Lâm Tây ngẩng đầu nhìn ánh nắng, ánh mặt trời vàng rực rỡ tròn như đĩa, dưới màn trời xanh thẳm trông có vẻ đáng yêu, làm tâm tình nháy mắt trở nên tốt hơn. Cô vẫn luôn nhìn trời, không chú ý tới biểu cảm khi nói chuyện của Giang Tục, trái lại chỉ chăm chú vào đôi giày, nhếch miệng lên hơi cười: "Một sinh viên tài cao như cậu, còn tin điều này sao?"
Giang Tục nhìn lâm tây một cái, không trả lời lại, ánh mắt vẫn luôn làm cho người ta không đoán ra được điều gì.
Lâm Tây cũng không rối rắm, quơ quơ hộp giầy, nghiêm túc giải thích: "Nhưng khi chúng ta về già, tặng giầy còn có ý nghĩa là vững bước trên những năm tháng sau này, phần quà rất ý nghĩa." Nói xong, cô cầm điện thoại nhìn thời gian, nói: "Cảm ơn cậu mang giầy tới cho tôi, cậu còn bận việc gì, thì đi đi."
Tầm mắt Giang Tục vẫn luôn nhìn lâm tây, môi giật giật, nhưng cái gì cũng không nói.
Mái tóc ngắn dưới ánh mặt trời hơi độ lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, mặt nghiêng dịu dàng. Thấy Lâm Tây muốn đi, cuối cùng ạnh chỉ gật gật đầu.
"Ừm."
...
*****
Bình thường Lâm Minh Vũ rất không đáng tin, thời khắc quan trọng vẫn tin tưởng được, mua cho lâm tây đôi giày cao gót rất vừa chân, vừa đẹp lại vừa, đi cũng rất thoải mái.
Qua năm mới, mỗi năm một lần đại học C sẽ tổ chức lễ hội trường "Thập đại ca sĩ" đúng hạn.
Bảy giờ tối bắt đầu, bốn giờ chiều Lâm Tây vẫn chưa đến, khi đến mọi người đã đang chuẩn bị.
Đội nghi lễ được cử đến một người thợ trang điểm, chỉ là trong đội có tới mười mấy người, bận không thở nổi. Thợ trang điểm này hóa trang kiểu thịnh hành nhất của năm 2006, lông mi giả đều phải gắn đến mấy tầng, nhìn còn có chút dọa người. Lâm Tây nhìn hội trường hỗn loạn, cuối cùng quyết định tự mình trang điểm. Tay nghề của cô thuần thục, cũng quen thuộc với gương mặt của mình, không chỉ trang điểm nhanh, còn chỉnh cho Phó Tiểu Phương một cái.
Hai người trang điểm xong, nhanh chóng thay trang phục, đứng xếp hang trong đội hình rồi.
Thời tiết tương đối lạnh, bình thường huấn luyện tất cả mọi người mặc sườn xám bên trong mặc áo ấm, hoặc là mặc sườn xám rồi bên ngoài mặc áo lông. Lúc này chỉ mặc mỗi lễ phục, ngay ngắn chỉnh tề đứng một hàng, lập tức trở thành một cảnh đẹp.
Tô Duyệt Văn là nhân vật chủ chốt của đội hình nghi lễ, cũng là khoảng sáu giờ mới chậm rãi đi đến. Dựa theo thống nhất, cô ấy để tóc ngắn qua tai, hơi có chút mồ hôi, nhưng rất đẹp, không làm thất vọng việc đảm đương nhân vật chủ chốt. Lúc cô ấy đến, trên mặt đã trang điểm, so với dáng vẻ thanh xuân ngày thường thêm vài phần quyến rũ, son môi tương đối đỏ, mặc sườn xám vào có thêm vài phần phong tình.
Khi cô đi vào, cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhìn cô, giống như bình thường, trên mặt cô nàng không có chút tươi cười, nhìn qua thập phần cao ngạo, giẫm trên đôi giầy cao gót đen đi vào hậu trường, tự nhiên mà đi vào đứng trong đội ngũ, khí thế này làm giáo viên huấn luyện đều nghẹn ngào.
Bình thường bọn họ đứng phía trước, lúc này cô ấy tới trễ, đứng cạnh Lâm Tây, Lâm Tây xấu hổ nhéo nhéo ngón tay, nghiêng đầu mỉm cười với Tô Duyệt Văn. Tô Duyệt Văn nhìn cô, đầu tiên là đánh giá lên xuống, trong mắt còn có một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Lễ hội "Thập đại ca sĩ " đã đến giờ bắt đầu, đội lễ nghi phải vào vị trí, đi ngang qua Phó Tiểu Phương, Lâm Tây lặng lẽ hỏi một câu: "Trên mặt mình có cái gì sao? Tô Duyệt Văn nhìn mình xong như muốn phát hoảng."
Phó Tiểu Phương cũng vô cùng lo lắng, nhìn cũng chưa từng nhìn, thuận miệng nói một câu: "Có thể là son môi đỏ quá."
Lâm Tây cũng không kịp thay đổi, có chút không biết làm sao: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Ưm hừm nhanh đi chỉnh lại đi, trong hội trường ngoại trừ vũ đài khắp nơi đều tối đen, ai thấy rõ chúng ta chứ!"
"... Cũng đúng.”
Lâm Tây vẫn chỉ luôn trang điểm cho ngừi khác, với bản thân trang điểm có chút khó khăn. Giống như nhà tạo mẫu tóc bình thường ít khi cắt tóc của mình, đầu bếp ở nhà không thường nấu cơm, lái xe thường không muốn lái xe, mỗi một người làm một nghề nào đó, bình thường phục vụ cho người khác, đối với bản thân ngược lại vẫn luôn sơ sẩy.
Cô đứng phía sau sân khấu, mới vừa đi vài bước, liền thấy một tấm kim loại sáng như gương. Bước chân liền dừng lại, đứng trước tấm kim loại nhìn vài lần, vốn cảm thấy bản thân trang điểm rất tốt, vừa rồi phó tiểu Phương vừa nói môi rất đỏ, bây giờ cũng cảm thấy hình như là có chút đỏ, vội lấy tay chùi chùi son trên môi, muốn cho nhạt đi một chút.
"Đừng lau nữa."
Lâm Tây chỉ chuyên chú chùi son môi, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một giọng nam trầm thấp vang lên, trên tay bị dọa đến trượt một chút.
Không quay đầu, từ trong tấm kim loại nhìn thấy Tiết Sênh Dật, cậu ta mặc trang phục biểu diễn, chậm rãi đi vào hậu trường, vẫn là không kềm chế được.
Lâm Tây có chút xấu hổ quay đầu: "Đến cậu biểu diễn sao?"
Tiết Sênh Dật nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng mím môi cười cười đắc ý: "Quả nhiên ánh mắt tôi rất tốt."
"Gì?"
"Cậu mặc như vậy, rất đẹp."
"..." Tuy rằng bình thường Lâm Tây luôn ăn nói tùy ý, sẽ nói bản thân có giá thế nào, nhưng vẫn cảm thấy có chút tự ti, cũng không thể đối mặt với lời khen của người khác, mỗi lần được khen xinh đẹp còn có chút xấu hổ.
Lúc này vốn là có chút không được tự nhiên, Tiết Sênh Dật còn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, biến thành cô lại ngượng ngùng, cô thô lỗ tiến lên, một tay đẩy đẩy Tiết Sênh Dật lên chỗ chuẩn bị, tức giận nói: "Lo biểu diễn cho tốt đi!"
Tiết Sênh Dật thấy cô thẹn quá thành giận, bật cười hì hì một tiếng: "Cậu soi tiếp đi."
"Đi nhanh đi!"
*****
Gần đến thời gian tổ chức mới được thông báo nhờ biểu diễn, Giang Tục không có nhiều thời gian chuẩn bị, nhưng vẫn rất nghiêm túc chọn ca khúc. Trang phục biểu diễn mặc rất nghiêm túc, một thân tây trang màu đen, nổi bật lên dáng người cao ngất của anh, mặt mày thanh tú phối hợp cùng tây trang, làm tăng thêm vài phần cảm giác nho nhã tinh xảo.
Hậu trường đã chật ních người biểu diễn, chủ sự Phương Ngận rất săn sóc, không để Giang Tục chen lách nơi hậu trường, mà là sắp xếp cho anh ngồi ở hàng thứ hai đợi lên sân khấu. Hội trưởng hội học sinh để tỏ vẻ coi trọng, cũng ngồi bên cạnh Giang Tục, cùng nhau hứng chịu ánh mắt của lễ rửa tội tại bốn phương tám hướng, cũng có vài phần vinh dự: "Hôm nay tứ đại học tỷ đều sôi trào, lập tức huy động toàn trường rồi."
Giang Tục yên lặng ngồi đó, ngón tay như có như không hơi xoa lên tay vịn của ghế.
Người dẫn chương trình đã lên đài, nói một tràng những câu mở màng máy móc, mọi người không cảm thấy hứng thú lắm. Nhưng dưới đài có vài người mặc lễ phục đang đứng, hấp dẫn ánh mắt một đám các nam sinh.
Giang Tục nghe thấy có nam sinh ở phía sau đang thảo luận.
"..."
"Người đứng ngoài cùng bên trái là ai?"
"Mày nói Tô Duyệt Văn hả?"
"Không phải, bên cạnh Tô Duyệt Văn." Nam sinh kia cẩn thận nhìn: "Người tóc ngắn, muốn ngực có ngực, muốn chân có chân, bình thường sao chưa từng thấy nhỉ?"
"Không biết, có phải sinh viên năm nhất không?"
"..."
Giang Tục cau mày, lòng bỗng dưng trầm xuống.
Ngoài cùng bên trái sân khấu, bên cạnh Tô Duyệt Văn, tấm màn chỗ đội nghi lễ đứng, không phải ai khác, chính là Lâm Tây.
Lớp trang điểm của cô không dày, không mang lông mi giả, nhưng so với bình thường thì dày hơn, phối với sườn xám trang trọng, son môi và sườn xám cùng màu, tô thêm ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của cô.
Không phải cô trang điểm lên mới đẹp như vậy, mà là bản thân cô không biết cô rất đẹp, nhưng hơi kỳ quái, ánh mắt có chút hoảng loạn, luôn không được tự nhiên nhìn xung quanh, toát ra vài phần trìu mến làm cho người ta mê ly.
Bình thường cô không mặc kiểu quần áo như vậy, kiểu quần áo như vậy che đi dáng người của cô, trang điểm long trọng một chút, làm cho ánh mắt người ta sáng ngời.
Không thể không nói, hôm nay lâm tây đẹp đến làm cho người ta có chút không dời mắt được. Vốn có "Hoa hậu giảng đường" là Tô Duyệt Văn đứng bên cạnh, cũng không kém chút nào.
Nam sinh phía sau còn đang nghị luận về lâm tây.
"..."
"Tô Duyệt Văn cũng rất xinh đẹp."
"Tao cảm thấy cô bé tóc ngắn hấp dẫn hơn, dáng người này, có lồi có lõm, mặc sườn xám vẫn có chút ngực, Tô Duyệt Văn nhìn có vẻ hơi đơn bạc rồi."
"Là mày thích dáng người đẹp thôi. Một lát đi xin số điện thoại không?"
Nói xong, hai người nở nụ cười đáng khinh.
Âm thanh của người dẫn chương trình cao vút truyền khắp toàn bộ hội trường.
Giang Tục nắm chặt tay vịn, cuối cùng gõ một lúc, đột nhiên quay đầu lại, một mặt cười như không cười, lạnh lùng vứt lại một câu với hai nam sinh phía sau.
"Sân khấu ở chính giữa, đừng nhìn sai chỗ."
...
*****
Giống như lúc tập luyện, lâm tây thuận lợi dẫn Tiết Sênh Dật ra sân khấu.
Tiết Sênh Dật mang đàn ghi-ta đi lên lưng, tiết mục của cậu ta là vừa đàn vừa hát, Lâm Tây vội chỉnh micro thẳng lên cho cậu ta.
Lâm Tây làm xong, đi xuống sân khấu, sau đó đứng ở ngoài cùng bên trái sân khấu chờ lên sau.
Giai điệu quen thuộc trong những lần tập luyện không vang lên, bài hát của Tiết Sênh Dật, vốn là bài nhạc trẻ 《 Thanh xuân sổ kỷ niệm 》, là hưởng ứng không khí vườn trường, nhưng cậu ta không hát bài hát này.
Khúc nhạc dạo nhẹ nhàng vang lên, trong giai điệu quen thuộc mang theo một chút bi thương, tiếng đàn ghi-ta của Tiết Sênh dật, mỗi một tiếng đều thập phần nhẹ nhàng, giống như một người đàn ông từng trãi đang khàn khàn giọng mà thong thả kể lại một câu chuyện bi thương xưa cũ:
"Trường Đình ngoại, Cổ Đạo biên, cỏ thơm Bích Liên Thiên
Gió đêm phất liễu tiếng địch tàn, trời chiều Sơn Ngoại Sơn
Thiên Chi Nhai, Địa Chi Giác, tri giao bán thưa thớt
Nhân sinh khó được là đoàn tụ, chỉ có biệt ly nhiều
..."
Giọng hát của Tiết Sênh Dật không có nhiều kỹ xảo hoa mỹ, nhưng bởi vì thâm tình giản dị, tiết mục mở màn, làm những bạn học đang hào hứng đến xem đều cảm thấy muốn khóc. Tiết Sênh Dật đột ngột sửa tiết mục, làm người dẫn chương trình và vài đoàn hội ban tổ chức đều thập phần trở tay không kịp. Đều bởi vì "Sự cố biểu diễn" này mà chạy vội tới hậu trường.
Lâm Tây đạp giày cao gót, không chút nghĩ ngợi cũng xông ra.
...
Tiết Sênh Dật bị vài người học sinh hội, cán bộ đoàn hội vây lại.
Lưng cậu ta mang đàn ghi-ta, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, trong mắt mang theo sự mỏi mệt khôn kể.
Tất cả mọi người vẫn đang hỏi cậu ta sao lại đổi bìa hát, cậu ta vẫn luôn không nói một lời.
Tiết Sênh Dật chẳng phải người hiền lành, dưới sự chỉ trích của mọi người, đột nhiên cậu ta bùng nổ, "Bang - -" một tiếng, đập vỡ cây đàn ghi-ta của mình.
Nháy mắt hậu trường yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đối với chuyện đột nhiên phát sinh này đều trợn mắt há hốc mồm.
Đang lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, Tiết Sênh Dật đã đen mặt chạy khỏi hậu trường, lập tức đi ra ngoài.
Gần đây Lâm Tây và Tiết Sênh Dật cũng coi như có chút thân, nhìn cậu ta đột nhiên đi ra ngoài như vậy, cũng có chút lo lắng, vội đi theo ra ngoài.
Trong lúc hỗn loạn, Lâm Tây vừa đi ra hậu trường, còn chưa xuống tới bậc thang, cánh tay đã bị người ta bắt được.
"Làm gì vậy?"
Lâm Tây có chút không kiên nhẫn quay đầu, liền thấy một thân tây trang màu đen, Giang Tục anh tuấn phảng phất giống như vương tử trong cổ tích.
Giang Tục đứng dưới bậc thang, nhìn dáng vẻ như là chuẩn bị lên sân khấu.
Trên sân khấu, tiết mục thứ hai đã chuẩn bị biểu diễn, người của hội học sinh đẩy Piano lên trên, vài người yên tĩnh lại vội điều chỉnh Piano.
Giọng người dẫn chương trình còn đang khoan khoái giới thiệu chương trình, Lâm Tây nghe thấy tên Giang Tục.
Lâm Tây có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu sắp biểu diễn rồi hả? Tôi còn tưởng tiết mục của cậu là cuối cùng."
Giang Tục cười nhẹ: "Tôi yêu cầu chuyển vào giữa rồi."
"À." Mắt Lâm Tây còn đang nhìn theo hướng của Tiết Sênh Dật lao ra.
Giang Tục không biết trong hậu trường đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lâm tây, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên: "Cậu định đi đâu?"
Lâm Tây gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi có thể đi đâu chứ? Vẫn ở đây thôi."
Giang Tục gật gật đầu: "Tôi lên sân khấu đây."
"Ừ." Lâm Tây khô khốc nói: "Vậy cậu cố lên nhé."
Người dẫn chương trình kết thúc phần giới thiệu, dưới sân khấu vang lên một trận tiếng vỗ tay vang trời.
Giang Tục nhìn thoáng qua sân khấu, cuối cùng nhìn Lâm Tây dặn một câu: "Đừng chạy loạn khắp nơi."
"Tôi có thể đi đâu chứ! Thật là!"
Mắt thấy Giang Tục đi lên sân khấu, Lâm Tây đứng ở dưới, có chút rối rắm.
Còn nhiều cơ hội xem Giang Tục biểu diễn, một năm một lần; nhưng Tiết Sênh Dật như vậy, nhưng không có cách nào làm cho người ta mặc kệ được.
Sau khi cân nhắc, lâm tây nắm chặt tay, cuối cùng vẫn là chạy ra khỏi hội trường...
Màn đen sân khấu kéo ra, toàn bộ sân khấu đều tối đen, chỉ có ánh sang chiếu vào Piano đặt chính giữa sân khấu, một vòng ánh sáng, giống như trong một cái giếng sâu tối xuất hiện ánh mặt trời trân quý, lại giống như trong khi đang lạc đường làm người ta hướng tới ánh sang phương xa.
Dưới nguồn sáng, Giang Tục chậm rãi đi lên sân khấu, một thân lễ phục màu đen, nhìn qua giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, siêu phàm thoát tục, không thể hòa vào những thứ dưới trần thế.
Anh ngồi trước đần Piano, mỗi một động tác đều mang theo vài phần phong nhã hấp dẫn lực chú ý của mọi người
Anh không gắn nhạc phổ trên Piano, cũng không di chuyển microphone.
Cúi đầu, gằn từng chữ nói: "Đây là một lần cuối tôi hát trên sân khấu này, sang năm sẽ không nhận lời nữa." Anh cười nhạt hơi dừng một chút, sau đó, vô cùng thâm tình nói nhỏ:
"Này." Giang Tục mím môi: "Dạy cậu lâu như vậy rồi, ca từ bài hát này, nghe hiểu được chứ hả?"
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống phím đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, toàn bộ hội trường đều là tiếng đàn của Giang Tục.
Tiếng hát cũng giống như con người anh, trầm ổn lại nặng thâm tình.
" I bless the day I found you. Cảm tạ ơn trời để anh được gặp em
I want to stay aroud you. Anh muốn được ở cạnh em
Now and forever mặc kệ Thiên Hoang Địa Lão
let it be me Hãy để anh yêu em
don't take this heaven from one không để giấc mộng của anh tan biến
if you must cling to someone nếu em thật sự cần một cái ôm ấm áp
Now and forever mặc kệ Thiên Hoang Địa Lão
let it be me Hãy để anh yêu em
each time we meet love khi tình yêu xuất hiện xuất hiện trong cuộc đời anh
I find complete love vậy Đó phải là một tình yêu trọn vẹn
without you sweet love em yêu, nếu không có nụ cười ngọt ngào của em
oh, what would life be Cuộc sống của anh sẽ như một màn đêm đen tối
..." (Đây là bài ‘Let it be me’ - The Everly Brothers)