- Ông đừng có ra mặt như vậy, hãy bình tĩnh lại đi – Sơn Hải khuyên nhủ Lâm Phong khi cả ba đứng núp bên hàng cây ngoài nhà Ngân Hằng thấy tên Hào đang ung dung lái xe tới và vào nhà Ngân Hằng.
- Đúng đó, làm như vậy chỉ khổ cho Ngân Hằng. Nhìn vào cũng biết là hắn ta cố ý chọc tức ông thôi. Hắn muốn ông nổi điên lên thì mới hả dạ. Tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt hắn như thế. Chúng ta cứ im lặng đi theo là được – Bảo Duy cũng giữ Lâm Phong lại khuyên nhủ.
Lâm Phong nghe lời hai người bạn khuyên , kiên nhẫn đứng bên ngoài theo dõi tên Hào, xem hắn hàng ngày đưa Ngân Hằng đi đâu.
Cuối cùng cũng chờ được, hắn và Ngân Hằng cùng lên xe chạy đi. Cả ba người cũng lên xe đuổi theo.
Họ dừng chân ở một quán bar khá nổi tiêng trong thành phố.
Tên Hào cứ thế nắm tay Ngân Hằng dẫn vào bên trong quán, hắn dúi vào tay tên bảo vệ rồi nói nhỏ gì đó. Đến khi ba người đến thì bị chặn lại bên ngoài.
- Tại sao cô ấy có thể vào mà chúng tôi thì không hả – Lâm Phong bực tức chỉ tay vào Ngân Hằng đã vào tuốt bên trong chất vấn hai tên bảo vệ.
- Trẻ em dưới 18 tuổi không được vào trong quán bar – Tên bảo vệ không thèm đáp, chỉ lạnh lùng nhắc lại qui định được pháp luật ban hành.
Sơn Hải khôn lanh, móc ra một số tiền, nhét vào tay người bảo vệ nói:
- Tụi em đã qua 17 tuổi rồi ạ.
Tên bảo vệ nhìn số tiền trên tay mình, hai mắt sáng lên đầy khoái chí, hắng giọng giả bộ nói:
- À, qua 17 tuổi rồi thì có thể vào bên trong.
- Cám ơn anh nhiều – Bảo Duy mĩm cười gật đầu nói.
Cả hai người nhanh chóng kéo Lâm Phong vào bên trong.
Quán bar này không có tiếng nhạc sập xình nhức óc, nhưng những tiếng hò reo vang lừng từ một góc bàn khiến mọi người đều chú ý.
Tại nơi đó, tên Hào cùng bạn bè đang vỗ tay cho cuộc thi uống rượu. Bọn chúng vung tiền ra mua những chai rượt đắt tiền, rồi tổ chức các cuộc thi vô bổ. Bạn gái ai có thể uống được nhiều rượu nhất, thể diện người đó càng cao, càng tỏ rõ được khả năng hon người của mình.
Ngân Hằng mím môi nhìn hai người con gái kia đang cố sống cố chết nốc rượu như người điên. Cô siết chặt tay lại, thu người tránh xa bọn họ, dù cô biết, mình sẽ phải giống như những cô gái kia, uống rượu mua vui cho bọn họ.
Cuối cùng hai cô gái kia cũng không còn chịu nổi nữa, gục xuống tại chỗ, bọn chúng liền hất mặt nhìn nhau ra hiệu. Ngân Hằng nhìn thấy hai tên trong bọn đứng lên dìu bọn họ đi vào phòng trong đã được đặt sẵn. Một cái ớn lạnh chạy khắp toàn thân của Ngân Hằng.
Bởi vì hai kẻ dìu hai cô gái kia lại không phải là bạn trai của họ. Mà những người còn lại, từ bạn trai của hai cô gái đó đến mấy cô gái còn lại đều tỏ vẻ bình thản như không có gì xảy ra.
Vì sao không phải là bạn trai họ săn sóc họ, vì sao không phải những người bạn gái chăm sóc cho nhau.
Vào khoảnh khắc đó, Ngân Hằng chợt hiểu ra một điều. Bọn người này chẳng những vung tiền ra ăn chơi trác tán, còn nhường nhau bạn gái, chúng căn bản không yêu thương gì những người mà chúng gọi là bạn gái. Chúng căn bản xem họ như món đồ chơi xác thịt, hứng thú thì để bên cạnh, không hứng thú thì nhường cho nhau để nếm trải cảm giác mới lạ.
Cô rùng mình quay lại nhìn tên Hào, hắn đang vui vẻ cạn ly với hai gã bạn trai kia. Nếu như đến lượt cô bị bắt uống thì sao? Tửu lượng của cô kém cõi vô cùng, làm sao có thể cùng cô gái kia thi đấu, hắn hẳn phải biết điều đó.
Một khi cô say, hắn ta liệu có trao cô cho người khác hay không, khi mà cô và hắn vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Dù là hắn ta hay là bạn hắn ta, cô cũng không muốn, một chút cũng không muốn. Cô cam tâm chấp nhận hắn dày vò, cũng không muốn bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm vào người cô. Cả đời này, cô chỉ muốn được ở trong vòng tay của một người duy nhất mà thôi.
- Đang suy nghĩ gì vậy – Tên Hào đột nhiên kéo cô vào lòng hắn, kề cái miệng đầy mùi rượu nặc nồng của hắn vào tai cô hỏi.
Ngân Hằng giật mình, vội lắc đầu:
- Không suy nghĩ gì hết.
- Tốt – Hắn buông cô ra nói vớ mọi người – Nào! Chúng ta tiếp tục trò chơi nào. Để xem lần này ai sẽ là người thi đấu đây.
Cả bọn liền hào hứng ủng hộ. Chiếc chai rượu rỗng tiếp tục đặt lên bàn xoay một vòng.
Ngân Hằng nhìn cái chai rượu đang xoay tròn kia, thầm mong chúng không chĩa về phía mình.
Đáng tiếc là….
Chai rượu lại dừng ngay vị trí cô đang ngồi.
Trong lúc Ngân Hằng còn đang hoảng sợ không biết từ chối thế nào thì cô gái thứ hai đã được chọn. Bọn chúng lập tức đổ rượu vào những cái ly trên bàn. Rồi hò reo cổ vũ vang dội, lấn át luôn cả tiếng cô ca sĩ trên quầy bar đang cất giọng hát.
- Tôi chịu thua – Ngân Hằng lên tiếng nói, giọng nói không lớn nhưng vẫn có thể từ trong đám đông ầm ĩ nghe ra, tay cô đẩy ly rượu đang chỉa về phía mình.
Cả bọn bỗng im bặt.
- Tôi chịu thua – Ngân Hằng lập lại lần nữa.
- Lí do – Tên Hào nhìn vẻ mặt thất vọng của bạn bè thì cáu gắt kéo tay cô giơ lên về phía hắn hỏi.
- Anh cũng biết, em không biết uống rượu, trước sau gì cũng thua, vậy thì cần gì phải thi. Để cho cô gái khác vào thay sẽ không làm mất hứng thú của mấy anh – Ngân Hằng khôn khéo nói.
Tên Hào nhìn cô thật lâu mới hất đầu về phía chiếc bàn đối diện nói:
- Là không uống được hay là sợ bị thằng nhóc kia đánh giá.
Ngân Hằng nghe hai từ “ thằng nhóc “ mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lâm Phong đang bị Sơn hải và Bảo Duy giữ lại trước khi cậu nổi điên lao về phía họ.
Ngân hằng còn đang hoang mang nhìn Lâm Phong thì tên Hào đã ôm eo cô tiến thẳng về bàn của ba người kia. Hắn trưng ra nụ cười đáng ghét hỏi ba người:
- Tao đã dặn bảo vệ không cho ba thằng tụi bây vào đây rồi. Vậy mà tụi bây vẫn có thể vào được. Có nên khen ngợi tụi bây hay không ta.
Ngân hằng trừng mắt nhìn tên Hào, hóa ra hắn đã biết ba người bọn họ đi theo hắn. Là hắn cô tình bày trò chơi này, sau đó nhẫn tâm giẫm đạp cô trước mặt Lâm Phong.
Đúng là đê tiện.
- Thằng khốn…- Lâm Phong bực tức mắng.
- Thằng khốn là như thế này à – Hắn mĩm cười ôm hôn lên môi Ngân Hằng một cái.
Ngân Hằng tức giận đẩy hắn ra, tay cô giơ lên uốn tát thẳng vào bộ mặt đểu giả của hắn để thỏa sự sức giận nãy giờ của cô. Nhưng cánh tay giơ lên cao đã run run bỏ xuống, Ngân Hằng cắn môi chịu đựng.
- Bốp….
Lâm Phong vùng thoát khỏi tay hai người bạn, giáng một cú đấm vào bụng của tên Hào, khiến hắn ta va vào một cái bàn rồi ngã lăn xuống sàn nhà. Chai rượu trên bàn, cũng hất văng lên bay đập vào cô ca sĩ đang hát. Tiếng hát của cô ca sị bị đứt đoạn thay vào đó là tiếng hét thất thanh của mấy cô gái đi cùng, làm nào động quán bar.
Tên Hào và mấy người bạn của hắn ta tức giận xông vào định đánh nhau với Lâm Phong, Sơn hải và Bảo Duy.
- Đủ rồi – Một giọng nói dứt khoát và mạnh mẽ vang lên ngăn chặn cuộc ẩu đã sắp xảy ra. Tất cả mọi người đang chuẩn bị tránh xa cuộc ẩu đã đồng loạt đứng lại chờ coi tình hình ra sao.
Ngân Hằng quay mặt nhìn người đàn ông đang bận bộ vest sang trọng màu xám, dáng người cao ráo, đầy phong độ đang bước tới. Ông ta chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi.
- Hóa ra là anh. Lâu quá không gặp – Tên Hào và mấy người bạn thấy người đàn ông đó đi tới thì vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Người đàn ông đó chỉ gật đầu đáp nhẹ.
- Xin chào.
Ông ta liếc mắt nhìn một lượt về phía Lâm Phong, rồi mới quay lại tên Hào nói với hắn:
- Cậu là người lớn, chấp nhất chi tuội con nít. Bỏ qua đi. Đây là quán của bạn anh, coi như nể mặt anh, đừng gây sự.
Tên Hào nghe vậy, bèn liếc Lâm Phong một cái rồi gật đầu.
- Được rồi, nể mặt anh, em không thèm chấp với thằng nhóc này nữa.
Hắn nắm tay Ngân Hằng lôi đi thì người đàn ông đó lên tiếng:
- Cô bé, cô biết hát không?
Tên Hào bèn dừng lại, Ngân Hằng đưa mắt nhìn người đàn ông đó dò hỏi.
- Ca sĩ của quán, đã bị chai rượu va vào, khiến chân cô ấy bị đau, e là khó lòng đứng hát tiếp được. Thay vì uống rượu giúp vui, cô hãy hát một bài đi.
Ngân hằng nhìn người ca sĩ đang đi cà nhắc từng bước từng bước xuống cánh gà sân khấu rồi quay lại nhìn người đàn ông đó, ánh mắt ông ta hấp háy một cái nhìn trầm lắng. Ngân Hằng biết ông ta đang giúp cô bèn gật đầu.
- Được, vậy nhờ cô lên hát thay ca sĩ của quán một bài trong lúc chờ cô ấy vào xem vết thương.
Ngân hằng nhẹ nhàng gật đầu rồi rời tay khỏi tên Hào, cô đưa mắt nhìn Lâm Phong ra hiệu, sau đó tiến lên sân khấu. Dặn ban nhạc bài hát cô sẽ hát xong, cô đứng vào chính giữa sân khấu, bắt đầu chìm vào tiếng nhạc đang nổi lên.
Đến đây thì cả hai chắc sẽ phải dừng lại
Đoạn đường kia ngày mai em sẽ không cùng đi
Chúng ta dù vẫn yêu phải nói câu chia lìa
Bởi duyên phận không ình bên cạnh nhau
Nắm tay người rất lâu chẳng biết phải làm sao
Từng buồn vui ngày xưa không dễ phai mờ đâu
Trái tim này khắc sâu những phút giây ngọt ngào
Ánh mắt và nụ cười ấy đã in trong đầu
Ôm chặt người một lần sau cuối, lòng tan nát em cố gượng cười
Chúc cho người ngày mai sẽ luôn luôn yên bình
***********
Ngân Hằng vừa hát vừa nhìn Lâm Phong, ánh mắt cô dưới ánh đèn sân khấu càng đượm buồn hơn.
Giọng cô trầm lắng nhẹ nhàng hòa vào giai điệu buồn thương của bài hát, du dương len lõi khắp quán.
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, một điệu nhạc buồn thay vì điệu nhạc sôi nổi có tiết tấu nhanh. Sự thay đổi này làm ọi người bỗng nhiên thổn thức vô cùng.
********
Còn yêu sao phải xa nhau, phải quên bao kí ức một thời
Chắc tại trời không muốn mình được gần nhau yêu nhau mà thôi
Từ đây ta sẽ chia xa, khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòa
Số phận mà, đừng nên khóc, hãy chúc cho nhau câu bình an!
*******
Ngân hằng đưa ánh mắt nhìn Lâm Phong, trên đôi mi dài của cô đã ẩn chứa những giọt nước mắt. Lời bài hát là lời cô muốn nói với Lâm Phong.
Họ dù yêu nhau nhưng số phận rõ ràng là không cho họ bên nhau, chỉ có thể chia tay mà thôi.
*********
Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời
Nếu chọn lại, em vẫn chọn được gặp anh yêu anh mà thôi
Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời
Nở nụ cười chào nhau nhé duyên phận bắt ta xa nhau rồi.
Những giọt nước mắt hòa trên mi của cô cuối cùng cũng chảy xuống, hai dòng lệ khiến cho người nghe xúc động, khiến cho họ cảm giác được nỗi đau thương của đôi trai gái trong cuộc tình kia.
“ Duyên phận ý trời” , duyên số đúng là do ý trời mà ra. Ông trời cho họ gặp nhau, yêu nhau, nhưng rồi ý trời lại nỡ chia cách họ.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 49
Danh Sách Chương: