• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân Hằng về nhà , cô thấy ba mình đang ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, ông gần như không nhận thấy sự xuất hiện của cô. Dạo gần đây, ông thường đi sớm về muộn, nên hai cha con cũng ít dịp gặp mặt nhau, có gặp mặt cũng chỉ trao đổi vài câu hỏi thăm.

Hôm nay ông lại về nhà rất sớm, vẻ mặt có phần mệt mỏi vô cùng. Ngân hằng đứng nhìn ba mình thật lâu, ông gầy đi rất nhiều, da cũng sạm đen. Ngân Hằng cảm thấy thương ba mình nhiều lắm, là trụ cộ gia đình nên ông phải vất vả để chăm lo cho cuộc sống đủ đầy của tất cả mọi người trong gia đình.

- Ba – Cô gọi khẽ rồi bước đến bên cạnh ông.

Đôi mắt khép hờ của ông nghe tiếng con gái gọi bèn ngẩng đầu lên, ông mĩm cười nhẹ với Ngân Hằng:
- Con về rồi sao.

- Hôm nay sao ba về sớm vậy hả ba? – Cô cũng cười đáp lại ba rồi ngồi xuống bên cạnh ông, lâu rồi cha con họ chưa từng ở bên cạnh nhau như bây giờ.

- Hôm nay xong việc là ba về nhà luôn. Lâu rồi mấy cha con mình chưa ăn cơm cùng với nhau – Ông vuốt mái tóc cô trả lời.
- Vậy hôm nay để con nấu cơm cho ba ăn – Cô vui vẻ đề nghị.

- Đúng đó, ba thèm cơm con nấu lắm rồi – Ông vui vẻ tán thành.

- Vậy ba đi tắm thay đồ đi, nấu xong con sẽ lên mời ba xuống ăn.

Ông liền gật đầu rồi đứng dậy bước lên lầu.

Ngân Hằng bèn vội vã xuống bếp bắt đầu nấu ăn thay cho chị giúp việc. Khi nấu xong cô lên lầu định gõ cửa phòng mời ba và dì xuống ăn cơm. Bàn tay vừa đưa lên chưa kịp chạm vào cửa thì tiếng nói từ bên trong phòng vọng ra.

- Nếu không ký hợp đồng được thì sao? Công ty sẽ xảy ra chuyện gì? – Giọng bà Kim Lương lo lắng hỏi.

- Tình hình hiện tại rất khó nói, có lẽ là phá sản cũng không chừng – giọng ba cô buồn rầu đáp.

“Phá sản” – Ngân Hằng cảm thấy nghẹn khi nghe nói đến mấy từ này. Công ty ba cô đã xảy ra chuyện gì? Dạo gần đây ba cô đi sớm về khuya chắc là lo việc của công ty.

- Là lỗi tại em, nếu em không làm Ngân hằng và Gia Bảo bỏ đi, anh cũng không lo lắng mà chạy về đây thì đâu có xảy ra chuyện gì – Bà Kim Lương nức nở khóc nói.

Cả người Ngân Hằng thấy choáng voáng, bủn rủn cả tay chân, cô bước lùi mấy bước mà gần như muốn ngã bật ra sau. Tim gần như ngừng đập đến khó thở.

- Bỏ đi, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Anh chỉ hi vọng gia đình mình được hạnh phúc mà thôi. Chuyện công ty anh sẽ cố gắng giải quyết – Giọng ba cô vang lên an ủi bà Kim Lương.


- Em hứa với anh, sẽ cố gắng chăm sóc cho gia đình mình, coi Ngân hằng, Gia Bảo như con đẻ của mình. Những sai lầm trước đây em nhất định sẽ sữa đổi, anh hãy bỏ qua cho em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác.
- Cám ơn em.

Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại, sóng mũi cay nồng, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt cô. Vì sao mọi chuyện lại như vậy chứ?

Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy chứ?

“Khi cô bị ngược đãi, ông không thèm đoái hoài tới. Khi cô cố gắng phản kháng tìm ình cuộc sống tốt hơn, ông lại cướp đi của cô một cuộc sống khác.”

Trước đây cô nghĩ là chỉ cần thoát khỏi bà Kim Lương thì có thể sống được cuộc sống hạnh phúc, cho nên cô phớt lờ sự đau khổ của Ngân Quỳnh, phớt lờ sự thay đổi của bà Kim Lương. Nhưng hóa ra chính cô đã tự tay phá đi cuộc sốnghạnh phúc của mình, của những người thân trong gia đình. Chỉ vì một phút nông nỗi mà cô đã đẩy gia đình vào một cơn sóng gió.
Nếu công ty xảy ra chuyện, gia đình cô sẽ mất tất cả.

Bản thân cô có thể kiếm việc làm, nhưng một đứa con gái chỉ mới 17 tuổi , một đứa con gái không bằng cấp như cô làm sao có thể kiếm được một công việc tốt có thể nuôi sống gia đình.

Ba cô liệu có thể đứng dậy sau cú vấp ngã đau đớn này? Ngân Quỳnh có chịu được sự thay đổi của cuộc sống hay không với thân thể yếu ớt quen sống trong sung sướng. Còn Gia Bảo, nó vẫn còn là một đứa trẻ ….

Lâm Phong bị bệnh, bà Minh Nhật cần tiền để mổ, công ty của ba cô xảy ra chuyện…Tại sao mọi thứ lại đổ dồn về phía cô như vậy? Tại sao lại để cô phải đối mặt với những chuyện này?

Ngân Hằng khẽ bám vào lang thang cầu thang để giữ bản thân mình không sụp đổ.

- Được rồi, lau nước mắt rồi rửa mặt đi. Gọi Ngân Quỳnh và Gia Bảo xuống nhà ăn cơm. Chắc Ngân hằng cũng nấu cơm xong rồi. Hôm nay gia đình mình phải quây quần hạnh phúc bên nhau. Quên hết chuyện ở công ty đi, còn nước còn tát mà. Đừng để mấy đứa nhỏ sợ hãi – Giọng ba cô trần trầm lên tiếng khuyên bà Kim Lương.

- Em biết rồi.

Ngân Hằng vội vã lấy lại sự bình tĩnh, cô nhanh chân chạy xuống lầu. Chuyện công ty, ba cô muốn giấu mấy chị em cô, vậy thì cô cũng sẽ im lặng. Hãy để gia đình cô được hạnh phúc bên nhau dù là trong thời gian ngắn ngủi.

Khi mọi người đi xuống nhà, Ngân Hằng đã lấy lại sắc mặt tươi tỉnh mĩm cười nhìn mọi người cười nói:

- Mọi người xuống rồi, vừa đúng lúc con nấu cơm xong. Mời cả nhà ngồi xuống dùng cơm.

- Hihi, em đánh hơi mùi thức ăn thơm lừng mà chị nấu nên vác bụng chạy xuống đây ngay – Ngân Quỳnh chun mũi hít hà thức ăn cười nói.


Ngân Hằng lườm em gái một cái mắng yêu:

- Em đó, chả học được cái gì, chỉ học được cái nịnh bợ.

- Có sao đâu, chị của em, em nịnh. Ai cấm – Ngân Quỳnh nhe răng cười đáp, vừa nói vừa kéo ghế giúp Gia Bảo ngồi , rồi nghiêng đầu hỏi thằng bé – Gia Bảo nói xem, có phải chị hai của chúng ta nấu cơm ngon số 1 hay không?

Gia Bảo gật đầu đưa ngón tay cái lên biểu thị sự khen ngợi bắt chước Ngân Quỳnh khen nịnh cô:

- Chị Hằng nấu cơm ngon số 1.

Ngân hằng bật cười, ba cô và bà Kim Lương cũng nhìn nhau cười vui vẻ thưởng thức bữa cơm ấm cúng của gia đình. Ngân Hằng nhìn mọi người ăn cơm vui vẻ, mắt cô bỗng đỏ hoe khi nghĩ đến những ngày tháng sau này.

- Con sao vậy? Mắt con đỏ quá – Ba cô thấy cô ngồi thừ ra bèn quan sát rồi hỏi.

- Con không sao. Hồi nãy sắc hành nên bị cay mắt đó thôi – Cô bèn đáp.

- Con thật là giống mẹ con, nhất là đôi mắt, rất nhạy cảm, dễ xúc động đến rơi nước mắt….nhưng cũng rất mạnh mẽ – Ba cô trầm ngâm nhớ lại người vợ đã mất nói.

- Con thấy gia đình mình hôm nay được ở bên cạnh nhau thế này, con rất vui. Con hy vọng mai này, dù nhà ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc như hôm nay. Con hy vọng cuộc sống sau này luôn được sống bên cạnh ba, Gia Bảo , Ngân Quỳnh ….– Ngân hằng ngập ngừng một lát rồi quay sang bà Kim Lương nhìn bà nói – Và cả dì nữa
“Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác” – Cô vì câu nói này mà tha thứ cho tất cả những đau đớn mà bà Kim Lương đã gây ra ình. Có lẽ bà ấy yêu ba cô sâu nặng, vì càng yêu sâu nặng nên càng hận. Còn cô vì quá giống mẹ nên bà ấy mới đem nỗi hận với mẹ cô chuyển sang cho cô.

Con người vì yêu mà sinh hận. Cũng là một người đáng thương.

Tha thứ cho bà ấy cũng đồng thời tha thứ cho chính ban thân cô. Bởi vì cô cũng hận bà ấy rất nhiều.

Bà Kim Lương nghe Ngân hằng nói, bà sững sờ đôi đũa trên tay rơi xuống, quay đầu nhìn Ngân hằng lắp bắp nói:

- Có thật con nghĩ như vậy không?

Cô khẽ cười gật đầu.


Bà Kim Lương xúc động bưng mặt khóc nói:

- Cám ơn con, cám ơn con …

Ngân Hằng khẽ cười hạnh phúc trước đôi mắt đầy hàm ơn của ba cô và Ngân Quỳnh, và trong đôi mắt ngơ ngác của Gia Bảo.
Từ đây, hy vọng gia đình họ được hạnh phúc về sau, dù có giông tố nào ập đến đi chăng nữa.

Ngân Hằng đi tắm rửa xong chở về phòng sau bữa cơm tối vui vẻ và hạnh phúc ấy, cô cầm tấm thẻ vàng của ba ình nhìn nó và suy nghĩ rất lâu. Tấm thẻ này cô đã đưa cho Minh Nhật để lo cho bà mổ, nhưng sau đó cậu An đã trả lại cho cô, ông nói rằng ba cậu ấy sẽ chi trả tiền viện phí cho họ.

Nhưng cô biết với bản tính Minh Nhật, cậu nhất định không chịu nhạn cái ơn huệ đó, cho nên số tiền trong thẻ này cũng sẽ có lúc dùng đến. Nhưng giờ đây, tình hình công ty ba cô đang xảy ra chuyện, cô nghĩ sẽ rất cần nhiều tiền để trang trải, dù số tiền này chẳng đáng là bao nhiêu so với số tiền cần, nhưng cũng có thể giúp đỡ được phần nào.

Đây chính là điều làm cô cảm thấy phiền não vô cùng. Đưa cho Minh Nhật hay là đưa cho ba cô.

Ngân hằng thở dài vì không biết phải tính sao?

- Cốp ….

Tiếng vật gì đó va vào cửa sổ phòng cô.

Ngân hằng vội mở cửa nhìn ra bên ngoài, cô thấy Lâm phong đang ngẩng đầu mĩm cười vẫy tay với mình. Cậu mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc ngắn tay, quần jaen xanh trông khá bụi, nhưng gương mặt đang mĩm cười của cậu trông rất đáng yêu. Cậu đáng đứng bên ngoài bờ tường hàng rào nhà cô.

Cô vội vã chạy xuống dưới, định mở cổng chạy ra thì Lâm Phong đã nhảy tót lên tường nhà cô ngồi vắt vẻo huýt sáo nhìn cô cười hì hì. Ngân hằng bèn bước về phía đó.

Thấy Ngân hằng đến, Lâm phong ngẩng đầu nhìn lên trời nói:

- Cảm giác ngồi ở đây rất tuyệt, tiếc là nhà mình không có xây tường như thế này?

- Nếu nhà bạn có xây tường, làm sao mình có thể đến tìm bạn được chứ – Ngân Hằng bèn đáp.

- Có muốn lên đây không?

- Muốn.

Cô liền đưa tay lên cao để Lâm Phong kéo mình lên ngồi trên thành tường. Ngồi yên vị trên đó, cô mới quay lại hỏi cậu:
- Sao lại đến đây giờ này?

- Có ba câu trả lời: 1..2…3. Bạn chọn đi – Lâm phong cười cười đáp.


Ngân hằng nhìn ngắm nhìn nụ cười của Lâm Phong rồi quyết định chọn:

- Câu trả lời số 1

- Câu trả lời số 1 là mình nhớ bạn – Lâm phong tự nhiên nói.

Ngân hằng cảm thấy có chút ngượng, hai má cô hồng lên nhưng rất hạnh phúc, bèn hỏi tiếp:

- Vậy câu trả lời số 2.

- Là mình rất nhớ, rất nhớ bạn.

Ngân hằng gật đầu, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, cô thấy tim mình mình đập rộn rã. Những vì sao trên trời dường như lấp lánh hơn mọi ngày.

Cô im lặng không hỏi gì thêm, thì Lâm phong đã lên tiếng:

- Không muốn biết câu trả lời thứ 3 à?

- Chẳng phải câu trả lời thứ 3 là mình rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ bạn hay sao – Cô chớp mắt nhìn Lâm phong hỏi.
Lâm Phong mím môi lắc đầu. Ngân hằng ngơ ngác một chút bèn hỏi:

- Vậy câu trả lời thứ 3 là gì?

- Là anh rất nhớ em – Lâm Phong trả lời, tay cậu đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt cô.

Má cô nóng rang theo cái chạm nhẹ đó, ánh mắt cô bị ánh mắt Lâm Phong cuốn hút muốn lẩn tránh nhưng không tài nào lẫn tránh được. Sự run động của mối tình đầu vừa nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt.

Nó giống như một viên kẹo đường, càng ăn càng thấy ngon, mùi vị khiến ta nhớ mãi không quên.

Trong giây phút ấy, theo nhịp đập của con tim, sợi dây nối liền hai trái tim kéo họ về phía nhau.

Môi họ chạm vào nhau rất nhẹ. Tựa như giọt sương đêm chạm vào cánh hoa rồi đọng lại trên đó.

Mắt họ khẽ nhắm lại, cảm nhận từng hơi thở của nhau hòa quyện vào cơn gió thổi giữa màn đêm. Dường như họ đã chìm vào không gian hạnh phúc ấm áp nào đó chỉ tồn tại hai người mà thôi.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 42

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK