Trong quán cà phê vang tiếng nhạc trầm, Tiết Bảo Thiêm và Đông Ngôn ngồi ở góc khuất nhất.
Tiết Bảo Thiêm lật đi lật lại mấy tấm hình trong điện thoại của Đông Ngôn, sau đó dùng hai ngón tay phóng to để xem kỹ.
"Anh chụp hợp đồng này mà không qua mặt Thịnh Tự à?" Tiết Bảo Thiêm hỏi.
Đông Ngôn gật đầu, hành động này không phải của quân tử, anh không chỉ cảm thấy tội lỗi mà còn hơi xấu hổ, nói lắp bắp: "Tôi từng giúp Thịnh Tự giao tài liệu, biết mật mã két sắt của hắn, chỉ là không ngờ hắn vẫn không thay đổi."
Cà phê pha chế không hợp khẩu vị của Tiết Bảo Thiêm, chiếc cốc bị đẩy ra xa, hình lá cây trên bề mặt cà phê không hề thay đổi.
"Trước mắt xe ra, đây chỉ là một bản hợp đồng dịch vụ an ninh bình thường, anh thực sự cảm thấy nó có vấn đề?
Đông Ngôn im lặng hồi lâu, sau khi cà phê đắng gần như cạn thấy đáy, anh mới nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng chỉ đang đoán mò, nói cho em biết, là hy vọng Diêm Dã có thể tỉnh táo một chút."
Tiết Bảo Thiêm vừa lấy điếu thuốc ra đã có nhân viên phục vụ đến ngăn cản, hắn cười cười gọi người ta là "bảo bối", cà rỡn nói: "Điếu thuốc này giống như phái nữ vậy đó, tôi chỉ liếc nhìn cho đỡ thèm."
Người đến đỏ mặt rời đi, hắn lại khôi phục vẻ lành lạnh, gõ gõ điếu thuốc xuống bàn: "Tôi thật sự không biết, từ bao giờ anh và Diêm Dã lại thân thiết như vậy? Là muốn thông qua Diêm Dã để chỉnh Thịnh Tự?" Tiếng nói dừng một lát, sắc thái nghiêm trọng hơn ba phần, "Hay là muốn thông qua cậu ấy để bảo vệ Thịnh Tự?"
Đông Ngôn hơi nhíu mày, tránh ánh mắt: "Tôi và Thịnh Tự đã không còn liên quan gì nữa, tôi chỉ không muốn xảy ra chuyện gì xấu mà thôi."
Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc chưa châm vào miệng, cợt nhả hỏi: "Đông Ngôn, anh luôn miệng nói thích tôi, vậy anh thích tôi chỗ nào?"
Lần này Đông Ngôn không do dự: "Em là người tốt, mọi người đều nói tôi không có mắt nhìn người, kết giao bạn bè không thật lòng thật dạ, người yêu lại là cực phẩm tra nam*. Em cũng đã từng nói đôi mắt của tôi không phân biệt được đúng sai, có cũng như không, cho nên..."
(*Tui rất thích từ tra nam, nhất là cụm từ 'tra nam tiện nữ', nên không muốn tìm một từ thuần Việt để thay thế.)
"Cho nên anh mới muốn tìm một người tốt, để chứng minh con mẹ nó anh không có mù đúng không?"
Tiết Bảo Thiêm nói chuyện khó nghe, nhưng không ngờ Đông Ngôn lại thừa nhận: "Đúng."
Để chứng minh tình cảm của mình dành cho Tiết Bảo Thiêm, Đông Ngôn muốn học theo Diêm Dã uống phần cà phê còn sót lại của Tiết Bảo Thiêm. Nhưng sau nhiều lần đấu tranh, anh thực sự không thể làm được, chỉ đành bỏ cuộc.
Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng cười, vẻ mặt khó đoán, hắn nhẹ cắn đầu thuốc, dùng thìa khuấy nát lá cây trên bề mặt cà phê: "Tôi đã chôn con chó nhà mình vào mộ phần tổ tiên của người ta, đã phát video không đứng đắn của đối thủ trên màn hình lớn ở quảng trường Nhân Dân, đã đổi báo cáo kiểm tra sức khỏe của người khác, khiến lão Lăng mỗi ngày làm khó dễ tôi sợ gần chết. Tôi còn bày mưu hãm hại Diêm Dã*, suýt nữa đã đưa cậu ấy vào tù."
(*Chương 4: Gài bẫy bắt chim.)
Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc ra, lật mí mắt: "Bây giờ anh vẫn thấy tôi là người tốt sao? Nếu anh chọn tôi, mẹ kiếp anh sẽ mất thêm một thứ trên cơ thể, không chỉ mù, mà còn mẹ nó thiếu não nữa."
Sắc mặt Đông Ngôn có chút khó coi, nhưng vẫn cứng đầu: "Em đã từng bày mưu hãm hại Diêm Dã, nhưng bây giờ cậu ấy vẫn yêu em, theo đuổi em, đủ để chứng minh em là người tốt."
Tiết Bảo Thiêm "Đệch" một tiếng, cười nói: "Thằng nhóc đó toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ một bộ phận tốt ra, còn lại đều vô dụng."
Đông Ngôn vô thức hỏi: "Bộ phận nào tốt?"
Tiết Bảo Thiêm nghẹn họng, cắn điếu thuốc, thần sắc cổ quái "chậc" một tiếng: "Đừng có hỏi nhiều."
Đông Ngôn lập tức hiểu ra, anh nhớ lại lời châm biếm của Thịnh Tự nói với mình, bỗng nhiên có chút đố kỵ: "Tôi cũng... Ok lắm." Anh cúi mắt nhìn ly cà phê còn sót lại không nhiều, nhỏ giọng nói, "Bền bỉ."
Tiết Bảo Thiêm lập tức trở nên hứng thú, nghiêng về phía trước tựa vào bàn, giọng nói còn nhỏ hơn cả Đông Ngôn: "Thịnh Tự..." Hắn lỡ lời một chút, "Thật sự là vợ của anh sao?"
Đông Ngôn không thừa nhận, nhưng cũng không phản bác, chỉ là khuôn mặt lại đỏ lên lần nữa.
"Quá ngầu." Tiết Bảo Thiêm cười hạ lưu khuyến khích, "Có thể đè được tên xấu xa đó, anh còn chia tay cái gì? Không nghe lời thì kéo lên giường dạy dỗ một trận, nghĩ đến thôi đã thấy sướng."
Đông Ngôn không biết đã nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng thêm u ám, anh chuyển những bức ảnh chụp lén cho Tiết Bảo Thiêm, nhấn mạnh: "Nếu có người tìm Diêm Dã ký hợp đồng này nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là không ký."
Câu hỏi của Tiết Bảo Thiêm chí mạng: "Anh đang lo lắng Thịnh Tự vi phạm pháp luật phải không? Sợ hắn bị kiện?"
Đông Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng phản bác: "Không phải."
Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc nhẹ nhàng đong đưa: "Đông Ngôn, anh thích ai, trong lòng có ai? Những điều này đều không liên quan đến tôi. Bức ảnh hợp đồng tôi sẽ chuyển cho Diêm Dã, bất kể ý định ban đầu của anh là gì, tôi cũng cảm ơn anh."
Sắc mặt Đông Ngôn chậm rãi chuyển thành vẻ cô đơn: "Chuyện này không liên quan gì đến em, không cần phải cảm ơn."
"Vậy tại sao anh không trực tiếp tìm Diêm Dã nói rõ, lại phải đi vòng qua tôi? Chẳng lẽ không trực tiếp tiếp xúc với Diêm Dã, hành động của anh sẽ không được coi là phản bội Thịnh Tự sao?" Tiết Bảo Thiêm thu lại vẻ mặt nhìn kẻ ngốc của mình, "Kể từ khi anh đến tìm tôi, tôi đã có thể thay mặt Diêm Dã cảm ơn anh."
Đông Ngôn ngẩng đầu, từ từ đối mặt với ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm: "Em và Diêm Dã đã ở bên nhau rồi sao?"
Tiết Bảo Thiêm chần chừ một chút, hắn uống vội nửa ly cà phê không ngon còn lại, ngón cái lau khóe môi ẩm ướt, đáp lại: "Dù mối quan hệ giữa tôi và Diêm Dã bây giờ là gì, anh cũng đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tính tình của tôi anh không chịu nổi đâu, nghe lời đi, đừng cố chấp nữa."
Đứng dậy, Tiết Bảo Thiêm bước ra khỏi quán cà phê, đi ngang qua Đông Ngôn, vỗ nhẹ lên vai anh, cúi xuống nói: "Mắt không tốt thì nhắm mắt lại, thiếu trái tim thì coi như chúng ta chưa từng có thứ đó. Đôi khi phải học cách chấp nhận bản thân không hoàn hảo, đặt hy vọng vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Ở trên giường thêm chút sức lực, không phải Thịnh Tự sẽ nghe lời anh sao?"
Lời nói từ từ rơi xuống, bước chân nhàn nhạt vang lên, cửa treo chuông gió bị đẩy mở, tiếng chuông trong trẻo vang lên, cánh cửa bật khép trở lại.
Đông Ngôn chống khuỷu tay lên bàn, xoa mặt một cái, nặng nề nói: "Đâu có dễ dàng như vậy..."
Truyện tranh lại lật sang một trang mới, Tiết Bảo Thiêm co người vào bóng mát gần chân tường. Trong chiếc cốc tráng men mà ông chủ quầy sách làm vỡ, có năm tệ hắn mới ném vào, đủ để hắn đọc mười cuốn truyện.
Tiết Bảo Thiêm ra ngoài để hẹn hò, đây cũng là lần đầu tiên hắn và Diêm Dã hẹn hò một cách nghiêm túc. Diêm Dã giống như ông cụ non, làm việc ổn trọng như rùa, nhưng khi hẹn hò lại có hơi con nít.
Một giờ trước, Tiết Bảo Thiêm từ chung cư đi xuống, thấy Diêm Dã ngồi trên chiếc xe đạp hai tám, chống một chân đất, đứng trong một đám xe hơi sang trọng.
Tiết Bảo Thiêm đi đến, chạm nhẹ vào chuông xe đạp, trong tiếng chuông trong trẻo, hắn kéo giọng cười hỏi: "Diêm tổng đang diễn vở nào thế?"
Diêm Dã kéo Tiết Bảo Thiêm lại gần, nhân lúc không có ai chạm nhẹ vào khóe môi của hắn: "Những cách hẹn hò trên mạng em thấy đều không đáng tin, em cũng không thích lắm nên đã làm theo ý mình, chở anh đi hẹn hò."
"Làm theo ý của em?"
"Lúc trước ở trường quay quay phim cảnh thời Dân Quốc, nam chính hay đạp xe đạp chở người mình thích đi hẹn hò, lúc đó kiến thức của em hạn hẹp, cảm thấy như vậy rất lãng mạn."
Tiết Bảo Thiêm ném điếu thuốc vào miệng, cụp mắt cười hỏi: "Lúc đó bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng mười sáu, mười bảy tuổi."
Mười sáu mười bảy tuổi, là khoảng thời gian chớm nở cảm xúc đầu đời, là rung động ban sơ đẹp nhất của tuổi trẻ.
Tiết Bảo Thiêm cầm điếu thuốc khựng lại, cảm xúc khác thường chưa từng có quấn chặt trái tim.
Hắn luôn cảm thấy một kẻ thói nát như mình không xứng đáng với những từ "đầu tiên, đẹp nhất, rung động nhất" - nghe xong khiến lòng người run rẩy. Nhưng bây giờ lại có người đem tình cảm đẹp nhất thời niên thiếu dâng lên trước mặt hắn, khiến hắn cảm thấy như đang giẫm lên bông, xương mềm thịt nhũn.
Đầu thuốc cháy đỏ, khói thuốc chậm rãi phun ra, Tiết Bảo Thiêm vỗ vỗ lên tay lái xe đạp, hào khí nói: "Xuống đi, để anh trai đạp xe chở cưng cho."
Diêm Dã bật cười nhéo nhẹ gáy Tiết Bảo Thiêm, dịu dàng hôn lên lông mi hắn, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng nghịch nữa, Hai Trăm Tệ, ngoan một chút."
Tiết Bảo Thiêm nghiến răng vò nát một tiếng "Đệch", hắn ngồi sau xe, thầm nghĩ, mẹ kiếp, sau này không thèm ga lăng với Diêm Dã nữa.
Diêm Dã chắc là đã chuẩn bị trước, quẹo qua khu phố ồn ào, vòng qua vài con hẻm, rồi vào một nơi hẻo lánh.
Trên đoạn đường vắng người, xe đạp lách cách chạy nhanh. Ánh nắng lấp lánh rải trên đường, mấy cây hoè cao lớn hai bên đổ bóng râm dày đặc. Sơ mi trắng của Diêm Dã phồng lên trong gió, thỉnh thoảng phất vào má Tiết Bảo Thiêm. Mùi xà bông thơm ngát cùng với gió mùa hè phả tới, khiến Tiết Bảo Thiêm bất chợt nghĩ đến một câu ca.
'Em mặc sơ mi trắng chạy về phía tôi, hơn cả sự dịu dàng xa xôi nào đó.'
Đậu má, thật là sến súa.
Bóng cây loang lổ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những tia sáng thơ mộng. Diêm Dã ở trong những tia sáng ấy quay đầu, cười nói: "Tiết Bảo Thiêm, cảm ơn anh đã giúp em hoàn thành giấc mơ mười sáu tuổi."
Nụ cười của Diêm Dã như tan vào ánh sáng, gió nhẹ chải qua mái tóc bềnh bồng, áo sơ mi trắng hôn lên đôi môi mềm mại của Tiết Bảo Thiêm, thời gian như được kéo dài, bóng cây hai chậm rãi lùi dần từng chút một...
Trong cái lãng mạn chết tiệt này, Tiết Bảo Thiêm đối diện với ánh mắt nhu tình như nước, hét to: "Cháu trai, thắng lại! Mẹ kiếp, đụng rồi!"
—-----