Nàng và Tân Nô nói chuyện hồi lâu, sau đó mới nói rõ nguyên nhân tại sao ở đây.
"Tỷ tỷ bị nước Tần Sử chọn trúng, ít ngày nữa sẽ về Hàm Dương, ta là của hồi môn của tỷ tới làm thiếp, nên theo phụ thân tới gặp Tần Sử một lần, sau đó là chuẩn bị vì tỷ tỷ nhập cung nước Tần."
Tân Nô nghe xong thấp giọng nói: "Chúc mừng Cơ Oánh muội muội..."
nói đến đây, Cơ Oánh luôn tươi cười bỗng trầm tư nói: "Tần vương tuổi tác còn lớn hơn phụ thân. Hậu cung mĩ nhân không ngừng, nhan sắc của ta không bằng tỷ tỷ, nhưng là cùng gả đi, có gì đáng để chúc mừng? Nực cười là phụ thân còn để ta nhập Quỷ Cốc, trông cậy ta học chút ít mưu lược trợ giúp tỷ tỷ được sủng ái..."
nói xong câu này, nụ cười lại treo trên mặt Cơ Oánh: "Cho nên đừng phí hoài tuổi trẻ, chờ lúc vào quan tài mới không hối hận. Xem ra, ân sư mặc dù không mạnh mẽ, nhưng cuộc sống luôn khá giả, toàn thân trí thức... Tỷ tỷ, nếu ngươi và ân sư thân thiết, vậy tặng Trương Nghi cho ta trêu chọc mấy ngày, được chứ?"
Tân Nô không ngờ Cơ Oánh lại một lòng nhận định nàng và Trương Nghi có ẩn tình.
Nàng học quỷ biện, sớm chiều một chỗ với Trương Nghi, tuy lúc đầu có vẻ xem thường huynh muội Trương Nghi, Trương Hoa dáng vẻ quê mùa, nhưng thân là nữ nhi của Tư Đồ nước Ngụy, sĩ khanh cao quý đều nhìn nhiều hơn, lại cảm thấy mệt mỏi vì bọn họ luôn tỏ vẻ cao ngạo. Trương Nghi uyên bác mà tinh thần phấn chấn thiếu niên mạnh mẽ, mới lạ, Cơ Oánh cảm thấy nên giao hảo một phen, cũng không uổng công học hỏi ở Quỷ Cốc một hồi, vụng trộm nếm trải hương vị nơi hoang dã.
Tất nhiên là Tân Nô nói mình không có quan hệ gì với Trương Nghi, Cơ Oánh cứ thoải mái. Chỉ hi vọng dời đi sự chú ý của nàng ta, chớ nói chuyện mà nàng ta ngửi được ra ngoài. Mà Cơ Oánh thì đắc ý khi thấy vẻ mặt đắn đo của Tân Nô, có giá đỡ khác rồi mới đồng ý với nàng ta.
Lúc hai người nói xong chuyện riêng, Tân Nô đứng dậy muốn đi vệ sinh, mới thấy Tử Hổ mặt không biểu tình đứng sau cột gỗ.
Vị này đúng là không biết xấu hổ, nghe toàn bộ chuyện nàng và Cơ Oánh nói. Về phần cái lời ong tiếng ve kia có đưa tới tai Vương Hủ hay không, thìkhông thể nào đoán được rồi.
Vương Hủ và Cơ Phủ hào hứng trò chuyện, không biết đước chỗ tốt gì Cơ Phủ cười tới nếp nhăn giãn ra, xóa bỏ toàn bộ nỗi lo lắng ban ngày ở Phi Liêm.
Đợi lúc đàm đạo tận hứng, thời gian cũng khuya. Hai người mới tạm biệt, Vương Hủ tự mình tiễn Cơ Phủ và Cơ Oánh lên xe ngựa.
Tân Nô đứng trên đài cao, mượn ánh đèn treo tường lập tức tấy Tử Hổ cúi đầu bẩm báo bên tai Vương Hủ.
Sắc mặt gia chủ Quỷ Cốc lập tức mười phần đặc sắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang phía Tân Nô, ánh mắt kia đúng là sắc bén không nói nên lời!
Sau khi Vương Hủ tiễn Cơ Phủ lên ngựa, lại tự mình tiễn Cơ Oánh lên xe ngựa, cũng không biết hắn thấp giọng nói cái gì, sắc mặt Cơ Oánh đột biến, dáng vẻ khủng hoàng, mà Vương Hủ thì chỉ mỉm cười nói vài câu, giống như an ủi ái đồ đang kinh hoảng thất thố.
Đợi lúc Tân Nô xuống, hắn cười như không cười nhìn nàng.
Tân Nô không hỏi cũng biết nguyên do, liếc mắt nhìn Tử Hổ đứng bên cạnh Vương Hủ. Thầm nghĩ, trượng phu sức dài vai rộng cũng học thói tọc mạch!
Tiến vào buồng xe, Vương Hủ không nói chuyện, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào Tân Nô.
Nhưng Tân Nô không thèm để ý, ban ngày lao lực một hồi, tối lại bị Cơ Oánh nhìn ra bí mật, tự dưng hao phí tinh thần, nhưng xem ra Cơ Oánh bị Vương Hủ hù dọa, hẳn không sinh ra biến cố gì, trong lòng thầm buông lỏng, mệt mỏi ập tới, liền chuẩn bị dựa vào thành xe nghỉ ngơi.
Về phần những lời nàng dùng ứng phó Cơ Oánh, cũng không có gì quá đáng, tất nhiên không cần để tâm.
Nhưng mắt vừa khép, người đã bị kéo tới trong ngực hắn.
"Nô nhi cảm thấy làm sao mới không chán, mới lạ?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang bên tai. Tân Nô mở mắt, Tử Hổ thật sự là nhân tài, truyền lời cũng rõ từng chi tiết?
"Bị nàng ta hỏi tới phiền, thuận miệng đáp mà thôi, gia chủ thật sự tuyệt vời, không biết trong thiên hạ có bao nhiêu nữ tử thầm mơ ước!" Vội vàng ứng phó vài câu, cơn buồn ngủ ập tới, chính xác là không thể nói được vài câu uyển chuyển. nói cho cùng, Tân Nô không biết công phu giường chiếu của đàn ông không thể nói lời xem nhẹ. Lời nói của nàng khiến Vương Hủ đeo trên lưng danh hiệu "Đến, đi nhanh chóng", chính xác là động vào tổ ong vò vẽ!
Nhìn tiểu nô nhi trong ngực nói mấy câu, lại không kìm được ngủ gà ngủ gật, Vương Hủ vừa tức vừa thương, chỉ ôm nàng vào trong ngực, thì thầm bên tai: "Tối nay nàng không ngủ được rồi, ta sẽ không để nàng cảm thấy ta "ra nhanh" khiến nàng tận hứng...
Mà Tân Nô lại không để uy hiếp của hắn trong tai, chỉ dựa sát vào lòng hắn, gương mặt cọ cọ lồng ngực kiên cố, ngủ say sưa.
Vương Hủ khẽ nhíu mày, trong lòng nảy ra hàng ngàn hàng vạn cách sửa trị nàng, cuối cùng chỉ đành lấy chăn mỏng ở bên cạnh đắp lên người nàng, ngăn cản gió đêm lạnh thổi vào.
Nhưng Quỷ Cốc Tử luôn là người có thù tất trả, đợi đến lúc Tân Nô hiểu rõ nét tinh túy trong câu "không vội vàng" thì đã là xé chiều ngày thứ hai.
Nam nhân nhìn ổn trọng một khi phóng túng... có thể sánh với các vương hầu thối nát trong triều đình. Vì để mĩ nhân không cảm thấy chán, tư thế đa dạng, về phần nước ngọt, thật sự là một giọt cũng không lãng phí.
Cuối cùng Tân Nô không thể chống đỡ, ngay cả âm thanh cầu xin cũng không kêu ra nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng nghe được gian ngoài có tiếng người bẩm báo trình sách giản lên.
Vương Hủ khoác áo đứng dậy, đi ra ngoài sảnh, không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng, giống như có vật gì bị đập vỡ. Tân Nô đang ngủ ngon bị tiếng động này làm giật mình...tỉnh dậy mới phát hiện Vương Hủ lật đổ bàn thức ăn nô bộc vừa dâng lên, mà hắn thìvẻ mặt âm trầm nhìn sách giản trong tay.
Tân Nô đi vài bước, lại không chú ý dãm phải than bị rơi xuống sàn, bởi vì chân trần nên bị bỏng kêu "A" một tiếng.
một giây sau toàn bộ người được nâng lên, sau đó bị hắn ôm lấy bước vào nội thất, đặt lên giường.
Chân trần trắng như ngọc, giờ phút này bị bỏng sưng đỏ.
Loại cảm giác đau nhức tới tận xương này khiến Tân Nô không thể nhịn nổi, nỗi đau đớn khi bị lạc ấn trên vai cũng như bùng cháy, nàng nhớ lại nỗi đau đớn mà hai năm trước phải chịu đựng, nóng lạnh dan xen đau tận xương tủy, cho dù thân thể co lại thành một đoàn cũng không thể trốn tránh.
"Đau, đau..." Nàng hoảng loạn khêu khóc, về phần cảm giác của hắn thì hoàn toàn không để ý.
"Ngoan, không đau, bôi thuốc sẽ hết đau..." Bên tai vang lên giọng nói ấm áp của hắn, còn có tiếng quát lớn gọi người bưng nước và mang thuốc trị bỏng.
Bởi vì nữ nhân năm chân giường áo không đủ che thân, bọn hạ nhân tay chân luống cuống bê đồ tới lại bị hắn quát đuổi ra ngoài.
Đợi lúc lòng bàn chân được ngâm nước lạnh, và bôi thuốc trị bỏng làm mát da, cảm giác đau đớn kịch liệt dần dần giảm bớt, lúc này Tân Nô mới nức nở chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn hắn dáng vẻ chật vật quỳ gối trước giường, ống tay áo bị than tro từ bàn chân nàng và nước làm bẩn và ướt đãm, gương mặt còn dính chút thuốc mỡ, vầng trán đầy mồ hôi, bôi thuốc cho nàng xong hắn nâng chân nàng bấm nhẹ vào huyệt vị trên bắp chân để giảm bớt đau nhức.
Thấy nàng bình tĩnh trở lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, cau mày khiển trách: "Nàng là trẻ con sao? không biết đi giày?"
Người khởi xướng lại có bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, quả thật có phong phạm gia chủ. Hận ý bị đè ép trong lòng đã lâu cộng với cảm giác đau đớn trên chân toàn bộ bùng phát, Tân Nô tức giận đạp thẳng vào người hắn, Vương Hủ không phòng bị ngã ngồi trên mặt đất, lúc này nàng mới rụt chân về, vùi mình vào chăn, quấn thật chặt chẽ, mắt không thấy tâm không phiền!
Vương Hủ biết rõ tính nàng, cũng là do bị ấm ức nên mới trùm kín người phòng bị, lúc hắn mặt âm trầm chạm tay lên người nàng mới phát hiện thân thể trong chăn lại khẽ run rẩy...
Vương Hủ chậm rãi đứng dậy, nhìn người đang co rúc trong đống chăn mền trên giường, bình thản nói: "Lúc ta đối xử với nàng không tốt, nàng lại luôn nhớ rõ..."
Cho đến lúc nghe tiếng bước chân hắn rời đi, Tân Nô chậm rãi vén chăn lên, khẽ thở ra một hơi.
Nàng biết rõ hành động vừa rồi quá tùy hứng, ngốc nghếch, nhưng nỗi khổ tâm trong lòng bỗng bị kích thích mà bùng phát ra, khó khống chế. Mà Vương Hủ vốn tâm tình không tốt, lại bị nàng cáu giận, thế mà không khiển trách nàng lại bình thản rời đi.
Khi Khải Nhi tới thay thuốc cho Tân Nô, cũng bưng đồ ăn lên, nàng mới biết Vương Hủ phân phó hạ nhân đưa mình về cốc, sau đó dẫn nô bộc và người hầu đi trước.
Về phần nguyên nhân khiến Vương Hủ giận tím mặt, sau đó Tân Nô cũng rõ rồi.
Hóa ra không biết kẻ nào nghe được một ít lời đồn về Quỷ cốc Vương Hủ, viết một bản hịch văn, liệt kê từng tội trạng của Vương Hủ, như việc mê hoặc chúng sinh phá vỡ lễ nghĩa trí tín v...v..., đợi một chút, cái đó mắng thì không tính là oan uổng, nhưng lại nhắc tới việc hắn không có cha, nương hắn không đoan trang, cùng người khác tư thông, cuối cùng mang thai sinh ra hắn mà không rõ phụ thân hắn là người phương nào, Vương Hủ từ nhỏthất học, không có phụ thân chỉ dạy nên trưởng thành không có tâm đức. Người làm thầy như vậy, chỉ dạy hư đệ tử vv...vv
Những lời nhục mã như vậy được sắp xếp truyền bá khắp nơi, lại được đám nho sinh ghét Quỷ Cốc trợ giúp, nhất thời trở thành định luận.
Chẳng trách lúc đó Vương Hủ không khống chế được lật tung bàn.
Nhưng Tân Nô nghe xong những lời này, lại không cảm thấy vui vẻ. Nàng đã từng đi qua cốc hoa lan đó, đấy là những đóa hoa lan đẹp nhất nàng từng thấy. Người dùng sinh mạng nuôi dưỡng ra được cây lan đẹp như thế, sao lại là kẻ dâm đãng không biết lễ nghĩa?
Bởi vì cùng trở về Quỷ Cốc, Cơ Oánh hẹn Tân Nô cùng đi.
Nhưng lúc Cơ Oánh lần nữa thấy Tân Nô thì bị hù dọa nhảy dựng lên: "Tỷ tỷ, chỉ hai ngày không gặp, sao lại tiều tụy nhiều như vậy?"