• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Thiếu Uyên nghe lời ngồi xuống. Hắn có thể cảm nhận được một đôi ngón tay thon dài của Lãnh Ly Tuyên đang chậm rãi lấy phát quan của mình xuống, sợi tóc đen nhánh bỗng dưng bung xõa, rủ xuống bên hông. Lãnh Ly Tuyên cầm lấy lược bên cạnh bắt đầu chải lên.

Sư tôn đây là đang giúp ta chải đầu sao? Hắn thành thành thật thật ngồi xuống, không dám lộn xộn, lược ở trên đầu hắn từng chút từng chút lướt qua, một lát sau, Lãnh Ly Tuyên hài lòng nói: "Xong rồi." 

Nam Cung Thiếu Uyên dùng gương đồng soi, kinh ngạc phát hiện trên phát quan của mình có thêm một cây trâm hình dạng giống như một cái chìa khóa. Bởi vì hình dạng của nó cực kỳ đặc biệt làm hắn tò mò, vừa mới giơ tay sờ sờ, Lãnh Ly Tuyên cho rằng hắn không thích, nhíu mày nói: "Không được sờ." 

Nam Cung Thiếu Uyên buông tay xuống, ngẩng đầu hỏi: "Đây là…"


"Tặng cho ngươi, không được từ chối." Lãnh Ly Tuyên nghiêm túc bảo.

Nam Cung Thiếu Uyên nghe nói mỉm cười, "Những thứ sư tôn tặng, ta đều thích, sẽ không từ chối." 

Sắc mặt Lãnh Ly Tuyên lúc này mới đẹp hơn một chút.

Y nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu Nam Cung Thiếu Uyên, nhớ tới ký ức đã sớm phủ bụi. Y còn nhớ rõ lúc y vừa mới hiểu chuyện, mẫu thân y vẻ mặt vui vẻ gọi y qua, từ trong một cái hộp lấy ra cây trâm này.

"Ly Tuyên à, đây là đồ gia truyền của Lãnh gia chúng ta, nó được truyền đến tay ta, bây giờ ta giao nó cho con."

Tiểu Ly Tuyên cau mày, ngẩng đầu hỏi: "Mẫu thân, nếu nó là đồ gia truyền của Lãnh gia chúng ta, quý giá như vậy, vì sao phải giao nó cho con?"

"Vật đó sau này phải tặng lại cho bạn đời của Ly Tuyên, ngày sau Ly Tuyên nếu coi trọng cô nương nhà nào, liền tặng cái này cho nàng. Tự mình giao cho người mình yêu, nó tương đương với sợi chỉ đỏ của nguyệt lão, sẽ luôn phù hộ các con mãi bên nhau, bất kì ai cũng không thể tách các con ra." 


"Nó giống như một chiếc chìa khóa, tại sao ạ?" 

"Bởi vì nó ngụ ý có thể mở ra cửa lòng con đó." 

"Nhưng con không muốn." 

Bên tai truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, "Ly Tuyên, con còn nhỏ nên không hiểu, lớn lên sẽ hiểu thôi." 

Tiểu Ly Tuyên ngây thơ mờ mịt nhận lấy.

Lãnh Ly Tuyên nhìn cây trâm đã tìm được nơi nó thuộc về, khẽ mỉm cười.

Lúc này, một đóa hoa sen màu vàng bay tới.

Lãnh Ly Tuyên đưa tay dùng linh lực cởi bỏ, âm thanh chưởng môn truyền ra, "Đến Xuyên Vân Phong, có việc thương lượng." 

Nghĩ đến có lẽ là sát hạch nhập môn của đệ tử mới, Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên cùng đến Xuyên Vân Phong.

Trong Quỷ U Tông.

"Tông chủ, Bạch Phong đã trở về." Hề Vinh nói.

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Khương Sách nói.

Một lát sau, Bạch Phong đi vào, Khương Sách vội vàng nói: "Thế nào? Người tìm được rồi sao?" 


"Vẫn chưa." 

Khương Sách buột miệng thốt lên, "Sao lại không tìm được?!" Đột nhiên phát hiện lúc này Bạch Phong cả người đều là vết thương, trên cổ lại áo sạch sẽ vết máu, ông nhíu mày nhìn chằm chằm Bạch Phong, chất vấn, "Có phải ngươi lại đi ra ngoài gây chuyện thị phi hay không, bảo ngươi chóng nhanh buông tha chấp niệm trống rỗng trong lòng, vì sao dạy bao nhiêu lần ngươi không vẫn thay đổi!" 

Bạch Phong cúi đầu, chỉ nói: "Ta đã có tung tích của hắn, lần sau nhất định có thể mang hắn trở về, tông chủ yên tâm." 

Khương Sách nhìn gã, tức giận trên mặt nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, ông còn cần năng lực của Bạch Phong, thở dài, "...Lui xuống đi." 

"Vâng." Bạch Phong chắp tay lui ra.

Vừa đi ra khỏi Quỷ U Tông, gương mặt vốn bình tĩnh của Bạch Phong lập tức âm trầm xuống, gã nhướng một bên lông mày, lạnh lẽo nói, "Mặc Cúc của ta ngươi cũng có thể can thiệp vào?! Tất cả các người chỉ để mở đường cho nàng." Đột nhiên tức giận nắm chặt nắm tay, đáy mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn, "Đôi mắt vừa đến tay đã mất như vậy! Mặc Cúc của ta… nàng chờ ta, ta nhất định sẽ tìm khắp thế gian này,  tìm ra các cơ quan tương tự như nàng và tạo ra một nàng hoàn hảo, chờ ta!" 
Nói xong liền điên cuồng cười to. Bộ dạng trông như một kẻ điên. 

Trong Xuyên Vân Phong.

Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên chân trước vừa đến Xuyên Vân Phong, Du Đồng Phương chân sau liền đến.

"Ui, Ly Tuyên về rồi." Du Đồng Phương nhiệt tình nói.

"Ừm." Lãnh Ly Tuyên đột nhiên nhíu mày, trốn sau lưng Nam Cung Thiếu Uyên, ghét bỏ hỏi, "Cả người huynh toàn mùi gì vậy?" 

Du Đồng Phương giơ một bên tay áo lên ngửi ngửi, "Có sao? Tại sao ta không ngửi thấy nhỉ?" Nói xong còn đi về phía Lãnh Ly Tuyên hai bước.

"Dừng lại, huynh tránh xa bọn ta một chút." Lãnh Ly Tuyên ghét cay ghét đắng nói.

Du Đồng Phương cũng không xác định, kinh ngạc hỏi: "Thật sự khó ngửi vậy sao?" 

Nam Cung Thiếu Uyên đứng ở một bên cũng chịu không nổi, không lưu tình gật gật đầu nghiêm mặt nói: "Du tông sư, thật sự rất khó ngửi." 
"Ha, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta." Du Đồng Phương thương tâm nói.

"Huynh rốt cuộc đi đâu?" Lãnh Ly Tuyên khó hiểu hỏi.

"Ta… Lão bá dưới chân núi nuôi rất nhiều heo con, heo kia sinh quá nhiều, bận không thôi, viết thư đến cầu cứu chúng ta, vừa hay ta có thời gian liền xuống núi giúp bọn họ…" 

Du Đồng Phương còn chưa dứt lời, Lãnh Ly Tuyên đã kéo Nam Cung Thiếu Uyên rời đi.

"Này, chờ ta với." Du Đồng Phương ở phía sau la hét.

Vừa mới vào cửa, hắn liền chú ý tới hai người Lãnh Ly Tuyên vẫn cách mình rất xa, ngay cả chưởng môn cũng thỉnh thoảng lau lau mũi.

"Này, quá đáng lắm nha..." Du Đồng Phương vẻ mặt oan khuất nói.

Ngôn Thời Mão vì giảm bớt xấu hổ mà ho một tiếng, "Cái này... Hôm nay triệu các ngươi đến là vì thương thảo khảo hạch nhập môn năm năm một lần của phái Hoa Linh chúng ta. Lượt lựa chọn đầu tiên vẫn là Du Đồng Phương ngươi đến phụ trách, lượt cuối cùng..."
Ngôn Thời Mão nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, nói: "Giao cho Nam Cung Thiếu Uyên đi, ý của Ly Tuyên ngươi thế nào?" 

"Ta không có ý kiến gì, Thiếu Uyên có năng lực để đảm nhiệm." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.

"Ừm, không sai, Nam Cung Thiếu Uyên chính là người đạt được vị trí đầu bảng trong đại hội luận võ, luận thực lực của người mới, nó việc nhân đức không nhường ai. Nam Cung Thiếu Uyên, ý của ngươi thế nào?" Ngôn Thời Mão lại hỏi.

"Nhất định không phụ sự tin tưởng." Nam Cung Thiếu Uyên trả lời.

"Đến lúc đó ta sẽ thả mấy tiểu tinh linh không quan trọng đi vào kiểm tra bọn họ, chúng tuy nhỏ, nhưng thích nhất hóa thành một con quái vật to lớn đi trêu chọc người khác, nhưng sẽ không đả thương tính mạng ai đâu, ngươi chỉ cần quan sát phản ứng của bọn họ là được." Ngôn Thời Mão nói.
"Vâng." Nam Cung Thiếu Uyên nói.

Trước khi sống lại, Nam Cung Thiếu Uyên đã làm đệ tử ưu tú, được chưởng môn ủy thác nhiệm vụ lần này, hắn hoàn thành rất tốt, mà trước mắt Nam Cung Thiếu Uyên là đệ nhất danh tiếng đi chiêu sinh, cũng nằm trong dự liệu của Lãnh Ly Tuyên.

"Đệ tử mới..." Du Đồng Phương lẩm bẩm nói, "Sao lại ngửi được một tia khí tức nguy hiểm…"

"Hả? Ngươi nói cái gì vậy?" Ngôn Thời Mão nghe thấy âm thanh nhỏ giọng của hắn, đến gần một bước hỏi.

"...Không... Không có gì." Du Đồng Phương lập tức trả lời.

"Được rồi, việc này cứ quyết định vậy đi." Ngôn Thời Mão nói. 

"Vâng."

Mấy người lui ra, Du Đồng Phương vừa ra khỏi cửa lớn tiện vọt đến bên cạnh Nam Cung Thiếu Uyên, sắc mặt phức tạp nói: "Ờ… Đệ tử mới không nhiều người tinh anh, Hoa Linh chúng ta muốn nhận được thiên tài như ngươi... Haizzz, quên đi, chỉ cần không nghịch ngợm gây sự là được. Ngươi, hiểu ta muốn nói gì chứ?"
"Bớt lừa gạt đồ đệ ta đi." Lãnh Ly Tuyên đứng ở một bên nghiêng mắt nhìn Du Đồng Phương.

"Huynh đương nhiên không cần dùng đến, từ khi Hoa Linh sáng lập tới nay, Lãnh tông sư huynh thu được mấy đồ đệ hả? Còn không phải nhét hết cho ta à!" Du Đồng Phương không phục nói.

"Nếu huynh cảm thấy đồ đệ nhiều, có thể không nhận là được, ai bảo huynh nhận đi huynh đều cứ theo số mà thu vào." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.

"Trông cậy vào huynh thu nhận sao? Có thể trông cậy sao? Huynh bây giờ chỉ có một đệ tử là Nam Cung Thiếu Uyên, đương nhiên vui vẻ tự tại." Du Đồng Phương không chút khách khí đáp lại.

"Ta?" Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên một cái, nhàn nhạt nói, "Có một mình nó là đủ rồi." 

Du Đồng Phương một hơi thiếu chút nữa không thở nổi, "Ta chán ghét huynh dùng dáng vẻ lạnh nhạt này chọc vào xương sống của ta!" 
Nếu không phải ta xuống miệng chậm, để Nam Cung Thiếu Uyên trở thành đệ tử của Lãnh Ly Tuyên huynh, ta bây giờ còn mệt mỏi như vậy sao? Sớm biết vậy đã nghĩ hết mọi cách cướp Nam Cung Thiếu Uyên của huynh về rồi, để cho Lãnh Ly Tuyên huynh một mình cô độc suốt đời đi! Hừ! Du Đồng Phương càng nghĩ trong lòng càng nghẹn khuất, dứt khoát vung tay áo lên, nghênh ngang mà đi.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua bóng đang có vẻ đáng thương của Du Đồng Phương, Lãnh Ly Tuyên chỉ nói: "Không cần quản huynh ấy, thanh danh thích thu đồ đệ của huynh ấy cũng không phải là không có căn cứ, người tuyên bố muốn thu đủ 108 đệ tử cũng là huynh ấy, hôm nay huynh ấy tức giận như vậy cũng chẳng qua là bởi vì huynh ấy thu đồ đệ không có ai có thể đạt được kỳ vọng của huynh ấy mà thôi. Yên tâm, cho dù chưởng môn đáp ứng nguyện vọng, một đệ tử mới cũng không cho huynh ấy, huynh ấy ngược lại còn tự đích thân đi đòi đồ đệ." 
"Vậy ta có đạt tới kỳ vọng của sư tôn hay không?" Nam Cung Thiếu Uyên cười nhạt. 

"Ngươi là ngoài dự liệu." Thấy Nam Cung Thiếu Uyên lộ ra thần sắc nghi vấn, Lãnh Ly Tuyên tiếp tục nói: "...Đạt." 

Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy cười xán lạn. 

Cửa đầu tiên đệ tử mới nhập môn chính là phải thông qua khảo nghiệm của Du Đồng Phương. Nếu Nam Cung Thiếu Uyên không sẵn lòng giúp đỡ, vậy Du Đồng Phương hắn đành phải tự mình làm người xấu, sàng lọc một số đệ tử mới ngu ngơ. 

Buổi sáng hôm đó, Du Đồng Phương giống như bị máu gà trống dính người, đột nhiên triệu tập đệ tử của hắn ra, nghiêm túc quan sát mỗi người bọn họ.

Cốc Hàn Yên cau mày nói với Ngôn Dương Băng: "Huynh nói xem, sư tôn chúng ta làm sao vậy, đột nhiên gọi chúng ta tới đây, lại chỉ để cho chúng ta đứng, một câu cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm chúng ta..." Cốc Hàn Yên đột nhiên nghiêm túc chất vấn, "Này, có phải huynh lại gây họa hay không, sư tôn mới triệu chúng ta ra, sau đó đánh huynh một trận trước mặt để làm răn đe cảnh cáo?" 
"Gì chứ? Coi muội nói kìa, như thể muội chưa bao giờ gây họa ấy." Ngôn Dương Băng không để bụng nói.

"Muội… muội cùng lắm chỉ là… là nghịch ngợm, còn chưa đủ trình bước qua ngưỡng gây họa lớn như vậy." Cốc Hàn Yên biện giải.

"Phải phải phải, họa đều do huynh gây ra, muội chỉ là người tham gia vào mà thôi." Ngôn Dương Băng theo lời nàng nói.

"Huynh nói thật, gần đây huynh thật sự không gây họa?" Cốc Hàn Yên hỏi.

"Ta không có… Ta gần đây rất thành thật..." Ngôn Dương Băng tựa như nhớ tới cái gì đó, dừng một chút lại nói, "Chẳng lẽ… sư tôn… phát hiện ra rồi sao?" 

_____

Lan: thương Du tông sư quá haha cơ mà yên tâm đi Du huynh à sắp có người cũng không thua gì Thiếu Uyên đến báo ân ngài rồi hehehe. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK