại lên quá mức nghiêm trọng rồi không?

Nhưng Tô Duyệt vẫn giữ thái độ đúng đắn, nghiêm túc vỗ vỗ vai Hứa Hàm, “Được, nếu lỡ có chuyện gì, mình sẽ lập tức gọi cậu tới cứu mình.”

“Ừ, đi đi!” Hứa Hàm nhìn Tô Duyệt thật lâu, như thể một khi cô đi sẽ không bao giờ quay trở lại, Tô Duyệt cũng không cù cưa với Hứa Hàm nữa, đi thẳng tới phòng làm việc Lý Tuyết Lỵ.

“Hôm nay Thẩm Tuấn Ngạn sẽ tới công ty Thẩm thị, cô đi một chuyến tranh thủ thuyết phục Thẩm Tuấn Ngạn tới tham gia buổi phỏng vấn của chúng ta.” Lý Tuyết Lỵ đưa tới trước mặt Tô Duyệt một xấp tư liệu dầy cộm, “Đây là một số tư liệu cơ bản cùng những hoạt động gần đây anh ta tham dự, cô hãy xem qua nó một lần.”

Gương mặt qua ảnh chụp thoạt nhìn cũng na ná tám mười với Thẩm Gia Dũng, Tô Duyệt khẽ nhíu mày, “Chị Lý, có thể đổi người khác đi không?”

“Không được, không có ai quen thuộc với Thẩm Tuấn Ngạn hơn bằng cô, cho nên, chuyện này không có cô thì không được.” Lý Tuyết Lỵ lại bồi thêm không cho cô có cơ hội từ chối, “Nếu muốn trở thành người đứng đầu bảng tin thì phải có tính chuyên nghiệp cơ bản, đừng nên vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng tới công việc. Nếu chỉ có vậy mà làm cũng không được, tôi khuyên cô hãy nhân lúc mình còn trẻ nên sớm đổi nghề đi, đừng làm lãng phí thời gian của bản thân và người khác.”

Giọng điệu lạnh lùng, lời lẽ răm rắp mang tính chuyên nghiệp, khiến đáy lòng Tô Duyệt đột nhiên ê ẩm, Lý Tuyết Lỵ đối với cô đó giờ rất nghiêm khắc, sở trường của chị ta chính là chà xát muối lên vết thương của cô chẳng chút nương tình.

Cô hơi do dự, một lát sau đợi cho cảm xúc ổn định trở lại mới nói với Lý Tuyết Lỵ: “Chị Lý, chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt.”

Lý Tuyết Lỵ không ngẩng đầu lên nói, “Chỉ mong được như thế, cô đi ra ngoài đi.”

“Dạ.” Tô Duyệt xoay người đi ra, nhưng bước chân lại nặng như chì.

Mặc dù Thẩm Tuấn Ngạn và Tô Đông Thần là bạn thân, nhưng bởi vì có quan hệ với Thẩm Gia Dũng nên cô muốn tránh không qua lại nhiều với Thẩm Tuấn Ngạn, bởi vì cô biết, Thẩm Gia Dũng cũng không thích cô tiếp xúc nhiều với anh ta.

Thẩm Tuấn Ngạn là con trai độc nhất của Thẩm Phong và bà Lâm Tuyết Mai vợ chính thức nhà họ Thẩm, còn Thẩm Gia Dũng chẳng qua chỉ là kết quả vui chơi nhất thời của Thẩm Phong lúc còn trẻ để lại. Tuy ông Thẩm Phong có để cho anh một vị trí nhỏ nhoi ở công ty, nhưng chỉ cần ngày nào còn có Lâm Tuyết Mai ở đây, Thẩm Gia Dũng muốn được chân chính bước vào nhà họ Thẩm trở thành một phần tử trong đó, xác suất cược là rất nhỏ.

Bây giờ cô phải tới công ty Thẩm thị tìm Thẩm Tuấn Ngạn, rất có khả năng cô sẽ gặp phải người mà cô không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này.

Hít sâu một hơi, Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, dùng tay vỗ vỗ lên má mình, đem tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn nén vào tận đáy lòng, chẳng qua cũng giống như đi làm việc mà thôi không có gì phải sợ cả. Tô Duyệt, hãy tin tưởng vào chính mình, mi nhất định sẽ làm được, cố lên!

Gương mặt trắng nõn lập tức hiện ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, Tô Duyệt đã khôi phục lại dáng vẻ tràn trề tự tin thường ngày. Những năm gần đây, cô đã học được cách phải làm sao cân bằng tốt tâm trạng của mình trong khoảng thời gian ngắn nhất, để bản thân luôn trong trạng thái tốt nhất có thể đối mặt với tất cả mọi thứ.

Những tài liệu này, cô căn bản không cần xem, Thẩm Tuấn Ngạn rất có sức hút trong làng giải trí, được rất nhiều người hâm mộ, Hứa Hàm cũng là một trong số đó, mỗi ngày có tin tức mới nào nói về Thẩm Tuấn Ngạn thì cô nàng cứ líu lo nói mãi không ngừng ở bên tai cô, tuyệt đối là một fan trung thành của Thẩm Tuấn Ngạn.

Cô nhanh chóng đi tới công ty Thẩm thị, mặc dù không tình nguyện gặp Thẩm Tuấn Ngạn, nhưng có một số việc không phải cô muốn trốn tránh là có thể được như ý nguyện.

Chỉ mất mười lăm phút đi đường, Tô Duyệt đã đến công ty Thẩm thị, đi đến trước quầy lễ tân, trao đổi đại khái cùng cô nhân viên lễ tân mục đích mình đến.

Nhân viên quầy lễ tân sau khi gọi đường dây nóng nối với văn phòng giám đốc, rồi nhìn Tô Duyệt đăm đăm, thần sắc trên mặt cũng tỏ ra rất kỳ quái.

“Thưa cô, thật xin lỗi, giám đốc Thẩm đang bận tiếp khách, lúc này không tiện gặp cô.” Nhân viên quầy lễ tân lễ phép nói, “Nếu cô có việc gì cần thì hãy viết ra giấy để lại lời nhắn, đợi giám đốc Thẩm có thời gian, tôi sẽ nhờ trợ lý giao lại cho ông ấy, như vậy ông ấy sẽ sớm liên hệ với cô hơn.”

Tô Duyệt ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu nói, “Được.”

Nhanh tay viết sơ lược nội dung mình đến tìm lên mặt giấy trắng, sau đó Tô Duyệt giao cho nhân viên quầy lễ tân, cũng nhanh chóng rời đi, vì thật lòng cô không muốn gặp người kia chút nào.

Nhưng thế giới này có đôi lúc thật kỳ diệu đến không ngờ, khi bạn càng không muốn nhìn thấy ai đó thì người đó lại cứ hết lần này tới lần khác sẽ xuất hiện ngay trước mặt của bạn. Thậm chí còn sẽ mang đến cho bạn một tin vui đặc biệt bất ngờ, cũng giống như quy luật mua một tặng một ở chốn thương trường.

Ví dụ như lúc này, Tô Thiến Tuyết mặc chiếc váy Bohemia, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ rất đậm õng ẹo cặp kè với Thẩm Gia Dũng đang từ ngoài đi vào bên trong, còn tinh mắt thấy được Tô Duyệt sắp đi lướt qua mình.

“Ơ, chị họ, sao chị lại tới đây?” Âm thanh lanh lảnh bỗng phá tan bầu không khí yên tĩnh lúc này, trong giọng nói còn mang theo vẻ chế giễu châm chọc.

Tô Duyệt thoáng nhíu mày, nhưng không hề dừng bước, mắt vẫn ngó thẳng đi về phía trước.

Thấy Tô Duyệt coi mình cứ như người xa lạ làm như không thấy, lửa giận trong lòng Tô Thiến Tuyết bốc lên ngùn ngụt, nhưng mặt mày lại nở nụ cười tươi rói. Đôi giầy cao gót mười phân gõ lọc cọc bước nhanh đi lên phía trước, tính như hôm qua hung hăng bắt lấy cổ tay Tô Duyệt, nhưng Tô Duyệt đã khẽ nghiêng người đi, khéo léo né tránh móng vuốt của Tô Thiến Tuyết, tiếp tục đi về phía trước, như thể căn bản không nhìn thấy cô ta.

Lớp trang điểm xinh đẹp đã không thể che giấu được vẻ mặt tức giận của Tô Thiến Tuyết, nhưng chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi, Tô Thiến Tuyết liền nhanh chóng khôi phục lại điệu bộ quyến rũ xinh đẹp của mình.

Lắc lư vòng eo mềm mại, yểu điệu thướt tha quay trở lại bên cạnh Thẩm Gia Dũng, thân mật khoác lên cánh tay anh ta, cơ thể Tô Thiến Tuyết mềm mại như không xương dán dính vào người đàn ông, cố tình cao giọng nói, dám chắc mọi người đang có mặt ở đây đều có thể nghe được, nũng nịu nói, “Chị họ, sao lại bỏ đi gấp gáp như vậy? Em với Gia Dũng còn đang tính tìm cơ hội để bày tỏ cám ơn chị đấy!”


Chương 10: Là Cô Ấy

Chỉ thoáng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Duyệt, người người đều dừng chân để xem trò hay sắp diễn ra.

“Nếu không phải tại chị vì yêu quá hóa hận, thấy Gia Dũng yêu em nên trong lòng thấy khó chịu, sỉ nhục anh ấy, đưa anh vào đồn cảnh sát, e là cho đến bây giờ anh ấy còn phải nhọc lòng suy nghĩ xem làm sao để giấu chị, để không làm tổn thương chị nữa đấy.”

Tô Thiến Tuyết đau lòng nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, “Gia Dũng tốt bụng như thế đó, mặc dù đã không còn yêu chị nữa, nhưng vẫn quan tâm đến cảm nhận của chị. Nhưng bây giờ, bởi vì hành động của chị chị mà rốt cuộc Gia Dũng không cần phải áy náy nữa rồi.”

“Bởi vậy cho nên em muốn cám ơn chị, cám ơn chị đã tác hợp cho bọn em, cám ơn chị đã thật sự buông tha cho Gia Dũng.”

Từng lời lẽ của Tô Thiến Tuyết chân thành tha thiết, trong mắt còn lấp lánh ánh nước. Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức chỉ chỉ chỏ chỏ Tô Duyệt. Tình yêu vốn nên là chuyện đôi bên tự nguyện, nếu tình cảm của đối phuơng dành cho bạn đã không còn, thì dù bạn có khổ sở cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi, tên đàn ông này lại còn vì không muốn tổn thương cô mà chần chừ không nói chia tay, nếu cô còn cố tình gây sự chỉ càng thêm rước thị phi.

Tô Duyệt cười lạnh nhìn Tô Thiến Tuyết đang tự biên tự diễn, cô ta thật lợi hại, lại có thể đổi trắng thay đen như thế. Gã đàn ông lừa dối phản bội đã trở nên tình thâm ý trọng qua cái hình dung của Tô Thiến Tuyết, võ mồm của Tô Thiến Tuyết quả thật làm cho người ta bội phục.

Thẩm Gia Dũng chỉ mím chặt môi đứng ở một bên, cúi đầu nhìn xuống đất, vốn không ý giúp cô giải vây.

“Không cần cám ơn, đây tất cả đều là kết quả cô nỗ lực mà có.” Tô Duyệt thản nhiên nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Cô không muốn nhiều lời với hai người này, càng không muốn xảy ra tranh chấp với Tô Thiến Tuyết ở nơi công cộng, dù cho ngay lúc này có thể làm cho hai người họ mất mặt thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Huống chi, gia giáo của cô cũng không cho phép mình vì muốn phô trương thỏa mãn cái miệng trong nhất thời, mà bất chấp nhân cách để lời qua tiếng lại với người khác và bản thân cô cũng khinh thường việc làm đó.

Nhưng cô muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, thế nhưng người khác thì không muốn thế.

“Nói gì đi nữa, bọn em vẫn phải cảm ơn chị nhiều lắm, chị họ, em biết ở trung tâm thành phố có một nhà hàng rất được, chúng ta cùng đi nhé!” Tô Thiến Tuyết vẫn nhất quyết không tha, vốn không tính dễ dàng bỏ qua cho Tô Duyệt.

Có được một cơ hội hiếm có để tỏ ra hạnh phúc trước mặt Tô Duyệt như thế, sao Tô Thiến Tuyết lại có thể bỏ qua?

“Tiểu Duyệt, mặc dù chúng ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn, cùng đi ăn một bữa đi.” Thẩm Gia Dũng cũng mở miệng nói.

Nhiệt tình mời mọc như thế, nếu như Tô Duyệt còn từ chối nữa, làm vậy chỉ càng tỏ ra cô nhỏ mọn hẹp hòi, có chút chuyện nhỏ này cũng để bụng.

Haizz, hai người này quả thật nếu không tận mắt nhìn thấy cô khổ sở đau đớn vì Thẩm Gia Dũng đến chết vẫn không thay đổi thì sẽ không chịu bỏ qua cho cô.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, công phu ngụy trang của cô đã đạt tới trình độ ‘vượt bậc’ rồi sao?

Tô Duyệt nhìn hai người, cuối cùng nói: “Được.”

***

“Tay cậu sao vậy?” Thẩm Tuấn Ngạn liếc nhìn Ninh Duệ Thần từ lúc gặp đến bây giờ không ngừng xoa nắn cánh tay phải, tò mò hỏi.

“Không sao.” Ninh Duệ Thần nhàn nhạt trả lời, tiếp tục vừa xoa cánh tay vừa nhìn tờ báo hôm nay, vậy mà không biết thế nào, suy nghĩ của anh lại bị kéo về buổi sáng sớm hôm nay.

Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì anh phát hiện bên cạnh mình đã trống rỗng, cô gái kia đã biến đi đâu mất.

Chỉ có một tờ giấy trắng đặt bên cạnh anh, nét chữ xinh đẹp giống y hệt như lần trước đập vào mắt anh, “Tối hôm qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi….Tôi đồng ý gánh chịu tất cả trách nhiệm!” Theo sau là một dãy số, là số điện thoại của cô, nhưng cô không để lại tên của mình.

Anh có thể tưởng tượng ra, sau khi tỉnh lại phát hiện mình ngủ bên cạnh một người đàn ông xa lạ, chắc là cô đã giật mình đến choáng luôn, quyết định nhân lúc anh còn ngủ say chuồn trước. Không dám đối mặt nhưng cũng ráng lấy can đảm vội vã viết lại mấy câu như vậy để nói cho anh biết, anh đừng sợ, cô sẽ chịu trách nhiệm với anh.

Vẻ mặt của cô lúc ấy, hẳn chắc là rất khó coi.

Nghĩ tới đây, trong mắt Ninh Duệ Thần lơ đãng thoáng quá nụ cười ấm áp, nếu như lúc này dù là mùa đông khắc nghiệt, đầy trời băng tuyết mà nhìn thấy Ninh Duệ Thần lúc này, sợ rằng cũng sẽ bị tan chảy thành nước.

Nhìn tên đàn ông có diện mạo điển trai khiến cho bất kỳ người đàn ông nào khác cũng phải ghen tức trào máu ở đối diện, Thẩm Tuấn Ngạn không khỏi âm thầm thở dài, tên này nếu vào làng giải trí, sợ rằng danh tiếng của mình sớm đã bị loại dưới tay cậu ta.

Điện thoại ở trong tay đột nhiên rung lên, Ninh Duệ Thần mở ra xem, không ngờ là tin nhắn đe dọa trắng trợn của Tô Đông Thần, “Ninh Duệ Thần, mười hai giờ thu xếp gặp nhau ở quán trà, nếu như không tới, tôi sẽ cắt áo đoạn tuyệt với cậu!”

Ninh Duệ Thần buồn cười lắc đầu, xem ra, Tô Đông Thần thật sự kiên nhẫn muốn đem em gái bảo bối của cậu ta giới thiệu cho anh. Nhưng phải làm sao đây, hiện tại trong đầu anh chỉ có mỗi bóng dáng nhỏ xinh, cùng với nụ hôn thoảng qua kia.

Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên đoạt lấy điện thoại của Ninh Duệ Thần, đọc tin nhắn xong huýt sáo một tràng thật dài, “Bạn Ninh à, xem ra bạn Tô đã quyết tâm muốn cậu biến thành em rể của cậu ta rồi.”

Ninh Duệ Thần liếc Thẩm Tuấn Ngạn một cái, lấy lại điện thoại. Tâm tư của Tô Đông Thần sao anh lại không biết? Chỉ cần mỗi lần ở cùng cậu ta, chưa tới ba câu là liền đề cập tới em gái bảo bối của cậu ta. Chỉ là, vì không muốn cho Tô Đông Thần đạt được gian kế, anh luôn giả câm vờ điếc thôi.

Thẩm Tuấn Ngạn thấy Ninh Duệ Thần im lặng không lên tiếng, cũng hiểu được nỗi lòng của bạn, vỗ vỗ vai anh nói: “Nếu như cậu thật sự không muốn, vậy để người anh em này dạy cậu một chiêu, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Hạ Việt, bảo cậu ta đi tới điểm hẹn thay cậu, bảo đảm cậu ta sẽ vô cùng cảm kích cậu, thằng nhóc đó, phải lòng con bé ấy đã nhiều năm rồi.”

“Người mà thẳng quỷ đó thích từ nhỏ đến lớn, chính là em gái Tô Đông Thần?” Ninh Duệ Thần vừa viết tin gửi cho Hạ Việt, vừa thuận miệng hỏi.

“Ừ, con bé ấy cũng vừa tới đây, mời mình tham gia buổi phỏng vấn phía công ty họ, nhưng mình đoán lúc này có lẽ cô cũng chẳng muốn gặp mình, vì vậy mình đã tìm đại lý do để cô ấy đi về rồi. Nè, đây là lời nhắn con bé để lại.”

Thẩm Tuấn Ngạn đem tờ giấy đưa tới đặt trước mặt Ninh Duệ Thần, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm nói, “Con bé này ở mọi phương diện không có chỗ nào không tốt, chỉ có mắt nhìn người không tốt, không ngờ cô ấy lại coi trọng Thẩm Gia Dũng….”

Tùy ý lướt qua tờ giấy, vừa nhìn thoáng qua tay đang ấn lên màn hình của anh đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, Ninh Duệ Thần bình tĩnh xóa sạch nội dung tin nhắn mình đã viết được một nửa, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nghiêm túc nhìn Thẩm Tuấn Ngạn nói: “Nếu đã là cô gái Hạ Việt xem trọng, thân là bạn cậu ấy, hẳn mình phải nên đi thẩm tra xem giúp cậu ấy một phen, chuyện này cậu cũng không cần nói lại với Hạ Việt, kẻo cậu ta cảm động khóc tới sưng mắt đấy.”

Nói xong, Ninh Duệ Thần lập tức sải bước đi ra ngoài, bước chân thong dong, hành vi bình tĩnh.

Mắt Thẩm Tuấn Ngạn thoáng qua sự kinh ngạc, kỳ quái thật, từ lúc nào thằng nhóc này lại đi lo chuyện bao đồng của người khác vậy? Lại còn bảo để tự mình đi thẩm tra? Chẳng lẽ thật sự lương tâm đã nhận ra là phải nên đối tốt với bạn bè chút rồi hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK