"Ta nhất định phải trả lại ngươi gấp trăm lần!" Phương Tử Tầm đạp mạnh xuống mặt đất, vung kiếm đâm tới.
Bạch Phong lấy ra Lưu Tinh Chùy, khó khăn lắm mới dùng xích sắt ngăn trở.
Phương Tử Tầm hơi híp mắt, đột nhiên từ các phương hướng đâm tới, kiếm của hắn nhanh, Bạch Phong không kịp tránh đi, nhất thời bị thương khắp người, ngoại trừ trước ngực, bởi vì nơi đó có đôi mắt của Trạch Văn.
Bạch Phong nhanh chóng kéo dài khoảng cách, cùng Phương Tử Tầm tấn công tầm xa. Bạch Phong múa may Lưu Tinh Chùy, quấn lấy thân kiếm của Phương Tử Tầm, Phương Tử Tầm nhíu mày nhưng vẫn không tránh được.
"Chẳng qua cũng chỉ là như thế sao..." Bạch Phong khinh thường.
Những lời này giống như một quả pháo nổ, không thể nghi ngờ là đụng phải vảy ngược của Phương Tử Tầm.
Phương Tử Tầm thu kiếm, thấy gã từ trên mặt đất bò dậy, ném kiếm hung hăng đâm vào sau lưng gã, Bạch Phong mãnh liệt phun ra một ngụm máu, hô hấp dồn dập, tự biết không địch lại được, nhìn hai mắt Phương Tử Tầm đỏ ngầu, tay đưa vào trong ngực nhanh chóng lấy ra cái hộp chứa đôi mắt của Trạch Văn, ném nó vào không trung. Phương Tử Tầm vội vã điểm mũi chân xuống đất, vững vàng tiếp được.
Quay đầu lại, Bạch Phong đã không thấy đâu, chỉ để lại một luồng sương trắng dày đặc, để cho gã chạy thoát!
"Tử Tầm… ta cho huynh… xem một thứ..." Nói xong liền thật cẩn thận từ trong ngực lấy ra một cây cỏ phát ra ánh sáng xanh lục, chỉ là lá cây kia đã không còn, chỉ còn lại một thân cây trơ trụi.
"Ta nghe nói... Ở nơi đây có một loại cỏ phát sáng... Nghĩ đến việc tặng cho huynh làm quà sinh thần... Tử Tầm huynh xem... Có đẹp không..." Trạch Văn cố gắng nhếch môi cười.
Phương Tử Tầm nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn nhịn rồi lại nhịn, đè nén cảm xúc của mình, tận lực không để cho âm thanh run rẩy, "Đẹp lắm. Ta sẽ nhận..." Đặt thân cây trơ trụi kia vào trong ngực vỗ vỗ.
Trạch Văn mỉm cười, âm thanh hơi nghẹn ngào: "Được."
Phương Tử Tầm ôm y lên, chậm rãi đi về. Lướt qua hai người Lãnh Ly Tuyên, không nói một lời.
Dường như giờ này khắc này, chỉ có hai người bọn họ.
Lãnh Ly Tuyên nhìn bóng lưng ảm đạm bi thương của Phương Tử Tầm, quay đầu lại, như suy tư gì đó, nhìn chằm chằm bên mặt Nam Cung Thiếu Uyên, cảm nhận được tầm mắt của y, Nam Cung Thiếu Uyên liếc mắt qua, "Sư tôn, sao vậy?"
Y lắc đầu, Nam Cung Thiếu Uyên nhấc chân rút kiếm vừa rồi y đâm tới, Lãnh Ly Tuyên bất giác siết chặt tay hai người còn đang nắm.
"Sư tôn, chúng ta trở về thôi." Đưa thanh kiếm cho Lãnh Ly Tuyên.
"Ừm." Con ngươi Lãnh Ly Tuyên trầm xuống, thu kiếm lại.
Trong Triệu phủ, Lưu tiểu thư nhẫn nại yên lặng ngồi ngay ngắn, nhưng Lưu viên ngoại này lại nóng nảy đến lạ, không ngừng đi tới đi lui ở trong chính sảnh.
Triệu viên ngoại mở miệng nói: "Lưu huynh, huynh ngồi yên một lát đi, huynh cứ lắc qua lắc lại mắt ta muốn hoa luôn rồi."
Lưu viên ngoại bất đắc dĩ thở dài, đành phải ngồi xuống, "Cái gì... 'Huỳnh Diệp' hiếm hoi như vậy, nếu Lãnh tông sư không tìm được, mặt con của ta có phải vẫn như vậy hay không?"
"Lưu huynh đừng lo, Lãnh tông sư đã tự mình đi tìm thì nhất định có thể tìm được, huynh đừng quá lo lắng." Triệu viên ngoại an ủi.
"Ta… ta đây không phải sốt ruột sao! Ta biết Lãnh tông sư rất lợi hại, nhưng ta chính là sợ nếu như…"
"Không có nếu như, Lưu huynh huynh thả lỏng tâm đi, yên lặng chờ là được, huynh nóng nảy như vậy sẽ ảnh hưởng đến khuê nữ của huynh đấy." Triệu viên ngoại tận tình khuyên nhủ.
"Ta…" Lưu viên ngoại nhìn khuê nữ vẫn cau mày, lặng lẽ thở dài.
Lúc này, ngoài cửa phát ra một tiếng hô mừng rỡ: "Lãnh tông sư đã trở về."
Mọi người nháy mắt lấy lại tinh thần, cuống quít đứng dậy, Lưu viên ngoại vội vàng hỏi: "Lãnh tông sư, thế nào? Ngài đã tìm được rồi sao?"
Thấy Lãnh Ly Tuyên gật đầu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lưu viên ngoại cảm thán nói: "Thật tốt quá, được cứu rồi!"
Lãnh Ly Tuyên đưa Huỳnh Diệp cho Lưu viên ngoại, dặn dò: "Đem Huỳnh Diệp này nghiền nát, rồi bôi lên mặt Lưu tiểu thư, không quá hai ngày liền có thể khôi phục hình dạng ban đầu."
Lưu viên ngoại đột nhiên không đầu không đuôi liều lĩnh nói: "Thật sự thần kỳ như vậy sao?"
"Lưu huynh, xem huynh nói gì kìa, Lãnh tông sư còn có thể lừa huynh hay sao." Triệu viên ngoại cười nói.
"Phải, là ta già rồi hồ đồ." Lưu viên ngoại sau khi nhận lấy, chắp tay, cảm tạ nói: "Thật sự cảm tạ Lãnh tông sư! Lần này tiểu nữ cũng không cần vì thế mà lo lắng nữa."
Lưu tiểu thư cũng gương mi cười.
Lãnh Ly Tuyên khẽ mở môi nói: "Như thế rất tốt. Ta cũng nên trở về, không quấy rầy các vị nữa."
"Bây giờ đã hoàng hôn rồi, sao không ở lại, rồi ngày mai lại khởi hành?" Lưu viên ngoại hỏi.
"Không cần đâu, cáo từ." Lãnh Ly Tuyên chỉ nhàn nhạt nói.
Lưu viên ngoại cũng không phải là kẻ làm khó người khác, thấy Lãnh Ly Tuyên hạ quyết tâm liền không nói nhiều, chỉ chắp tay, trang trọng nói: "Bảo trọng."
Dưới ánh trăng hiện ra hai bóng dáng xinh đẹp.
Chỉ là dọc theo đường đi Lãnh Ly Tuyên vẫn cúi đầu trầm tư suy nghĩ, mất hồn mất vía, Nam Cung Thiếu Uyên cũng không có tâm trạng gì, chỉ ngưng mi nhìn thật sâu bóng dáng Lãnh Ly Tuyên.
Hai người đều có tâm sự riêng.
Sau khi trở về Thanh Tâm Phong, Nam Cung Thiếu Uyên nằm trên giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm trần nhà.
Lãnh Ly Tuyên thì nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, gió nhẹ thỉnh thoảng từ phía tây thổi tới, thổi vạt áo y bay lên, cũng thổi loạn tâm của y.
Hình bóng Phương Tử Tầm và Trạch Văn ở trong đầu y không xua đi được, một trận sóng thần mãnh liệt mắt thấy sắp đánh ngã phòng ngự cuối cùng trong lòng y.
Rõ ràng biết thân phận của Nam Cung Thiếu Uyên, rõ ràng tận mắt nhìn thấy kết cục của mình, rõ ràng hết thảy đều đã định trước... Rõ ràng đến mức không thể rõ hơn, nhưng trong lòng luôn có một âm thanh lớn hơn không sợ hãi kêu gào, làm cho y không cách nào bỏ qua tâm của mình đối với Nam Cung Thiếu Uyên.
Y ngẩng đầu muốn nhìn mặt trăng, đập vào mắt là khuôn mặt Nam Cung Thiếu Uyên. Lãnh Ly Tuyên ngơ ngác nhìn hắn từ xa, muốn đến gần lòng hắn.
Nam Cung Thiếu Uyên nằm trên giường, cũng đang suy nghĩ chuyện ban ngày. Bỗng dưng nhớ tới giấc mộng lúc trước, chân thật như vậy, đáng sợ như vậy, trong lòng chợt tràn vào một loại cảm giác bi thương hít thở không thông, thật lâu không thể xua đi.
Hắn đột nhiên rất sợ hãi, sợ có một ngày Lãnh Ly Tuyên sẽ biến mất không thấy, hắn không dám tưởng tượng những ngày sau đó, cũng không cho phép mình suy nghĩ.
Đêm dài, vô tình xé rách trái tim con người.
Không biết qua bao lâu, bầu trời dần dần sáng lên, hiện ra màu sắc vốn có của vạn vật, từng áng mây đỏ rực trải dài ở chân trời, một mặt trời màu vàng nhạt hình tròn nhô lên, từ từ tản mát ra hào quang của bản thân chiếu rọi vạn vật. Một trận gió nhẹ nhàng thổi tới. Lãnh Ly Tuyên đột nhiên mỉm cười, y hít sâu một hơi không khí trong lành.
Suy nghĩ: Vì sao ta vẫn còn phiền não? Nam Cung Thiếu Uyên là Nam Cung Thiếu Uyên hắn, Lãnh Ly Tuyên ta là Lãnh Ly Tuyên ta, ta thích hắn là chuyện của ta, điểm này không thể nghi ngờ sẽ không thay đổi. Coi như là ta một bên tình nguyện thì thế nào, coi như là kết cục đã định thì thế nào, hắn vẫn do ta kiên định lựa chọn.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Lãnh Ly Tuyên nhẹ nhàng nhảy xuống, mở cửa phòng, sải bước đi vào.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng một đêm không ngủ, cảm giác Lãnh Ly Tuyên ngã vào lòng hắn vẫn còn rõ ràng, hắn không thể bỏ qua loại cảm giác chân thật đáng sợ này. Hắn muốn nhanh chóng thấy Lãnh Ly Tuyên, hắn muốn bảo vệ y, canh chừng y, hắn muốn đi gặp y ngay bây giờ.
Nhưng trời còn chưa sáng, Lãnh Ly Tuyên hẳn là còn đang say ngủ, nghĩ đến đây, hắn yên lặng thở dài. Muốn biết khi nào trời mới sáng, bất tri bất giác xoay người lại kinh ngạc phát hiện trời đã sớm sáng lên trong lúc không hay.
Thế mà lại không phát hiện ra.
Nam Cung Thiếu Uyên cười, đứng dậy đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, đi thẳng đến trước phòng Lãnh Ly Tuyên.
"Cốc cốc cốc" nghe thấy tiếng cửa vang lên, y mở môi nói: "Vào đi." Nghe được âm thanh quá đỗi quen thuộc, khóe miệng Nam Cung Thiếu Uyên nhếch lên.
Hắn mở cửa phòng, thấy Lãnh Ly Tuyên đang nhàn nhã uống trà, liền cười hỏi: "Sư tôn hôm nay muốn ăn gì? Ta đi nấu."
Lãnh Ly Tuyên thuần thục nói mấy tên món ăn, Nam Cung Thiếu Uyên vui vẻ bận rộn một phen.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên liền xách hộp thức ăn quay lại.
Lãnh Ly Tuyên ăn, đột nhiên nghĩ đến mình một chút cũng không biết sở thích của Nam Cung Thiếu Uyên, vậy từ bữa cơm này xem ra, y liếc mắt một cái đều là những món mình thích ăn, vậy rốt cuộc Thiếu Uyên thích ăn cái gì? Suy nghĩ thật lâu mà không biết, y quyết định bắt đầu tìm hiểu Nam Cung Thiếu Uyên từ bây giờ.
Nghĩ như vậy, y gắp một quả ớt từ cái đĩa đầu tiên ra, đưa tay giơ lên trước miệng Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, không kịp phản ứng y là có ý gì. Chỉ ngơ ngác nhìn y.
Lãnh Ly Tuyên liền cho rằng Nam Cung Thiếu Uyên không thích ăn ớt nên mới không há miệng, thả ớt trở về, từ cái đĩa thứ hai gắp một miếng khoai lang đặt trước miệng Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên lại sửng sốt, suy nghĩ: Sư tôn có ý gì đây? Chẳng lẽ là chê đồ ăn quá nóng? Nghĩ như vậy, hắn xích lại gần, chu môi thổi thổi.
Lãnh Ly Tuyên nhíu mày một chút, tự cho rằng hắn không thích món ăn này, liền thả trở về.
Lãnh Ly Tuyên nhìn thức ăn trước mặt, lại gắp một miếng đậu hũ từ cái đĩa thứ ba, đặt trước miệng Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên không hiểu ra Lãnh Ly Tuyên rốt cuộc là có ý gì, nhưng đậu hũ này ngửi rất thơm, liền sát lại gần há miệng ăn.
Lãnh Ly Tuyên lập tức nở nụ cười, tự giác nghĩ Nam Cung Thiếu Uyên thích ăn đậu hũ.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy y nở nụ cười, trong lòng nhất thời sáng tỏ, bất luận Lãnh Ly Tuyên tiếp theo gắp thứ gì đặt ở trước miệng hắn, hắn đều sẽ há miệng ăn. Chỉ chốc lát sau, thức ăn trên bàn đã vào bụng Nam Cung Thiếu Uyên hết, hắn nhìn cái đĩa trống trơ, nghĩ Lãnh Ly Tuyên còn chưa ăn bao nhiêu, mở miệng hỏi: "Sư tôn còn muốn ăn cái gì, ta lại đi nấu."
Lãnh Ly Tuyên chỉ cười lắc đầu, tâm tình không tệ.
Nam Cung Thiếu Uyên liền thu dọn trên bàn một chút.
"Thiếu Uyên, lại đây." Lãnh Ly Tuyên nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy đi qua.
"Ngồi xuống." Lãnh Ly Tuyên vỗ vỗ bả vai của hắn.
______
Lan: ái chà chà, coi kìa coi kìa người ta yêu vô rồi cái quan tâm chưa kìa, chưa đâu mọi người, mấy chương sau còn dữ dội hơn cơ (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)