Edit by Chang
Cố Ngữ Hi ghét bỏ không muốn nói chuyện với anh ta, Cố Bắc Thần cũng tùy ý cầm tài liệu vừa xem vừa nói: “Nhưng ngày nghỉ cũng phải có giới hạn chứ, công ty cũng đâu nuôi người rảnh rỗi.”
Eric nghe xong mới nghĩ nghĩ: “Cùng lắm thì em cho cô ấy tiền lương, tóm lại em muốn cô ấy vẫn làm trợ lý của mình.”
Cố Ngữ Hi cắt một tiếng: “Cũng đâu phải nhân tài hi hữu, đến nỗi vậy à.”
Cố Bắc Thần thật ra cũng không nói gì, dường như anh đã nhìn ra chút gì đó từ biểu hiện của Eric.
Lúc này, cửa bị người khác từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng ưu nhã xinh đẹp xuất hiện trước cửa văn phòng. Mái tóc dài của Vưu Kỳ San vì mở cửa nên bị gió bay tán loạn, cô ta nhìn bên trong cười nói: “Không quấy rầy mọi người nói chuyện chứ?”
“Kỳ San, cậu tới tìm anh hai sao?” Hiển nhiên Cố Ngữ Hi rất vui mừng.
Vưu Kỳ San nhìn Cố Bắc Thần rồi gật đầu: “Ừ, tớ và anh hai cậu đã hẹn trưa nay sẽ cùng đi ăn cơm.”
“Hắc, đúng lúc cơm trưa nhỉ, Kỳ San, không bằng chúng ta cùng đi luôn?” Eric rất không thức thời nói.
Cố Ngữ Hi trừng mắt với anh ta một cái, nhưng Vưu Kỳ San lại cười nói: “Eric, đã lâu không gặp.”
Eric nở nụ cười làm mê đảo muôn vàn chúng sinh về phía cô ta: “Không quấy rầy em và anh hai chứ?”
Vưu Kỳ San chỉ cười cười: “Không sao đâu, chúng ta cùng đi đi, em nghe nói có nhà hàng Nhật Bản vừa mới mở rất ngon, cho nên cũng muốn đi nếm thử.”
Cố Bắc Thần buông tài liệu xuống: “Được, vậy cùng đi đi.”
…
Cố Bắc Thần lái xe, Vưu Kỳ San ngồi bên ghế phụ, Cố Ngữ Hi và Eric ngồi đằng sau, cãi nhau cả quãng đường, cực kỳ ồn ào.
Đèn đỏ nên xe chậm rãi ngừng lại, Cố Bắc Thần một tay nắm lấy tay lái, vô tình nhìn ngoài cửa sổ xe, khi tầm mắt đảo qua cửa kính bên cửa hàng MacDonald ven đường, dường như anh nhìn thấy gì đó nên không khỏi ngẩn người. Nhưng một chiếc xe đã vọt qua trước mắt, sau khi chăm chú nhìn lại, không thấy gì nữa.
Mặt trời tháng ba, xuân về hoa nở.
“Bắc Thần, Bắc Thần?” Vưu Kỳ San ngồi bên cạnh thấy anh đang ngẩn người, vì thế kêu vài tiếng nhắc nhở anh.
Cố Bắc Thần bừng tỉnh, anh lấy lại tinh thần nhìn cô: “Hả? Gì đấy?”
“Đèn xanh, anh nhìn gì mà xuất thần thế?” Nói xong, cô ta cũng theo nhìn về phía hướng đó.
“À, không có gì?” Nói xong, anh liền thu hồi tầm mắt, khởi động xe.
Cố Ngữ Hi nói: “Anh hai, cái đó là gì thế?”
Bởi vì rất ít khi ngồi trêи xe Cố Bắc Thần, Cố Ngữ Hi thật ra rất tò mò anh sắp xếp xe thế nào, vì thế tiến lên nhìn rồi cười cười: “Anh hai, không nhìn ra đấy, thế mà anh cũng thích để mấy thứ trẻ con này trêи xe.”
Cố Bắc Thần theo bản năng nhìn mấy con Triangel an tĩnh trước mắt, cũng không nói gì thêm.
“Ngốc quá đi, vừa nhìn đã biết đây là thứ con gái thích, cái này không phải Triangel sao?” Eric vừa lướt Weibo vừa nói.
Cố Ngữ Hi nói: “Anh biết gì chứ, Triangel là thiên sứ của duyên phận, là người bảo hộ cho những đôi yêu nhau, Kỳ San, đúng không?”
Danh Sách Chương: