Cuộc sống bình yên
Buổi chiều mát mẻ, mặt trời tuy chưa xuống núi nhưng ánh nắng không hề gay gắt, dưới một mảnh vườn nhỏ có hai bóng hình một lớn, một nhỏ đang ngồi …..nhổ cỏ.
- Ba, con mỏi chân quá hà, mình nghỉ chút nha ba – Giọng một cậu nhóc nhỏ mếu máo nhìn người đàn ông còn khá trẻ bên cạnh mình.
Người ba ngó dáo dát về hướng ngôi nhà có màu xanh êm dịu kia rồi gật đầu nói nhỏ:
- Ừ, con lại ghế ngồi một chút đi. Ba trông chừng mẹ cho .
Thằng bé vui mừng nhảy cẩng lên vỗ tay:
- Hoan hô, được nghỉ rồi. Con cám ơn ba.
- Đừng la lớn, mẹ con nghe được, lại phạt cha con mình nữa thì khổ – Người cha đưa tay ra dấu cho đứa con nhỏ giọng, rồi đưa mắt nhìn vào nhà, thấy cánh cửa nhà vẫn khép chặt thì thở phào, vội vàng nhanh tay nhanh chân nhổ đám cỏ đang lấn lướt mấy luống rau xanh của nhà họ.
- Ba ơi, con đói bụng – Đứa bé lại lần nữa mếu máo kêu lên.
- Uống nước đỡ đi con, lát nữa mẹ hết giận rồi vào ăn cơm – Người ba dỗ dành con trai.
- Con uống cả ba ly nước luôn rồi nhưng vẫn thấy đói – Thằng bé xụ mặt buồn xo đáp.
- Hay là con cứ giả vờ bị đau bụng đi, ba bế con vào, con cứ khóc ầm lên, mẹ thế nào cũng xót con mà tha thứ cho hai cha con mình – Người cha bất đắc dĩ phải dạy con mình nói dối để được tha thứ.
Đứa con ngoan ngoãn gật đầu ( cái thằng này, bình thường không chịu ngoan, xúi dại thì lại ngoan ngoãn làm theo)
Người cha lập tức phủi tay bế con trai vào nhà kêu vợ:
- Bà xã, em mau xem xem, con mình bị đau bụng rồi nè. Nó cứ ôm bụng suốt.
Ngân Hằng khẽ đặt con dao sắc thịt xuống bàn, chậm rãi rửa tay sạch sẽ sau đó sờ trán con trai, rồi hỏi:
- Con đau ở đâu?
- Đau nhiều nơi lắm – Thằng bé cố giả đau nói:
- Chỗ này có đau không? – Ngân Hằng sờ nắn phần bụng của thằng bé hỏi.
- Dạ đau lắm.
- Chỗ này thì sao….
- Dạ đau….
- Còn chỗ này….
- Cũng đau ạ.
- Không được rồi. Mẹ nghĩ con bệnh rất nặng, cần đến bác sĩ lấy cây kim to chích thuốc thôi – Ngân Hằng lắc đầu bảo.
Thằng bé nghe xong thì tái mặt, nó nhìn ba nó từ nãy giờ không không dám lên tiếng. Mếu máo kêu nhỏ một tiếng:
- Ba, con không muốn đi bệnh viện đâu ba.
- Lâm Thiên Phong, con đứng lên ẹ – Ngân Hằng bỗng đập mạnh lên bàn quát lớn.
Lâm Phong và con trai lập tức đứng lên, cả hai cha con không dám hé răng một lời.
- Anh đứng tránh ra, để em nói chuyện với con. Tội dạy con nói dối, em sẽ xử lý sau.
- Bà xã, anh biết lỗi rồi, tại anh thấy con trai bị mệt quá nên mới…. – Lâm Phong ảo não nói.
- Thiên Phong. Nói ẹ biết , mẹ phạt con là đúng hay sai.
- Dạ đúng.
- Nói xem, con phạm phải tội gì đáng bị phạt hả?
- Con đem sâu đến lớp hù các bạn nữ.
- Tại sao con làm vậy?
Thiên Phong quay đầu nhìn ba mình, Ngân hằng cũng trừng mắt nhìn Lâm Phong. Lâm Phong vội vã thanh minh ngay.
- Không phải anh xúi con làm bậy đâu.
- Ba bảo không được bán đứng bạn bè – Thiên Phong cúi đầu đáp.
Lâm Phong vội vàng đến bên con trai bảo:
- Con trai à, đều mà bạn con dạy là điều xấu, con không nên học theo, mau nói ra đi nếu không mẹ con sẽ giận đó.
- Là chú Sơn Hải và chú Bảo Duy ạ – Thiên Phong liền đáp.
Lâm Phong liền ho sù sụ, thầm than trời, biết thế không xúi Thiên Phong nói ra làm gì. Đúng như Lâm Phong dự đoán, Ngân Hằng lập tức gọi điện thoại cho hai cô bạn thân của mình. Lát sau, Lâm Phong nhận được điện thoại trách mắng của hai người bạn:
- Tại sao ông không quản lí vợ mình cho chặt hả, có biết tụi này đều bị vợ phạt rồi hay không hả.
- Chấp nhận đi – Lâm Phong cũng gào đáp trả – Mình cũng đang chịu phạt đây nè. Đúng là con dại cái mang mà.
- Đúng là mũi dại lái chịu đòn – Bảo Duy cũng than thở.
Cúp máy, Lâm Phong cùng Thiên Phong lò mò đến gần vợ, mỗi người một bên. Người lay kẻ lắc tay Ngân hằng gọi khẽ:
- Bà xã….
- Mẹ….
- Đừng giận nữa mà, bà xã. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của con mà, em tha thứ cho hai cha con anh đi, lần sau anh sẽ không bao che cho con như vậy nữa đâu.
- Còn có lần sau – Ngân hằng lườm mắt hoi.
- Không có, tuyệt đối không có lần sau. Anh xin thề – Lâm Phong đưa ba ngón tay lên thề.
- Được rồi. Hai cha con mau lên tắm rửa cho sạch sẽ đi, lát nữa mọi người sẽ đến bây giờ – Ngân Hằng nhìn thấy bộ dạng hối lỗi của hai cha con cũng muốn bật cười bèn nói.
- Tuân lệnh bà xã.
- Tuân lệnh mẹ.
Ngân hằng nhìn theo bóng dáng hai cha con khẽ cười, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cũng may khi Lâm Phong tỉnh lại, phẩu thuật xem như loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm. Mọi đau khổ đã qua, họ bắt đầu cuộc sống mới.
Đang mãi suy nghĩ, tiếng chuông cửa reo lên. Ngân Hằng vội vàng ra mở cửa, tất cả mọi người bên nhà Lâm Phong đều kéo đến cười rạng rỡ chào cô. Ngân Hằng vui mừng cháo đáp lại đoàn người vừa đến. Có ông nội, ba mẹ Lâm Phong, vợ chồng con cái chị Lâm Tịnh, và cả vợ chồng Minh Nhật và Ngân Quỳnh, cùng bà Kim Lương. Ngân Quỳnh cũng vừa mang thai đứa con đầu tiên của họ.
Từ lúc thần trí Ngân Quỳnh không tỉnh táo, Minh Nhật áy náy nên quyết tâm chăm sóc cho cô cho đến khi ỉnh lại, hai người cuối cùng cũng đã phát sinh tình yêu. Ngân Quỳnh cuối cùng cũng chờ đợi được tình yêu của mình.
- Chị, Gia Bảo đâu.
- Nó đang trên lầu học bài – Ngân Hằng mĩm cười chỉ tay lên lầu đáp.
- Để dì lên xem nó thế nào. Cái thằng cứ tối ngày chúi đầu vào học – Bà Kim Lương bèn nói, xong thì đi thẳng lên tìm Gia Bảo.
Ngân Quỳnh và Ngân Hằng nhìn theo bà Kim Lương, hai chị em bỗng bật cười. Bà Kim Lương từ lúc Ngân Quỳnh tự tử rồi bị bệnh đến giờ, luôn cho rằng mình làm ác nên con gái gặp quả báo, từ đó ăn chay niệm phật tích đức, mong cho con gái mau lành bệnh. Lấy lại công ty, bà lập tức để Ngân Hằng đứng tên, nhưng cô từ chối, bà đành chuyển sang cho Gia Bảo.
Lát sau mọi người đều lục tục kéo đến, ai cũng con đàn cháu đống cả, tay bế tay bồng. Nhưng điều bất ngờ nhất là Quang Khải lại tay trong tay với cô bé Ngọc Liên kia. Từ lúc Ngân hằng rời đi, Ngọc Liên phải thay cô đảm nhiệm nhiều thứ, tối ngày gọi điện oán trách Quang Khải, vậy mà….nhưng Ngân Hằng vui vì Quang Khải tìm được một nửa của mình, anh là người tốt, anh xứng đáng có được hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ của Ngân hằng chẳng mấy chốc đã xôn xao cả lên tiếng cười tiếng khóc. Sau đó mọi người kéo ra vườn làm tiệc.
Ngân Hằng bê đồ ăn đi ra, cô nhìn thấy mọi người nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Lòng cô bất giác hạnh phúc khôn xiết.
Nhìn lại những quảng thời gian đầy nước mắt của mình, Ngân Hằng khẽ mĩm cười hạnh phúc, giờ đây mọi thứ đã trôi qua hết rồi. Lâm Phong trng nhà bước ra, thấy vợ đứng lặng nhìn mọi người, cậu hiểu cô nghĩ gì, bèn đến choàng tay ôm lấy eo cô. Ngân Hằng ngã đầu vào vai Lâm Phong, khẽ cảm nhận sự bình yên của cuộc sống.
Danh Sách Chương: