Lâm Tây than thở xong cũng hết chín mươi giây đèn đỏ, xe chờ phía sau ấn còi
Giang Tục khởi động xe, hơi xoay đầu, ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Tây, ánh mắt âm trầm kia, làm Lâm Tây cũng nhịn không được mà run lên
Lâm Tây lo lắng nhìn Giang Tục đang nhìn đường lái xe, không yên mà hỏi anh: “một lát nữa cậu sẽ không vì trả thù mình mà tông xe trực tiếp vào cống đó chứ?”
Giang Tục hơi cong môi, chỉ nhàn nhạt cười hai tiếng: “Ha ha.”
Sau đó Giang Tục cũng không giở trò gì, chỉ chở Lâm Tây đến trường
Trong trường ngoại trừ những người không nghỉ phép mà ở lại ra, thì nhìn tổng thể trường cũng khá tiêu điều.
Ngẫu nhiên có hai người đi ngang qua, đều không ngừng nhìn chằm chằm vào xe của cậu Giang Tục
Giang Tục dừng xe xong, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Lâm Tây cầm bảng mẫu có con dấu xuống xe, nói với Giang Tục: “Mình vào trước.”
Giang Tục nhìn cô một cái, cởi dây an toàn: “Mình đi cùng cậu, giảng viên khoa cậu mình cũng quen.”
“Không cần không cần.” Giang Tục có mối quan hệ rất tốt với nhiều giảng viên, tất cả mọi người đều xem Giang Tục như mầm non mà bồi dưỡng, cô cũng không muốn bị các giảng viên chế nhạo
Giang Tục không đuổi theo, chỉ dựa vào cửa xe, nhìn có chút đăm chiêu
Lâm Tây vốn tưởng rằng sắp năm mới, các giảng viên trong trường sẽ rất rảnh rỗi, không ngờ trong văn phòng lại đầy ấp người
Lâm Tây gõ cửa văn phòng, người bên trong đều bận đến sứt đầu mẻ trán, vốn không có ai quan tâm đến cô.
Cô dè dặt cẩn thận đi vào, nhìn đám đông bên trong, mới phát hiện mọi người đều là nhóm đang sắp tốt nghiệp, cũng đến nộp báo cáo thực tập giống cô, nhưng cô là vì để đổi học phần, còn họ là vì để tốt nghiệp
“Lâm Tây?” Lâm Tây đang muốn vào trong, đột nhiên bị người gọi tên
Lâm Tây vừa quay đầu, người nọ đã đến trước mặt.
Hóa ra là Hàn Sâm đã lâu không gặp
Cậu mang áo jacket đen, bên trong là chiếc áo len hoodie màu xám, đầu đội mũ len có chữ cái ở đường lật biên, nhìn qua dáng vẻ khá thảnh thơi.
Lúc này gặp được Lâm Tây, cậu ta rất vui
“Sao cậu lại đến trường?”
Lâm Tây phất phất bảng mẫu trên tay: “Tìm được chỗ thực tập.”
“Để đổi với học phần tự chọn hả?” Lông mày đậm của Hàn Sâm hơi giật giật, dường như là nhớ tới gì đó, đột nhiên nắm lấy mũ áo khoác của Lâm Tây: “Gặp được cậu, tôi ngược lại là muốn hỏi một chút.
Từ hôm nghỉ lễ đến nay, tôi gọi cho cậu cậu cũng chưa bao giờ nghe, nhắn tin cũng không trả lời, sao lại không lịch sự vậy hả?”
Lâm Tây bị túm mũ, giãy giụa: “Sao phải trả lời cậu? Hơn nữa, mỗi ngày không là ‘Có ở đó không?’ thì là ‘Ngủ rồi sao?’, tôi trả lời thế nào đây.” Nói đến đây, Lâm Tây cũng không nhịn được mà châm chọc: “Hàn Sâm, tôi có lòng nên mới nhắc nhở cậu, phương thức theo đuổi này của cậu, thật sự không khác gì quấy rầy đâu.”
Giọng Lâm Tây không lớn, trong văn phòng cũng nhiều người, tương đối ồn ào, nhưng vẫn có vài người đứng gần đó nghe được.
Có mấy người quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Tây và Hàn Sâm
Hàn Sâm bị nhìn cũng có chút ngại ngùng, khụ khụ hai tiếng: “Cậu làm chuyện của cậu trước đi, tôi tới chỗ bạn tôi, chờ ở bên ngoài.” Nói xong, đến vỗ vai nam sinh đứng gần đó
Trước khi ra ngoài, Hàn Sâm lại nói thêm một câu: “Một lát cùng ăn cơm, cậu dám chạy thì chết chắc.”
Lâm Tây: “...”
Đã một tháng Hàn Sâm không gặp Lâm Tây, không ngờ đi cùng bạn đến trường, còn gặp được cô, nhất thời có vài phần vui vẻ
Vốn đang rất khó chịu, vì bị kéo theo đến trường, nhưng vì Lâm Tây, sự khó chịu này cũng tiêu tan
Cúi đầu nhìn đồng hồ, chờ bọn họ xong việc, cũng vừa lúc đến giờ cơm chiều.
Trong đầu Hàn Sâm tìm vài quán ăn có thể dẫn bạn nữ đến
Mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh bên ngoài thổi tự nhiên có chút lạnh.
Hàn Sâm lấy bật lửa trong túi áo ra, ngậm thuốc trên miệng, xoay lưng chắn gió lại, vừa muốn bật lửa lên, đã bị chiếc Porsche trước mắt hấp dẫn
Đàn ông mà, ai lại không thích xe đẹp? Huống chi là nam sinh trẻ tuổi vẫn còn ngồi ghế nhà trường
Mua không nổi, nhưng ngắm thì vẫn có thể
Xuất phát từ việc yêu thích xe, Hàn Sâm ngậm thuốc, nhịn không được mà bước về trước hai bước, từ phía sau vòng sang bên cạnh xe
“Xe này cũng tốt thật.” Hàn Sâm thật lòng tán thưởng
Kính đen cửa sổ sáng như gương, anh soi cửa kính sửa sửa mũ len của mình.
Ngây ngô nói một câu: “Lâm Tây à, chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền, cũng sẽ mua Porsche chở cậu.”
Vừa dứt lời, cửa kính xe chầm chậm hạ xuống
Cửa kính màu đen, người bên ngoài nhìn giống gương, ngoại trừ bản thân thì cái gì cũng không thấy, nhưng người bên trong, lại có thể nhìn rõ người bên ngoài đang làm những chuyện ngu ngốc gì
Giang Tục đặt tay lên cửa kính xe, vẻ mặt bề nghễ như nhìn chúng sinh, cười nhạt nói với Hàn Sâm: “Cậu muốn chở ai?”
Vì Hàn Sâm đi từ phía sau qua nên cũng không chú ý, chỉ cho là xe này của người khác đậu ven đường
Cũng không không nghĩ trong xe này có người, cũng là người rất quen
-- Giang Tục _DIENDANLEQUYDON_
Hàn Sâm thốt lên một câu ‘Mẹ kiếp’, thuốc ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất
“Sao lại là cậu?” Hàn Sâm cau mày nhìn người và xe trước mắt từ trên xuống dưới: “Xe của cậu?”
“Không được?”
“Mẹ nó.” Đột nhiên hàn sâm nghĩ đến việc gặp được Lâm Tây trong văn phòng, bật hỏi ra câu: “Cậu đi cùng Lâm Tây?”
Giang Tục bước ra khỏi xe, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Cũng sắp đến giờ rồi, tôi phải đi đón cậu ấy.”
“Đón đi đâu?” Hàn Sâm ngang ngược ngăn Giang Tục lại: “Rất cảm ơn cậu đã đưa cậu ấy đến, nhưng cậu ấy đã đồng ý ăn cơm với tôi rồi.”
Giang Tục bị ngăn lại, cũng không tức giận, nhìn Hàn Sâm vẻ dò xét, giọng chắc chắn: “Không có khả năng.”
“Dựa vào cái gì mà không có khả năng?”
Giang Tục cười bí hiểm, “Bởi vì tối nay, chúng tôi sẽ phải về nhà ăn cơm.”
Anh cố ý thêm hai chữ ‘Chúng ta’ và ‘Về nhà’.
Quả nhiên, nháy mắt đã chọc giận Hàn Sâm
“Cậu có ý gì? Hai người các cậu ở chung?” Chân mày Hàn Sâm nhăn lại thành một đoàn, vẻ mặt thập phần phẫn nộ hung dữ: “Ông đây hỏi mày có phải vậy không!”
“Phải thì sao, không phải thì sao? Có liên quan gì đến cậu?”
Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Tục, Hàn Sâm hoàn toàn bị chọc giận
“Mày đội nón xanh cho tao, còn nói chuyện không liên quan đến ông đây.” Nói xong, ‘Bộp’ một đấm vào mặt Giang Tục.
Giang Tục không ngờ Hàn Sâm sẽ đánh bất ngờ, bị đánh trúng bị một đấm
Trong miệng cảm giác có mùi máu tươi nhàn nhạt, Giang Tục nặng nề liếc nhìn Hàn Sâm
“Cũng tốt, vừa lúc tao cũng ngứa tay.” Giang Tục mím môi cười cười, đôi mắt hơi cong, không còn vẻ nho nhã thường ngày, thêm vài phần khí thế tuổi trẻ: “Tao nhịn mày cũng lâu lắm rồi.”
Lâm Tây
.
Danh Sách Chương: