Edit by Chang
truy cập dtruyen.com để đọc truyện nhanh và đầy đủ hơn
“Gì cơ?” Hạ Mạt Tâm quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của Tiểu Thiến, chỉ thấy thân hình cao lớn đĩnh bạt kia thấp thoáng trêи góc hành lang, sau đó lập tức đi vào phòng họp đằng trước…
Cho dù đã ba năm trôi qua, cô cũng sẽ không quên được bóng hình quen thuộc này.
Trêи mặt cô đột nhiên cứng đờ, cà vạt cầm trêи tay cũng rơi xuống đất.
Tiểu Thiến thấy thế thì kêu lên một tiếng, khom lưng nhặt cà vạt lên: “Chị Hạ, chị sao thế?”
Nhưng cô lại không hề phản ứng.
Lúc này, Eric và chị Huệ đẩy cửa đi đến, thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Hạ Mạt Tâm như thế, trong miệng Eric đang ngậm kẹo quê thò lại gần, nhìn nhìn theo tầm mắt cô, hỏi: “Con dâu nuôi từ bé, em làm gì thế? Diễn vai hóa thạch à?”
Hạ Mạt Tâm bị anh ta làm cho hoảng sợ, lập tức lấy lại tinh thần. Cô nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía chị Huệ bên cạnh: “Chị Huệ.”
Chị Huệ “Ừ” một tiếng, hình như vừa rồi vẫn chưa mắng đủ, vô cùng đau đớn tiếp tục nói: “Tôi nói với cậu này Eric, nếu còn gây ra mấy tai tiếng lung tung nữa, tôi xé xác cậu ra.”
Eric lập tức lộ ra nụ cười có thể quét ngang ngàn quân địch của mình: “Em cũng đâu phải làm mấy chuyện **, có tai tiếng gì được chứ. Cho dù có, cùng lắm thì thừa nhận là được mà.”
“Cậu!” Chị Huệ suýt chút nữa bị anh ta làm cho tức chết.
Tầm mắt cô ta lại quét về phía Hạ Mạt Tâm: “Còn em nữa, thân là trợ lý Eric, em nên hiểu, nhất cử nhất động của cậu ấy đang bị mấy ngàn mấy vạn đôi mắt nhìn chằm chằm đấy. Nếu lần sau cậu ta còn làm ra mấy chuyện như xem mặt trời mọc giữa trời tuyết rơi thế này nữa, vậy em cứ tự giác quấn chiếu đi, hiểu không?”
Trong lòng Hạ Mạt Tâm nghĩ thầm, cô cũng đâu phải mẹ anh ta, tiểu ác ma này muốn làm chuyện xấu, cô có thể khống chế được chắc? Thật xui xẻo, mỗi lần bị mắng đều bởi vì thằng khốn này.
Nhưng vẫn âm thầm thở dài, nói: “Chị Huệ, em biết rồi.”
Eric vô cùng nhàn nhã ngồi bên cạnh, ăn kẹo que nhìn kịch bản trong tay. Sau đó lại nhìn Hạ Mạt Tâm bị chị Huệ mắng thảm, vậy mà thằng nhóc này lại cười cực kỳ vui vẻ. Má nó.
Hạ Mạt Tâm trừng mắt nhìn anh ta, cắn răng hận không thể xem anh ta trở thành xương mà gặm nhấm.
“Đúng rồi, Hạ Mạt Tâm, hôm nay ông chủ lớn sẽ tới công ty này để họp. Lát nữa anh ta muốn gặp Eric đấy, đợi sau khi kết thúc chuyện ở đây, em giúp cậu ta sắp xếp chút thời gian đi.”
“Ông chủ lớn sao?” Trong lòng Hạ Mạt Tâm lộp bộp một tiếng, là Cố Bắc Thần sao? Bóng dáng vừa rồi…
Eric ɭϊếʍ kẹo que một cái, cười nói: “Chính là người đàn ông khiến em hoa si vừa rồi đấy, con dâu nuôi từ bé à, hóa ra em cũng xuân tâm nhộn nhạo đấy, tôi còn tưởng em không có thú tính gì với đàn ông chứ.”
Chị Huệ vội nghe điện thoại, đang định đi thì quay đầu lại nhìn Eric một cái, dặn: “Cậu ngoan một chút cho tôi, có nghe không?” Nói xong, lúc này cô ta mới rời đi.
Đợi đến khi chị Huệ rời đi, Hạ Mạt Tâm lền ném quần áo lên trêи người Eric, gào lên: “Mau đi thay đi, sắp bắt đầu phỏng vấn rồi đấy.”
Khuôn mặt Eric lập tức hiện lên vẻ uất ức: “Gì mà hung dữ thế, hay tôi đi xin số điện thoại của anh ấy thay cô nhá?”
Hai tay Hạ Mạt Tâm ôm trước ngực, đứng trước mặt từ trêи cao nhìn xuống, sắc mặt nghiêm túc nhìn anh ta.
Eric dẩu miệng lẩm bẩm nói: “Được rồi, tôi đi thay là được chứ gì.”
Danh Sách Chương: