Trên môi tựa hồ còn lưu lại hơi thở của Giang Tục, chỉ là suy nghĩ lại một chút hình ảnh này, Lâm Tây còn có cảm giác khẩn trương hít thở không thông.
Tay cô vô thức chạm vào môi mình, suy nghĩ đầu tiên chính là, ngày nay không có son môi nào dùng nguyên liệu từ thực vật hết, không biết Giang Tục có bị độc chết không đây?
Bên chân là bồn hoa không biết trồng loại cây nào, đến mùa đông vẫn là màu xanh, chỉ là lâu rồi không chăm sóc, nhìn qua có chút rối loạn, giống như suy nghĩ giờ phút này của Lâm Tây vậy.
Hồi lâu, Lâm Tây đột nhiên xoay người lại.
Giang Tục không biết từ khi nào đã đi đến sau lưng cô, lúc này cô thình lình xoay người lại, độ cao của bồn hoa làm điểm nâng, tầm mắt hai người thế nhưng thành nhìn thẳng vào nhau, lại càng xấu hổ hơn. Lâm Tây theo bản năng lui về sau, đầu gối chạm vào cây trong bồn, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn tay mắt Giang Tục lanh lẹ, ôm lấy eo Lâm Tây.
Chỉ là tư thế này, Lâm Tây cảm thấy mặt mình như càng nóng hơn rồi.
"Khụ khụ." Lâm Tây làm bộ ho khan hai tiếng, Giang Tục lịch sự buông tay ra.
Lâm Tây nhìn nhìn Giang Tục, anh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt không có tí ti trốn tránh.
Khuôn mặt xinh đẹp như được chính tay các vị thần tạc ra, có thể so sánh với vẻ đẹp của hoa thủy tiên. Giờ phút này đèn đường giống như một bộ lọc cổ xưa, đưa một thân màu tây trang đen của anh nhuộm ra một loại hương vị độc đáo,
Thật sự là, thấy không chân thật chút nào.
"Cậu thích tôi?" Lâm Tây còn dùng câu nghi vấn.
Giang Tục bị giọng điệu của cô chọc cười, mím môi mỉm cười, hỏi ngược lại: "Không được sao?"
Lâm Tây vội xua tay: "Không dám." Cô nghĩ nghĩ còn nói: "Chỉ là cảm thấy có chút không chân thật."
"Thế nào mới thấy chân thật?"
Giang Tục hỏi như vậy, Lâm Tây lại không biết đáp sao.
"Tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được người bình thường nghiêm túc thổ lộ." Lâm Tây cong cong ngón tay: "Còn có chút không biết làm sao."
Giọng Lâm Tây rất thành khẩn, giống học sinh tiểu học mới vào trường, cảm thấy mọi thứ đều thật xa lạ, còn có chút không yên lòng.
Giang Tục nhìn cô một cái, thật lâu sau, mới nói ra ba chữ: "Tôi cũng vậy."
Lâm Tây có chút quẫn bách.
"Cậu không cần sợ." Giang Tục nói: "Tôi có thể đợi."
"Đợi?"
"Đợi câu trả lời của cậu."
Lâm Tây cắn cắn môi, có chút rối rắm: "Trả lời gì?"
"Làm bạn gái tôi." Giang Tục cười: "Hoặc là để tôi làm bạn trai cậu."
Lâm Tây: "..."
So với Lâm Tây lùi bước và thẹn thùng, thì Giang Tục lại thản nhiên rất nhiều, anh vẫn là vẻ thu hút ấy: "Bây giờ trước tiên chúng ta có thể nói chuyện."
"Nói chuyện gì?"
"Cậu cần suy nghĩ trong bao lâu?"
Lâm Tây cũng không biết vì sao đề tài lại chuyển đến đây, rõ ràng không muốn nói đến vấn đề này, nhưng Giang Tục vừa nói, cô theo bản năng liền bắt đầu tự hỏi: "Một năm?"
Giang Tục hơi nhíu mày, Lâm Tây vội sửa miệng: "Một tháng?"
"Mười phút." Giang Tục nói.
Lâm Tây chưa thấy qua có người tỏ tình mà còn khí thế bức người như vậy, nhịn không được oán giận: "... Làm sao mà được? Tối thiểu phải bốn năm ngày!"
Gian kế của Giang Tục đã thành, cười cười: "Được, thành giao."
Lâm Tây rốt cục hiểu ra, tự bản thân là bị lừa, muốn đổi ý, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Giang Tục...
Nên không dám.
Khi Giang Tục đưa Lâm Tây về phòng ngủ nữ sinh, đã sắp mười một giờ rồi.
Lâm Tây vẫn luôn cúi đầu, cảm giác có một đoàn hỏa thủy hòa chung trên mặt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Đến dưới lầu, Lâm Tây vội cởi áo khoác của Giang Tục xuống, bước nhanh lên lầu, bị Giang Tục kéo cánh tay lại.
"Còn... Còn có việc gì hả?"
"Mặc thêm áo vào, rồi nhanh xuống đây."
"Gì?" Lâm Tây kinh ngạc há to miệng: "Phòng ngủ sắp đóng cửa rồi, còn xuống làm gì?"
Giang Tục hơi hơi hé miệng, biểu cảm ôn hòa: "Đón năm mới."
"Chỉ hai chúng ta?" Lâm Tây có chút khó xử: "Không tốt lắm đâu?"
Đêm khuya, cậu ta lại mơ ước sắc đẹp của cô, chẳng may hóa thân thành sói thì làm sao bây giờ?
Giang Tục nhìn mắt cô liếc ngang liếc dọc, biết cô lại suy nghĩ miên man, ngón tay khẽ cong, gõ đầu cô: "Còn có Lâm Minh Vũ và bạn cùng phòng của cậu nữa."
"Vậy sao?" Lâm Tây suy xét cân nhắc, cuối cùng vẫn là đáp ứng: "Vậy được rồi."
*****
Lâm Tây cấp tốc rửa sạch lớp trang điểm, thay quần áo, bao bọc mình như một con gấu rồi đi xuống.
Hai người tới cửa tây, xa xa đã thấy Phó Tiểu Phương run run vì gió lạnh. Cô chỉ mặc một kiện áo khoác thời trang, trên cổ khăn quàng cổ bằng len, chân nhìn không to, vừa thấy đã biết là không mặc quần giữ ấm.
Vừa thấy Lâm Tây đến đây, vội nhảy vào trong lòng Lâm Tây, ôm cô sưởi ấm, miệng còn đang không ngừng oán niệm: "Cậu cũng thật là, đến trễ như vậy, bác bảo vệ cũng đã đóng hết cửa rồi, hiện tại thì ra cũng ra không được rồi."
Lâm Minh Vũ vẫn là dây thần kinh thô sơ, nương theo ngọn đèn vàng nhìn Giang Tục và Lâm Tây, cuối cùng đi đến bên cạnh Lâm Tây: "Mặt em sao vậy? Đỏ như mông khỉ vậy, lạnh đến vậy sao? Mặc nhiều như vậy."
Phía sau Lâm Tây chính là Giang Tục, cô xấu hổ trừng mắt nhìn Lâm Minh Vũ một cái, tức giận nói: "Mặc nhiều, nóng!"
"Vậy em có thể cởi bớt ra đưa cho Tiểu Phương mặc." Lâm Minh Vũ cười hắc hắc: "Tiểu Phương lạnh."
Lâm Tây xem thường: "Sao anh không cởi?"
"Anh cũng lạnh."
"... Thật đúng là anh họ mà!"
...
Bốn người đi đến cửa tây thăm dò, bảo vệ quả thật nửa tiếng trước đã đóng cửa, xông vào khẳng định là không được, sẽ bị tóm.
Cuối cùng Lâm Minh Vũ đưa ra đề nghị trèo tường, chiếm được hưởng ứng của mọi người.
Đại học mà, không trèo tường trốn đi chơi, thì thật không phải đời sống sinh viên.
Đời trước Lâm Tây chính là rất ngoan, sau này ra xã hội vẫn luôn tiếc nuối, cảm thấy thời điểm thanh xuân, chuyện điên cuồng gì cũng chưa trải qua, nhớ lại toàn bộ thời đại học đều có chút không có gì hay để nói, không có gì đáng giá kể ra miệng.
Lâm Minh Vũ và Giang Tục đều có dáng người cao, bản thân có thể tự leo ra, gian nan vẫn là Lâm Tây và Phó Tiểu Phương.
Bốn người đứng ở dưới tường, Giang Tục nhìn thoáng qua độ cao bức tường, bình tĩnh nói Lâm Tây với: "Cậu leo lên vai tôi, sau khi tôi đứng lên, cậu cố gắng bò lên trên, bên ngoài là bồn hoa, đủ cao."
Lâm Tây quay đầu nhìn thoáng qua: "Thoạt nhìn cậu có vẻ rất điêu luyện đó."
Giang Tục khiêm tốn: "Cũng có kinh nghiệm trốn ra ngoài với mọi người trong phòng."
Lâm Minh Vũ một thân áo khoác dài lông đen, dù mặc giống những sinh viên thể thao khác, không biết thế nào, anh mặc vào lại giống như một con khỉ đột lớn. Phó Tiểu Phương vẫn đang dặn Lâm Tây cẩn thận, anh càng đứng càng gần, Phó Tiểu Phương nhịn không được nhíu mày: "Anh dựa vào gần tôi làm gì?"
Lâm Minh Vũ cười hắc hắc: "Một lát nữa em dựa vào vai tôi leo ra ngoài."
Phó Tiểu Phương nhìn biểu cảm ngu ngốc của anh: "Tự tôi leo, lâm tây 45kg, leo lên còn được, với trọng lượng này của tôi, sợ là ép anh thành bánh quy luôn."
"..."
Đại học C cách nơi bắn pháo hoa ngay công viên Thế Kỷ cũng không xa, đi qua chỉ hơn mười phút. Bởi vì bao quanh một hồ nước sinh thái, nên cách thành phố hơi xa.
Bởi vì gần, rất nhiều học sinh muốn đi xem pháo hoa, vì ngăn ngừa việc giẫm đạp, cho nên trường học đóng cửa sớm. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại nhóm sinh viên trẻ, giống như nhóm lâm tây trèo tường ra ngoài, nên đã sớm trèo tường ra ngoài, công viên thế kỷ lúc này đã đầy ấp người.
Thời điểm nhóm Lâm Tây đến, còn hơn mười phút nữa sẽ qua năm, tất cả mọi người chen chúc trên mặt cỏ trống trải ở công viên, tìm chỗ tốt nhất để xem.
Lâm Tây và Giang Tục vừa vào công viên, không bao lâu đã lạc mất hai người Lâm Minh Vũ.
Đông người, căn bản là tìm không ra, Lâm Tây gọi cho Tiểu Phương vài cuộc, nhưng không ai nghe máy.
Đối với điều này, Giang Tục lại rất không quan tâm: "Ồn ào như vậy, hẳn là cậu ấy không nghe thấy."
Lâm Tây cúp điện thoại, bĩu môi: "Nhóm bốn người, cuối cùng lại chỉ có hai chúng ta." Nói xong lại than thở lên: "Sao lại khéo như vậy chứ?"
"Bọn họ quá ngu ngốc." Giang Tục trả lời đúng lý hợp tình.
Giờ phút này, cũng buồn bực giống Lâm Tây, còn có Phó Tiểu Phương bị bắt dạo công viên cùng Lâm Minh Vũ, chờ bắn pháo hoa. Còn hơn mười phút, vốn cảm thấy thời gian vừa khéo, nhưng đối mặt với Lâm Minh Vũ, cũng không có gì để nói, cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều như là đang chịu cực hình.
Vì giảm bớt sự xấu hổ khi không biết nói gì, Phó Tiểu Phương tự mua kẹo hồ lô cho mình, Lâm Minh Vũ còn giành trả tiền.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, phía trước tất cả đều là người, cũng không biết một chút nữa có thể thấy pháo hoa được không.
Lâm Minh Vũ đi theo phía sau Phó Tiểu Phương, "Sau này em muốn tặng quà, nên nghiêm túc một chút."
Phó Tiểu Phương cắn kẹo hồ lô, nói chuyện hàm hàm hồ hồ: "Cái gì vậy?"
"Nhưng mà tâm ý của em thì anh nhận." Lâm Minh Vũ rất hào phóng nói: "Anh đã suy nghĩ rồi, anh cho phép em thích anh!"
Phó Tiểu Phương vừa khéo đang cố cắn miếng kẹo: "Anh nói cái gì?!"
Cô quay mạnh đầu lại, cây kẹo hồ lô bằng tre trên tay vừa khéo chọc vào mũi Lâm Minh Vũ. Máu mũi bất ngờ không phòng bị chảy xuống, nhỏ lên kẹo hồ lô, Phó Tiểu Phương ảo não không thôi.
"Chết tiệt, đáng ghét, không ăn được nữa rồi !"
Lâm Minh Vũ ôm cái mũi đau đớn đến tan lòng nát dạ, nổi giận không thôi: "Mẹ nó, mũi lão tử đổ máu rồi, em còn chỉ quan tâm đến ăn thôi hả!"
"..."
*******
Lâm Tây thử vài lần, cũng không thể chen lách vào trong đám người.
Người đến xem bắn pháo hoa thật sự rất nhiều, có đôi có cặp, có nhóm người cùng phòng, cũng có những sinh viên trường khác đến.
Ba mặt đều là cây, chỉ có một chỗ thích hợp là không xa phía bên hồ, chỗ bắn ở bờ hồ, tất cả mọi người đều hướng mặt về đó.
Năm 2006 tháng 12 ngày 31 23 giờ 59 phút 50 giây bắt đầu, mọi người đứng trên mặt cỏ, đều nhìn theo màn hình lớn không ngừng thay đổi chữ số cùng nhau đếm ngược.
Lâm Tây cũng bị điều này làm cảm xúc kích động theo.
"10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1..."
"Oành -- oành -- oành -- "
Một loạt pháo hoa bắn ra, phảng phất từ trong nước bắn vào không trung, nhảy múa, nở rộ trên sắc trời xanh.
Đàn người trước mắt theo ánh sang của pháo hoa lúc sáng lúc tối, mỗi một loạt pháo hoa nở rộ đều làm cho người ta kinh diễm, không ngừng bốc lên, biến mất, mỗi một cái luân phiên đều hoàn mỹ như vậy, nhìn đến choáng ngợp, chính là không ngừng mà kinh thán.
Dường như khí huyết đã yên lặng trong nhiều năm giờ đây đều đã sôi trào rồi.
"Đẹp quá..." Cô nhịn không được mà cảm khái.
Người phía sau không ngừng chen tới trước, vì phòng ngừa bị người chen ngã, Giang Tục bước về trước một bước, một bàn tay ôm cổ Lâm Tây, đầu đặt trên đỉnh đầu cô, lấy thân thể bảo vệ cô.
Thình lình bị anh ôm như vậy, lung Lâm Tây đều cứng lại rồi. Vốn chỉ một lòng xem pháo hoa, lực chú ý lúc này hoàn toàn bị dời đi rồi.
Lâm Tây giật giật, kết quả bị Giang Tục ôm chặt hơn: "Đừng nhúc nhích", Giang Tục nói: "Tôi là sợ cậu bị ngã sấp xuống."
Lâm Tây liên tưởng đến sự cố giẫm đạp trong tin tức, nên không dám động nữa.
Cô khô khốc nói một câu: "Rất đẹp đúng không?"
"Còn có kinh hỉ." Giọng Giang Tục từ đỉnh đầu truyền đến.
"Cái gì... Kinh hỉ cái gì?"
Lâm Tây nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, trong đầu đột nhiên xuất hiện những tình tiết lãng mạn đã xem trên tiểu thuyết điện ảnh phim truyền hình, đột nhiên động não nghĩ ra: "Sẽ không phải là khi pháo hoa kết thúc, sẽ hiện lên chữ gì chứ?"
Tỷ như "I love you" gì gì đó, trong tiểu thuyết ngôn tình tình tiết loại này rất nhiều mà.
Giang Tục giật giật cằm, dùng thanh âm trầm thấp trả lời: "Là có chữ viết."
Hai tay Lâm Tây nắm chặt, tim bắt đầu gia tăng tốc độ đập bang bang.
Sống ba mươi năm, đây là lần đầu cô thấy mình gần với những nữ chính đó đến vậy.
Ánh mắt cô cũng không dám nhìn lên trời.
Vẻn vẹn năm phút đồng hồ, bốn loạt pháo hoa cuối cùng bắn lên.
Thình thịch thình thịch...
Trong không trung pháo hoa không ngừng nổ tung, Bốn loạt pháo hoa cuối cùng hợp thành bốn chữ.
"2--0--0--7-- "
Trong tiếng reo hòa ngập trời, Giang Tục bình tĩnh phân tích: "Năm nay kinh phí bắn pháo hoa không thấp, xem như làm đặc biệt hơn, kinh hỉ chứ?"
Lâm Tây: "..."