Chìa khóa phòng bị vứt tuỳ tiện lên bàn, đôi giày cao gót giẫm xuống sàn vài cái, cô gái bước đến bên giường, xoay người ngồi xuống, hai tay buông thẳng, mũi chân duỗi về phía trước, tư thế rất duyên dáng.
"Em vừa tắm xong, anh đẹp trai muốn tắm không?"
Bước đi của Tiết Bảo Thiêm có chút loạng choạng, đi một bước lùi lại nửa bước. Hắn lề mề ngồi xuống sofa, miệng lưỡi lanh lợi tự dưng cứng đờ: "... Tôi tắm rồi mới đến đây."
Cô gái đang đeo túi đeo chéo, khi tháo xuống chạm vào khuyên tai của mình, nó kêu leng keng, tỏa ánh sáng rực rỡ. Cô vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "Vậy chúng ta... bắt đầu nhé?"
Tiết Bảo Thiêm nhìn chỗ sofa bị tay ấn xuống hơi lõm, ngón tay khẽ móc lên lớp vải bọc sofa bị tuột chỉ: "Không vội, trò chuyện một chút, em là người dân tộc thiểu số à."
Cô gái tặc lưỡi, có chút không kiên nhẫn: "Em là người Hán, lúc mười mấy tuổi đã theo họ hàng đến đây." Hàng mi dày cong lên, "Anh đẹp trai thích bồi dưỡng tình cảm trước à?"
"Ờ, cũng được." Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc từ trong túi ra giơ lên, "Anh từng thấy em hút, biết là em không ngại."
Hắn đưa điếu thuốc về phía trước: "Hút một điếu không?"
Cô gái nhận lấy điếu thuốc, liếc nhìn nhãn hiệu, khóe mắt hơi nhếch lên vẻ khinh thường.
Hút một hơi thuốc thật sâu, Tiết Bảo Thiêm mới bình tĩnh lại, đẩy những bất an trong lòng sang một bên, ngồi xếp bằng bắt đầu khoe khoang: "Anh trai trước đây không có hút ba cái loại thuốc này, em có thể tưởng tượng được cái tầm của anh rồi đấy, em á, vận may hơi kém, không gặp được thời kỳ đỉnh cao của anh."
Cô gái giữ điếu thuốc không chú tâm "ừm" một tiếng: "Thật là đáng tiếc."
Thấy cô không tin, Tiết Bảo Thiêm càng thêm hứng thú, ngậm điếu thuốc lệch sang một bên, lấy điện thoại ra, vẫy tay: "Đây, xem thành tích trước đây của anh này, ba năm liền chi tiền cao nhất ở hộp đêm, VIP vàng đấy."
Cô gái thong thả bước đến ngồi trên tay vịn sofa, cúi người nhìn vào màn hình điện thoại: "Đây là chi bao nhiêu tiền vậy?"
Móng tay sơn màu vỏ đậu nhẹ nhàng chạm vào dấu chấm phía sau các con số, chấm xong lại "ừm" một tiếng, đặt cánh tay lên vai Tiết Bảo Thiêm, thờ ơ gật đầu: "Cũng tạm."
"Em yêu, em đã từng trải bao nhiêu cuộc vui lớn trong đời rồi?" Tiết Bảo Thiêm có chút khinh ngạc, "Hôm nay anh đây quả thật đã mở mang tầm mắt."
Cô gái suy nghĩ một chút, như bừng tỉnh điều gì, tháo điếu thuốc ra hỏi: "Đây là tiền Nhân dân tệ à?"
"Không thì sao?"
"Cách vách là Việt Nam, em cứ tưởng là tiền Việt*, xin lỗi nhé, đã đánh giá thấp anh đẹp trai rồi."
(* 1 nhân dân tệ = 3400 Việt Nam đồng (tỉ giá thay đổi theo ngày.)
Ví dụ cùng một con số 200. Nếu là tiền Việt thì = 200 đồng, còn nếu là tiền Trung thì 200 tệ = 680000 đồng.
Đây cũng là lý do mà tui edit hay giữ nguyên đơn vị tiền tệ là NDT đó mấy bà, vì nếu đổi sang VNĐ thì con số sẽ rất lớn dễ dẫn đến sai sót 🤧)
Tiết Bảo Thiêm mỉm cười cất điện thoại, hất nhẹ cánh tay trên vai hắn xuống: "Không cần xin lỗi, tất cả chỉ là hào quang của quá khứ thôi." Hắn giơ tay lên, "Bây giờ anh chỉ có thể hút cái này thôi."
"Dù có hào quang hay không, anh cũng phải tận hưởng cuộc sống." Cô gái dập điếu thuốc, từ từ tiến lại gần Tiết Bảo Thiêm, "Anh à, tình cảm đã bồi dưỡng đủ chưa? Chúng ta bắt đầu thôi."
"Chờ một chút." Tiết Bảo Thiêm nghiêng người, cách xa cô gái một khoảng, "Em bao nhiêu tuổi? Đã thành niên chưa?"
Câu hỏi này khiến người ta rất vui, cô gái nghịch lọn tóc nói: "21, qua tết là 22 rồi."
Cùng tuổi với Diêm Dã.
Trái tim Tiết Bảo Thiêm đập mạnh, chết tiệt, sao lại nghĩ đến cậu ta chứ, hắn vội vàng nhét điếu thuốc vào miệng, ổn định tinh thần, quăng cái tên Diêm Dã ra khỏi đầu, lại hỏi: "Em không có chồng cũng không có bạn trai phải không? Anh không làm chuyện trái đạo đức đâu."
Cô gái cười khanh khách: "Anh à, em thấy anh cũng khá hài hước đấy. Không, không có chồng, cũng không có bạn trai, nhưng nếu anh muốn nghe, lát nữa em gọi cho anh nghe nhé."
Cô bắt đầu mở nút áo, học theo Tiết Bảo Thiêm hỏi: "Thế còn anh, có khiến em trở thành người thứ ba không đấy?"
Chân co lại, lưng cứng đờ, trái tim Tiết Bảo Thiêm giống như bị bàn tay của Diêm Dã tát mạnh một cái.
Cô gái thấy hắn có vẻ bất thường, ngón tay đang cởi nút áo dừng lại: "Em nói đúng rồi à?" Cô cười nói, "Yên tâm đi, em không cảm thấy tội lỗi gì đâu, cuộc sống mà, vui vẻ là được."
Cởi xong nút áo, hai tay cô nắm mép áo kéo lên, nhưng chưa kịp kéo hết đã bị kéo xuống.
"Em yêu, đừng vội." Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, hai tay nắm chặt góc áo cô, "Em để anh suy nghĩ đã, để anh suy nghĩ đã."
Cô gái không nói nên lời: "Nghĩ cái gì chứ?"
Nghĩ xem liệu hắn có từng yêu cầu Diêm Dã không được phép ăn nằm với ai bên ngoài không? Tiết Bảo Thiêm là người bình thường, mối quan hệ với Diêm Dã cũng không nghiêm túc, nhưng nếu đã từng yêu cầu người ta không được làm bậy, mà bản thân lại làm trước, thì có vẻ không được công bằng.
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một hồi, mơ hồ nhớ ra một chút, lời gốc thì đã quên, chỉ nhớ là hắn đã từng gay gắt cảnh cáo Diêm Dã, trong lúc vẫn còn quan hệ với nhau thì không được lén phéng làm mất mặt mình.
"Anh đẹp trai à, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?" Cô gái lại lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc của Tiết Bảo Thiêm, ngậm vào miệng, bấm bật lửa, nhếch môi cười nhạo, "Nếu không phải vì cái mặt anh coi cũng được, thì em đã chạy từ lâu vì cái tính hèn nhát của anh rồi."
Thấy Tiết Bảo Thiêm vẫn cụp mắt không nói gì, cô đeo túi chéo, chửi một câu bằng tiếng địa phương mà hắn không hiểu được, rồi quay người bỏ đi.
"Cái đồ thiểu năng, mẹ kiếp thiệt chứ."
Sắp đi đến cửa, người đàn ông phía sau cuối cùng cũng lên tiếng: "Này, đợi một chút."
Tiết Bảo Thiêm dập điếu thuốc, tròng mắt đảo quanh, lắp bắp nói: "Em yêu, cho anh nhìn... nhìn... cái ấy."
Cô gái quay đầu, cau mày nhìn hắn: "Cái gì?"
Tiết Bảo Thiêm chỉ chỉ vào ngực cô: "Anh chỉ nhìn một chút thôi." Bàn tay đặt trên ghế sofa cuộn lại từng ngón, "Chỉ nhìn một chút thôi."
Cô gái đã trải qua nhiều trận chiến, lập tức hiểu ra, ánh mắt hướng xuống, rơi vào vùng kín của Tiết Bảo Thiêm: "Không được à? Có bệnh sao? Anh coi tôi là vật thí nghiệm chắc?"
Cô kẹp điếu thuốc bước từng bước trở lại, nghiêng người tựa vào tay vịn ghế sofa: "Anh đẹp trai à, có khả năng thì hẹn gái, không có khả năng thì đừng lãng phí thời gian của người ta, nguyên tắc này anh hiểu không?"
Tiết Bảo Thiêm rất biết điều với phụ nữ, hắn biết mình có lỗi nên chỉ lúng túng gật đầu: "Biết rồi, là lỗi của anh."
Mấy đêm gần đây, Tiết Bảo Thiêm đã cố gắng thử không ít lần, đổi rất nhiều người đẹp phim sex, lươn trên người cũng vuốt gần hết nhớt, nhưng mẹ nó không thành công lần nào. Diêm Dã dạo này thì như bước vào thời kỳ tiền mãn kinh, thờ ơ với người khác, nhưng chỉ cần cậu trêu ghẹo hắn một chút thôi, con lươn kém cỏi kia của hắn lại chết tiệt ngẩng cao đầu.
Sau nhiều lần suy nghĩ, hắn tìm ra được một lý do, cho rằng qua màn hình cảm giác không chân thực, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể phục hồi khả năng. Vì thế Tiết Bảo Thiêm căng thẳng nói với cô gái: "Hay là... anh đưa tiền cho em, em cho anh... nhìn một chút?"
Cô gái cười nhẹ, rít một hơi thuốc lá: "Anh tưởng tôi đang bán mình à? Anh đẹp trai, tôi đây đã ngủ với rất nhiều người, nhưng không có bán mình đâu!"
Theo động tác trên môi, điếu thuốc cháy thêm một đoạn, đóm lửa mờ nhạt trên đầu điếu thuốc dù không nổi bật dưới ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn khiến Tiết Bảo Thiêm cứng đờ khuôn mặt, lùi về phía sau một chút.
"Sợ cái này à?" Cô gái bắt được biểu cảm trong chốc lát của hắn, cầm điếu thuốc trong tay, sau đó từ từ áp sát Tiết Bảo Thiêm, có ý đùa cợt, "Anh đẹp trai chịu phỏng một chút, tôi cho anh xem ngực được không?"
Tiết Bảo Thiêm nhanh chóng dùng tay chặn lại, không phải vì hắn sợ, nhưng Diêm Dã còn không dám động vào, người khác có quyền gì chứ? Hơn nữa, nếu trên người hắn có vết sẹo thuốc lá do người khác tạo ra, thì cái tên khốn lúc họ Diêm lúc họ Trương kia sẽ lột da hắn mất!
Thân thể cô gái và đầu điếu thuốc càng lúc càng gần, Tiết Bảo Thiêm nắm lấy cổ tay đang cầm điếu thuốc của cô, từ tốn nói: "Em yêu, cẩn thận một chút, đừng để anh làm em bị thương."
Đầu thuốc gần trong gang tấc, hơi thở của cô gái phả sát bên tay, Tiết Bảo Thiêm còn chưa kịp dứt lời, cánh cửa phòng khách sạn đã 'Rầm' một tiếng, bị người bên ngoài đá văng ra!
—------
Lời Gấu Gầy: niệm giùm Thiêm Thiêm 🙏
- --------