Ly rượu mạnh ngâm thuốc lá được đẩy đến trước mặt Tiết Bảo Thiêm.
"Uống đi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội."
"Đồng Yến." Diêm Dã là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu ôn hòa dường như đang chứa ý cười, nhưng từ cuối lại vô cùng đanh thép, có thể nghe ra ý cảnh cáo: "Chưa uống rượu mà đã say à?"
Thịnh Dữ vẫn luôn ngồi trên sofa lạnh lùng quan sát bỗng "chậc" một tiếng, như đùa giỡn nói: "Tiểu Dã, không gọi 'anh Đồng' nữa à? Sao kỳ vậy ta?"
"Anh Đồng?" Tiết Bảo Thiêm lẩm nhẩm hai từ này trong miệng, sau một lúc mới nhếch môi một cách châm chọc, để lộ ra vẻ thản nhiên và ác ý đặc trưng của mình: "Má nó cậu bị ngáo à? Tôi đang nói chuyện với anh Đồng, cậu xen ngang làm mẹ gì?"
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong hộp trên bàn, đưa vào miệng, bật lửa, theo thói quen lại cụp mắt xuống hít sâu một hơi, khi lửa tắt, hắn thuận tay lấy điếu thuốc ra, một luồng khói trắng tỏa ra, làm mờ đi nét mặt lạnh lùng của hắn.
Tiết Bảo Thiêm nhấc mí mắt lên, từ từ quét qua cả hai người Đồng Yến và Thịnh Dữ, đột nhiên bật cười: "Hai người các anh thật là xứng đôi. Xem ra Nguyệt Lão phân loại rác rất đỉnh."
Trước khi có ai đó kịp tức giận, hắn đã nhanh chóng thu lại nụ cười rồi lạnh lùng nói: "Đồng tiên sinh có nhớ nhầm không? Lúc trước rượu này không phải uống như vậy."
Đồng Yến nhíu mày, tưởng hắn muốn quỵt nợ, vừa muốn lên tiếng thì thấy Tiết Bảo Thiêm búng ngón tay, bắn điếu thuốc vừa mới hút hai hơi vào ly rượu.
Ngọn lửa đỏ chói của điếu thuốc nhanh chóng bị chất lỏng dập tắt, hai điếu thuốc trong ly rượu tạo thành dấu chéo, nổi trên bề mặt ly rượu cùng với tàn thuốc màu xám trắng, nhìn vào khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
"Như vậy mới đúng." Sau khi nói xong, Tiết Bảo Thiêm cầm ly rượu, đặt lên môi, một hơi uống cạn ly rượu đầy tàn thuốc!
Đồng Yến không giấu được sự bất ngờ, thốt lên "Cậu!", ánh mắt nhìn theo bàn tay đặt ly xuống, lại nhìn chăm chăm vào ly rượu đã cạn. Thịnh Dữ nhíu mày, lộ ra một chút ngạc nhiên, nhìn như là muốn xem trò vui "yo" một tiếng. Chỉ có Diêm Dã từ đầu đến cuối không nói một lời, khi nghe tiếng ly đặt xuống, cậu mới thả lỏng các khớp ngón tay đang trắng bệch, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho người bên cạnh.
Tiết Bảo Thiêm không nhận giấy lau ngay, mà dùng ngón cái lau giọt nước còn đọng trên khóe môi, hắn nhìn Đồng Yến: "Đồng tiên sinh, tôi uống ly rượu này là để trả nợ cho anh, không phải nhờ vả gì cả, cho dù tôi có nhờ vả thì cũng không nhờ tới... bạn trai anh, anh cứ yên tâm đi."
Nói xong Tiết Bảo Thiêm lại lấy một điếu thuốc, đặt vào miệng, hắn đá Diêm Dã một cái: "Tránh ra, ông đây ra ngoài hút thuốc."
Trong nhà vệ sinh, Tiết Bảo Thiêm lười biếng dựa vào tường, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm, thỉnh thoảng gõ vào tường, rơi xuống những vụn thuốc nhỏ.
"Tôi tưởng cậu không biết uống." Giọng nói trong trẻo vang lên vô cùng rõ ràng giữa bốn bức tường.
Tiết Bảo Thiêm hơi nghiêng người, nhìn thấy Đồng Yến đang đứng ở cửa, hắn quét mắt qua, giả vờ như không nhìn thấy rồi cụp mắt xuống, chậm rãi châm điếu thuốc, một lúc sau mới trả lời như bố thí: "Lần trước tôi cũng nghĩ anh không biết uống."
Đồng Yến đi tới rửa tay, vẻ mặt lạnh lùng khinh thường phản chiếu trong gương: "Không phải cậu nói uống rượu rồi thì thuốc của bạn tôi mới được lên kệ nhà thuốc Thụy Tường sao?"
Tiết Bảo Thiêm cười lạnh: "Đúng vậy, là tôi muốn chỉnh bạn của anh, anh có biết hắn đã làm cái quái gì không? Mẹ kiếp, nói một đằng làm một nẻo. Tôi muốn chỉnh hắn thì kệ tôi đi, anh nhảy dựng lên làm gì? Đến mộ tổ tiên nhà mình còn chưa khóc nổi mà còn bày đặt đi khóc mướn cho người ta, anh đúng là rảnh thiệt. Anh tên là Đồng Yến đúng không? Tên xứng với người lắm, vừa nghe đã biết là không có não, Tiết gia kính anh một ly, để anh học tập biết tiến biết lùi một chút."
"...Cậu!"
"Tôi làm sao?" Tiết Bảo Thiêm gõ điếu thuốc rồi ngậm vào miệng: "Hôm nay tôi uống ly rượu này không phải vì sợ anh, mà vì tôi thấy anh khá nghĩa hiệp với người bạn kia, chỉ là anh đéo có mắt nhìn, ai cũng coi là bạn. Hôm nay tôi trả nợ cho anh rồi, chúng ta không ai nợ ai. Mẹ nó đừng có càm ràm nữa, cũng đừng có lảng vảng trước mặt tôi."
Đồng Yến chưa bao giờ bị ai chửi nặng nề như vậy, anh ta há miệng nhưng không biết phải đáp trả thế nào, cả đời này anh ta chưa từng phải cãi nhau với ai đến độ đỏ mặt tía tai, nhưng cả hai lần mất mặt đều vì người đàn ông trước mặt này!
Khuôn mặt trong gương đã tức giận đến mức đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch, ném mạnh khăn lau tay vào thùng rác, Đồng Yến xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa mở cửa ra lại nghe thấy Tiết Bảo Thiêm gọi mình: "Này, anh coi Thịnh Dữ là bạn trai à?"
Đồng Yến quay lại, mặt đen như đáy nồi: "Cậu hỏi làm gì?"
"Các anh không phải là bạn tình sao?"
"Tôi không có bừa bãi như vậy!"
Tiết Bảo Thiêm chửi thề một tiếng, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào Đồng Yến: "Móc hai con mắt đen thùi lùi của anh ra đạp cho nát bét còn thấy vui tai, đem đặt lên mặt khác gì làm cảnh."
Giọng nói dễ nghe bỗng chốc thay đổi: "Tiết Bảo Thiêm, cậu bị sa cơ là đáng, ông trời thật sự rất có mắt!"
Cánh cửa bị đóng sầm lại, âm thanh còn vang vọng rất lâu. Tiết Bảo Thiêm dập tắt điếu thuốc, cúi đầu phả ra hơi cuối cùng, lẩm bẩm: "Đậu má mình đúng là rảnh thiệt, quan tâm tới anh ta làm cái đếch gì."
Đầu hắn hơi choáng váng, rượu vừa rồi có độ cồn rất cao, bình thường Tiết Bảo Thiêm chỉ nốc rượu nhẹ pha với các loại đồ uống khác, lần này lại uống một ly đầy, với tửu lượng của hắn thì có hơi miễn cưỡng.
Tiết Bảo Thiêm đi tới bồn rửa tay định rửa mặt cho tỉnh táo, bỗng nghe thấy tiếng động từ cửa nhà vệ sinh truyền vào. Hắn quay đầu thì thấy Diêm Dã, cậu treo tấm biển "Đang dọn dẹp" ở bên ngoài, sau đó khóa cửa lại.
Tiết Bảo Thiêm dựa vào bồn rửa tay, giọng điệu lạnh lùng như gió mùa thu: "Sao thế? Diêm tổng muốn làm tôi ở đây à?"
Diêm Dã tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo Tiết Bảo Thiêm, nghiêm túc nhìn sắc mặt của hắn: "Anh thấy khó chịu sao? Vì ly rượu vừa rồi?"
Thấy hắn quay đi, Diêm Dã vén tóc của hắn ra sau, lộ ra nét mặt lạnh lùng: "Tiết gia không vui à? Bởi vì tôi không cản anh uống ly rượu kia?"
Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã như nhìn một thằng ngu, sau đó mím môi hất cằm: "Nói đi, tại sao cậu không cản tôi?"
Diêm Dã đưa tay vuốt tóc Tiết Bảo Thiêm, nhẹ giọng thì thầm: "Mâu thuẫn giữa anh và anh Đồng chắc chắn không lớn, từ việc anh không nhớ rõ anh ta là ai là có thể đoán ra. Hơn nữa, anh Đồng là người đơn giản, chắc là bị anh làm cho ấm ức quá nên gặp anh mới muốn trả đũa một chút."
Tiết Bảo Thiêm hất cái tay trên đầu xuống, đẩy cậu ra: "Anh Đồng? Gọi nghe thân mật quá nhỉ? Bênh vực anh ta à?"
Diêm Dã mặt dày sáp lại tiếp, hai tay đặt lên bồn rửa mặt, nhốt Tiết Bảo Thiêm vào lòng: "Tôi không có bênh vực anh ta, chủ yếu là vì thấy Tiết gia cũng muốn hoá giải hiềm khích, còn nếu như anh thật sự không vui thì dù phải lật bàn tôi cũng sẽ không cho anh uống."
Tiết Bảo Thiêm lườm Diêm Dã một hồi, bỗng nhiên nghiêng đầu cười nói: "Đồ ngốc, cũng biết quan sát kỹ đấy, bây giờ tôi cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không thể để Thịnh Dữ lấy Đồng Yến ra làm con tốt được. Hơn nữa tranh cãi với Đồng Yến thật sự không đáng, năm kiếp trước tối ngày kéo đàn nhị, vất vả lắm kiếp này mới mọc được đôi mắt, thế mà mẹ nó còn để lại di chứng."
Tiết Bảo Thiêm chu mỏ chửi mắng, khiến Diêm Dã yêu thích không chịu được, cậu cười khẽ rồi hôn lên vành tai hắn: "Mệt rồi phải không? Chúng ta về nhà nhé."
"Chờ cậu cả nửa ngày trời, mẹ kiếp cậu đi đâu mất tiêu thế?"
Lời nói có phần rề rà: "Tôi bị Thịnh Dữ kéo lại uống vài ly."
Trong ánh mắt dịu dàng của Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm nhạy bén nhận ra một tia lạnh lùng, hắn nâng cằm cậu lên: "Có chuyện gì vậy?"
Sau khi Tiết Bảo Thiêm rời khỏi bàn, Diêm Dã đúng là đã bị Thịnh Dữ kéo đi uống rượu.
"Tiểu Dã, ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Thấy Diêm Dã tìm cớ lảng tránh, Thịnh Dữ bổ sung: "Là về Tiết Bảo Thiêm."
Cửa phòng riêng đóng lại, cắt đứt tầm nhìn của Diêm Dã, cậu nhìn Thịnh Dữ: "Anh muốn hỏi cái gì?"
"Tại sao cậu lại muốn giúp hắn? Mỗi năm cả nước có biết bao nhiêu người bị lừa hết tiền tiết kiệm, thử hỏi có mấy người lấy lại được số tiền đó? Không phải cậu thật sự đặt cược vào hắn chứ? Cậu nghĩ bây giờ cậu giúp đỡ hắn, sau này hắn lấy lại tiền sẽ báo đáp cậu?"
Khóe môi Diêm Dã khẽ cong lên: "Anh à, anh biết tôi không có nhiều bạn bè, anh ấy có thể tính là một trong số đó, người ta gặp khó khăn, tôi không thể không giúp."
"Bạn bè? Bạn gì? Bạn giường à?"
Câu hỏi hết sức 'nhẹ nhàng', bàn tay cầm chai rượu của Diêm Dã chỉ chần chừ một chút, chất lỏng màu vàng từ từ đổ xuống, khi đã đầy ly, nó được đẩy về phía Thịnh Dữ: "Anh họ, anh là chuyên gia trong việc điều tra và theo dõi, tôi biết không thể giấu diếm được anh."
"Cậu còn trẻ, còn ham hố chơi bời, nhưng mà hãy nhớ, dì vẫn đang chờ cậu sinh con nối dõi tông đường cho nhà họ Diêm đấy." Thịnh Dữ nghiêm túc dặn dò, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Cũng đúng, Thái tử gia của Thụy Tường nhìn cũng đẹp trai, tính cách nổi loạn, trên giường chắc là bạo lắm nhỉ? Cũng mới mẻ đấy."
Diêm Dã đang tự rót rượu cho mình, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, mí mắt cậu rũ xuống, sống mũi thanh cao, màu môi hơi nhạt. Từng đường nét tưởng chừng như dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén lạnh lùng.
Rượu rót vào ly vẫn chưa ngừng lại, vững vàng như giọng nói của Diêm Dã: "Anh à, có những thứ có thể tơ tưởng, nhưng có những thứ ngay cả trong mơ cũng không thể chạm vào."
Thịnh Dữ đung đưa đôi chân đang vắt chéo: "Thích dữ lắm hả?"
Diêm Dã đưa ly rượu cho Thịnh Dữ, đợi khi gã cầm lấy, cậu lại dùng ly rượu của mình khẽ cụng vào ly của gã. Tiếng vang trong trẻo khiến Thịnh Dữ khẽ cau mày, gã có thể nhìn thấy lúc nâng ly, ly rượu trong tay Diêm Dã rõ ràng cao hơn ly của gã nửa tấc, đàn ông trên bàn rượu, ai mà không hiểu ý đồ*. Diêm Dã đang lấy thân phận của mình ra để áp chế người khác.
(*Khi mời rượu, ly của ai ở vị trí cao hơn thì người đó có địa vị cao hơn.)
"Không phải tôi thích, nhưng người khác không được động vào." Diêm Dã một hơi uống cạn, chờ Thịnh Dữ uống hết.
Đã sắp cuối năm, công ty có rất nhiều tài liệu chờ Diêm Dã kí, tuy rằng chỉ là hình thức, nhưng Thịnh Dữ không muốn xảy ra mâu thuẫn với cậu lúc này. Cuối cùng gã đành nén giận, đưa ly lên môi, ngửa đầu uống cạn. Rượu vừa qua họng, gã đã cau mày, tay kia với lấy chai rượu, sau khi xem kĩ nhãn dán trên chai rượu gã mới phát hiện, hoá ra là chai rượu mạnh mà Đồng Yến vừa rót cho Tiết Bảo Thiêm.
Rượu mạnh chảy xuống ruột, khi đặt ly xuống, Thịnh Dữ đã thấy Diêm Dã đứng dậy cáo từ, lại là vẻ mặt hiền lành đó: "Anh và mọi người chơi vui nhé, anh biết tôi không thích thức khuya mà, nên tôi về trước đây."
Một giọt nước từ vòi nước được mạ vàng nhỏ xuống, phát ra tiếng vang lanh lảnh, kéo Diêm Dã ra khỏi dòng suy nghĩ. Khoảng không giữa hai cánh tay lại càng thu hẹp, cơ thể gần như áp sát Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thăm dò lẫn nhau thôi, chúng ta về nhà đi."
Tiết Bảo Thiêm đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía cửa, đôi lông mày dài mảnh cong lên thành một vòng cung khinh bỉ, quay đầu nhìn Diêm Dã: "Không chào anh Đồng của cậu một tiếng trước khi đi sao? Mẹ nó suốt ngày anh Đồng anh Đồng, mở miệng ra là anh Đồng ngọt xớt."
Ngón tay vừa chạm vào ổ khóa cửa, hắn đã bị kéo mạnh, lao vào vòng tay ấm áp, giọng nói mang theo ý cười của Diêm Dã kề sát bên tai: "Tôi đang thắc mắc suốt đêm Tiết gia giận dỗi cái gì, hóa ra là vì hai chữ 'anh Đồng'."
"Xời, Diêm tổng nghĩ nhiều rồi." Tiết Bảo Thiêm dùng tay nắn mặt Diêm Dã nhìn vào gương: "Tự soi lại mình đi, cái mặt như chó mặt xệ mà tưởng nam chính trong phim ngôn tình."
"Mẹ kiếp, cậu làm cái quái gì vậy!" Lời còn chưa dứt, Tiết Bảo Thiêm đột nhiên bị nhấc lên, ngồi trên bồn rửa tay, hắn hoảng sợ ngước mắt lên, gặp phải ánh mắt nóng rực bất thường của Diêm Dã.
Hỏng rồi! Tiết Bảo Thiêm hoảng hốt trong lòng, thằng chó này lại nắng lên rồi.
Hắn có hơi bực bội: "Đậu má, tôi đã làm cái đéo gì đâu mà cậu lại nắng lên hả? Câu nào tôi nói không đúng? Cho tôi rút lại được không? Diêm Dã, cậu đã hứa với tôi là sẽ không nổi cơn ở ngoài mà."
Diêm Dã ôm chặt người lại, dùng ngón tay thường xuyên cầm gậy cầm dao kẹp lấy cằm của Tiết Bảo Thiêm, ép người lại rất gần, nuốt lấy hơi thở của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Là vì hai chữ "Anh Đồng" sao? Nếu anh không thích, tôi sẽ không gọi nữa."
Tiết Bảo Thiêm sợ Diêm Dã sẽ không muốn làm người nữa, đành cắn răng thấp giọng dỗ dành: "Không phải là không thích, Diêm tổng muốn gọi thế nào thì gọi, gọi chị dâu của cậu là 'bảo bối' cũng được luôn, mẹ nó tôi làm sao dám quản cậu chứ."
"Bảo bối?" Lúc này Diêm Dã chỉ nghe những gì mình muốn nghe, trong lòng không hiểu sao bị hai chữ này làm cho giật mình, đầu óc trống rỗng hai giây mới nói: "Hai Trăm Tệ, anh muốn tôi gọi anh là bảo bối ư?"
"!!!" Tiết Bảo Thiêm sững sờ hết ba giây, mấy câu chửi bới tục tĩu trong bụng chen nhau, không biết nên chửi câu nào trước: "Đậu má mày Diêm Dã, mày quất tao ở đây thì hoạ may ông đây còn giữ lại cái mạng chó của mày, nhưng mày mà dám gọi tao như vậy, tao nhất định sẽ giết mày!"
—--------