“Trời đã tối rồi sao, phải nhanh chóng về thôi.” Nói xong Nam Cung Thiếu Uyên lại tăng nhanh tốc độ ngự kiếm.
Đợi lúc về tới Thanh Tâm Phong, ngôi sao đã che kín bầu trời.
Xa xa đã nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên tựa vào cửa, trong ngực còn ôm hộp thức ăn, an tỉnh ngủ.
Đêm đã khuya, ngủ như vậy sẽ lạnh, nghĩ thế, Nam Cung Thiếu Uyên cầm hộp thức ăn trong lòng Lãnh Ly Tuyên ra, ôm y lên, đi vào trong phòng.
“Nhẹ quá.” Nam Cung Thiếu Uyên lẩm bẩm, sau đó lại cười, nghĩ: Cũng đúng, Ly Tuyên bây giờ chính là một đứa nhỏ, tất nhiên là rất nhẹ.
Nam Cung Thiếu Uyên nhẹ nhàng đặt Lãnh Ly Tuyên lên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Rót một ly trà để uống, cởi giày ra đi ngủ.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa chuẩn bị xoay người, Lãnh Ly Tuyên liền túm lấy một góc áo hắn, thì thầm: “Thiếu Uyên, đừng đi.”
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, thấy hai mắt Lãnh Ly Tuyên nhắm nghiền, mày cau chặt, hắn đưa tay xoa xoa, khẽ thở dài một hơi, xem ra đang nói mớ.
Hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt Lãnh Ly Tuyên, ngón tay không ngừng lướt trên mặt y, mày kiếm anh khí, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận mềm mại…
Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng thu tay lại, nắm chặt.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, suy nghĩ: Ta suy nghĩ cái gì vậy, tại sao ta lại có thể…
Hắn đè nén suy nghĩ xấu xa của mình, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm, Lãnh Ly Tuyên tay không tự giác quơ quơ, lại quơ vào khoảng không, lập tức bừng tỉnh.
Y xuống giường, đi khắp nơi, thấy trong phòng trống trơn, tâm tình không hiểu sao lại mất mát.
Lại còn chưa trở về, hay là… sẽ không trở về nữa…
Lãnh Ly Tuyên liền chọn một cái ghế ngồi xuống, cằm chống lên bàn, không nhúc nhích.
“Ly Tuyên còn chưa ngủ đủ sao? Tại sao nằm đây?” Nam Cung Thiếu Uyên vừa vào liền nhìn thấy y nằm sấp trên bàn, còn tưởng rằng hôm qua không ngủ ngon, cười hỏi một câu.
Lãnh Ly Tuyên nghe thấy giọng nói của hắn, giống như một con mèo nhỏ đột nhiên nhảy bật dậy, cười nói: “Ngươi đã về rồi sao.”
“Ừm.” Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế cười một tiếng, tiếp tục nói, “Về hôm qua rồi, chỉ là trời hơi muộn, ta thấy người đã ngủ, không muốn đánh thức người.”
“Đã về hôm qua…” Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua giường, chậm rãi hỏi, “Ngươi ôm ta đến…” Nói xong chỉ chỉ giường.
Nam Cung Thiếu Uyên theo tay y nhìn qua: “Đúng vậy, Ly Tuyên quá nhẹ, phải ăn nhiều một chút.” Dứt lời, tay lấy thức ăn trong hộp ra, đẩy tới trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Được Nam Cung Thiếu Uyên đối xử đặc biệt như vậy, Lãnh Ly Tuyên ngược lại xấu hổ, kiên trì nói: “Ta tuy rằng nhẹ, nhưng khí lực của ta rất lớn.”
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Thiếu Uyên thấy y xấu hổ như vậy, cười nói: “Phải, phải, phải.”
“Ngươi… không cho ngươi cười.” Tuy rằng là mệnh lệnh, nhưng từ trong miệng Lãnh Ly Tuyên nói ra hoàn toàn thay đổi hương vị, giống như là một đứa nhỏ cùng người khác tranh luận không ngớt, dáng vẻ cứng miệng đuối lý lại chết cũng phải giữ mặt mũi.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy ý cười càng sâu.
Lãnh Ly Tuyên liền không thèm nhìn hắn, vùi đầu yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa độ tu vi cho Lãnh Ly Tuyên, vừa nói: “Mấy ngày gần đây, người vẫn ở Thanh Tâm Phong chưa đi đâu, nên buồn chán.
Hôm nay coi như là đi giải sầu, lát nữa ta dẫn người đi núi Đà Thúy thế nào?”
Hai chữ “Không đâu” này đều đến cổ họng Lãnh Ly Tuyên, thiếu chút nữa liền thốt ra, cũng may y thu lại nhanh, nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói một câu, Lãnh Ly Tuyên cười: “Được.”
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Nghe nói trên núi Đà Thúy có rất nhiều loại thảo mộc không phổ biến, chúng ta có thể hái một ít mang về.” Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói, “Có điều, ta là một người ngốc nghếch trong chuyện thảo dược, những loại thảo dược kia đa dạng, ta đến nay cũng chỉ nhận ra một loại.”
Lãnh Ly Tuyên hỏi: “Loại nào?”
“Huỳnh Diệp.” Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên hoài nghi nói: “Vậy thì quá quái lạ, nhiều thảo dược như vậy ngươi cũng không biết, cố tình chỉ biết mỗi một loại này, vẫn là Huỳnh Diệp cực kỳ hiếm thấy, tại sao vậy?”
Nam Cung Thiếu Uyên thu tay lại, rót một ly trà, đẩy tới trước mặt y, nói: “Ta từng tự mình đi tìm, cho nên nhận ra.”
“À.” Lãnh Ly Tuyên bưng ly lên uống một ngụm, nói, “Không sao, phàm là thảo dược ghi chép trong sách ta phần lớn đều nhận ra, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay.”
Nam Cung Thiếu Uyên uống một ngụm, nói: “Ừ, vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé.”
“Được.” Lãnh Ly Tuyên đứng lên, cùng Nam Cung Thiếu Uyên ngự một kiếm, đi thẳng đến núi Đà Thúy.
Đến núi Đà Thúy, Lãnh Ly Tuyên hít sâu một hơi, nói: “Nơi này thật đẹp.”
“Ừm, không khí rất tốt.” Nam Cung Thiếu Uyên thu kiếm lại: “Đi thôi.”
Lãnh Ly Tuyên đi theo phía sau Nam Cung Thiếu Uyên, đi sâu vào núi rừng.
“Ly Tuyên, đó là cái gì, hình thù kì lạ.” Lãnh Ly Tuyên nhìn theo tay Nam Cung Thiếu Uyên, chỉ thấy một gốc cây theo gió lay động một thân xù xù, đứng thình lình giữa đám cỏ.
Bởi vì nó rất dài rất cao, hình dạng lại rất đặc biệt, dễ dàng thu hút ánh mắt người khác.
Lãnh Ly Tuyên chỉ nhìn thoáng qua, liền nói: “Cái kia là Mã Châm Thảo, tuy rằng hình dạng rất độc đáo, nhưng kỳ thật chất lỏng của nó có độc, ngươi không nên đến gần như vậy.”
“Chất lỏng của Mã Châm Thảo này có độc, ta không chạm vào nó không phải là được rồi sao, vì sao còn không thể tới gần?” Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, nhíu mày: “Nếu đến gần mà dính vào nó, cả người sẽ ngứa ngáy.”
Nam Cung Thiếu Uyên dừng chân một chút, hỏi: “Thật sao?”
“Ừm.” Lãnh Ly Tuyên nói.
Nam Cung Thiếu Uyên liền lui về, đứng bên cạnh Lãnh Ly Tuyên, nói: “Vậy vẫn nên tránh xa nó một chút, chúng ta đi bên này.”
Lãnh Ly Tuyên cười nói: “Được.”
Kỳ thật chất lỏng Mã Châm Thảo kia có độc là không sai, nhưng nếu không cẩn thận dính vào cũng không có chuyện gì, chỉ ngứa ngáy cả người, Mã Châm Thảo kia dù sao cũng là vật có độc, mà Nam Cung Thiếu Uyên lại muốn hái nó xuống, cho nên Lãnh Ly Tuyên mới nói như vậy.
Nam Cung Thiếu Uyên còn đang suy nghĩ chuyện Mã Châm Thảo, lại hỏi: “Nếu khi hái nó cẩn thận một chút, có thể không dính vào hay không.”
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: “Cũng có thể tản ra không khí, vẫn là trách xa tốt hơn.”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe lời liền không có ý định hái Mã Châm Thảo, bắt đầu chuyên chú vào dược khác.
Lãnh Ly Tuyên đột nhiên ngồi xổm xuống, hái một gốc thực vật tựa như hoa lại không phải hoa, tựa như cỏ lại không phải cỏ.
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng một bên lông mày, nhìn thoáng qua nói: “Đây là cái gì, hoa sao?”
Lãnh Ly Tuyên nở nụ cười: “Tuy rằng cỏ Đằng Xuyên này giống như một đóa hoa dại, nhưng kỳ thật nó là một loại thảo dược, có thể hoạt huyết hóa ứ, tiêu sưng giảm đau, so với kim sang dược còn tốt hơn một chút.”
Nam Cung Thiếu Uyên bỏ cỏ Đằng Xuyên vào trong túi càn khôn, nói: “Cái này không tệ, có thể giữ lại.”
Lãnh Ly Tuyên: “Cỏ Đằng Xuyên, phía sau núi Thanh Tâm Phong chúng ta có.”
“Vậy à, tại sao ta chưa thấy qua bao giờ?” Nam Cung Thiếu Uyên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó chân thành hỏi, “Trên núi chúng ta có thực vật sao?”
Lãnh Ly Tuyên mím môi, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Có, có lẽ là bình thường ngươi không chú ý mà thôi.”
“Có lẽ vậy.” Nam Cung Thiếu Uyên không quan tâm đáp.
Lại đi một đoạn đường, thảm thực vật bốn phía cũng nhiều hơn không ít.
Nam Cung Thiếu Uyên đi phía trước, đột nhiên ngừng lại, nói: “Thơm quá.”
Theo nơi mùi hương phát ra, Nam Cung Thiếu Uyên đi tới, phát hiện bên này lại có một cánh đồng hoa, khắp núi rừng đầy hoa tươi, nhưng hương vị này rất độc đáo, không giống hương hoa.
Lãnh Ly Tuyên cũng ngửi thấy, y tìm kiếm gần đó, vui vẻ nói: “Thì ra là Tùng Hương thảo, trà trộn vào trong hương hoa, ta lại nhất thời không tìm được.”
“Đây là thảo dược sao?” Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu: “Cái này là Tùng Hương thảo có tác dụng an thần.”
Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu không biết nghĩ gì, nói: “Vậy thì mang về đi.”
“Ừm.” Lãnh Ly Tuyên hái xuống, đưa nó cho Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên cất thảo dược, nhìn thoáng qua những bông hoa đỏ tươi trước mặt, đột nhiên ngồi xuống, duỗi thắt lưng một chút, nói: “Đi lâu như vậy, mệt muốn chết, chi bằng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, còn có phong cảnh để thưởng thức.”
Lãnh Ly Tuyên ngược lại không mệt mỏi, nhưng vẫn ngồi xuống, nói: “Được, vậy thì nghỉ ngơi một lát.”
Nam Cung Thiếu Uyên tiện tay hái một ít hoa, lại hái một ít cỏ, một bên tán gẫu với Lãnh Ly Tuyên, một bên đan chúng lại với nhau.
Chỉ trong chốc lát đã đan thành một vòng hoa.
Những bông hoa ở đây kiều diễm xinh đẹp, màu sắc tươi sáng, kết hợp với một số lá cỏ tươi, ngay cả khi tay nghề kém hơn cũng có thể tạo ra một vòng hoa bắt mắt.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua đỉnh đầu Lãnh Ly Tuyên, lại nhìn qua vòng hoa trong tay mình, sau đó làm bộ đeo lên đầu mình một chút, lại nhanh chóng lấy xuống, uể oải nói: “Xem ra là ta bện quá nhỏ, vậy mà đeo không vừa, thật đáng tiếc.”
Lấy mắt quét qua Lãnh Ly Tuyên một cái, thừa dịp y đang suy nghĩ sự tình, sau đó nhanh tay lẹ mắt đội vòng hoa lên đầu y.
Lãnh Ly Tuyên trước mắt vốn là một đứa trẻ, đeo vòng hoa càng làm nổi bật sự ngây thơ hồn nhiên của y, rất giống quý công tử nhà bên.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y, chợt ánh mắt sáng ngời như chứa sao ở bên trong.
Hắn nhếch một bên môi, si ngốc nhìn Lãnh Ly Tuyên.
Nghĩ chỉ nhìn một cái cũng được, nếu Lãnh Ly Tuyên tức giận, hắn cũng chịu.
Lãnh Ly Tuyên vốn không thích những thứ lạ mắt này, muốn lấy vòng hoa xuống, nhưng nhìn thấy nụ cười của Nam Cung Thiếu Uyên, y chỉ ngơ ngác ngồi, trong lúc bất chợt lại rất thích vòng hoa này.
Lãnh Ly Tuyên dừng một chút, nói: “Xem ra đầu ta đội vừa nhỉ.”
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, thuận nước đẩy thuyền: “Vậy thì đưa cho người.”
Lãnh Ly Tuyên mỉm cười.
Chẳng qua Nam Cung Thiếu Uyên tiện tay chọn điểm dừng chân này, thật đúng là một điểm ngắm tuyệt vời.
Mặc dù hai người trước mắt đang ở trong biển hoa này, nhưng nhìn ra phương xa lại tràn đầy xuân ý màu xanh lục.
Thiên nhiên điêu khắc sắc sảo đúng thật là làm cho người ta thán phục.
Nam Cung Thiếu Uyên chợt tập trung phía sau Lãnh Ly Tuyên, nhếch khóe miệng nói: “Kia không phải là con thỏ chứ, ta thấy cái đuôi của nó kìa.” Dừng một chút, lại nói: “Thỏ có màu đỏ sao?”
Danh Sách Chương: