Cửa hang lớn cách cửa hang nhà Moaa chừng trăm mét, khá gần nên Hahna đi một mình. Trời đã hết mưa, hai vầng trăng cũng chiếu được chút ánh sáng xuyên qua tầng mây đã mỏng bớt mà đáp xuống mặt đất, soi con đường dọc khe núi mờ mờ ảo ảo. Hai mặt trăng đang chuẩn bị đổi pha, vầng lớn hơn đang lúc sáng nhất, và nó chuẩn bị mờ đi để vầng nhỏ hơn sáng lên.
Lại đến đợt giao giỏ cho đàn cine rồi. Hahna ngước nhìn trời, tự nói thầm trong lòng rồi xách theo cái ô chầm chậm đi dọc hẻm núi, cúi đầu nhìn dưới chân để tránh những vũng nước đọng. Đột nhiên cô nhóc cảm thấy có người nhìn mình, vì vậy ngước lên quan sát. Joseh đang đứng ở một chỗ khuất sát vách đá, nơi ánh trăng không chiếu đến, nếu không phải mắt Hahna có một chút khả năng nhìn trong đêm thì sợ là khó mà thấy được.
"Thủ lĩnh Joseh? Ngài đứng đây chờ tôi?" Hahna nghiêng đầu nhếch miệng cười hỏi.
Joseh nhíu mày bước ra khỏi chỗ đó, tiến đến gần quan sát Hahna, mở miệng hỏi: "Ngươi không sợ ta?"
"Sợ? Tại sao?" Hahna nhướng mày làm vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
Mày Joseh càng nhăn chặt, hắn luôn tự nhận chính mình thông minh hơn người khác, mấy người như Kant trong mắt hắn đều là kẻ ngốc, chỉ có những tư tế lớn tuổi như Dorin mới khiến hắn cảm thấy không bằng. Nhưng hiện tại, cảm giác chỉ có ở các tư tế lại xuất hiện khi hắn đối mặt với một cô bé còn chưa thành niên. Hahna không có sự thâm trầm và uy nghiêm như Dorin, nhưng sự khôn ngoan nhanh nhạy lại khiến hắn ngạc nhiên vô cùng. Từ lúc gặp được trong rừng hắn đã thấy nữ thú nhân này kỳ quái, vừa rồi thấy cô bé đi về một mình mới cố ý lẻn ra ngoài trước đón đầu, muốn nhìn xem nhóc này tột cùng là như thế nào.
Hắn hừ lạnh, dọa: "Ta có thể dễ dàng giết ngươi."
Hahna bật cười, lắc đầu: "Tôi không nghĩ một vị thủ lĩnh như ngài sẽ ngu xuẩn làm chuyện như vậy."
"Ngươi cảm thấy như vậy là ngu xuẩn?"
"Đương nhiên, tôi không đánh lại ngài thật, nhưng tôi đâu phải chỉ có một mình." Hahna mỉm cười, ra hiệu Joseh nhìn sau lưng.
Joseh giật mình quay lại, thấy sói vương và tùy tùng của nó đang đi về bên này, chúng chuẩn bị trở về hang ổ.
"Bandankai! Ngài về à?" Hahna vui vẻ phất tay với sói vương.
Sói vương, hay hiện tại là Bandankai tartun kêu một tiếng đáp lời cô bé, lúc đi ngang Joseh nó dừng lại vài giây nhìn hắn, ánh mắt cảnh cáo. Bandankai vốn không thích có người lạ vào lãnh địa của mình như vậy, nhưng từng nhiều lần trò chuyện với Moaa nó cũng hiểu quan hệ giữa các bộ lạc trong nhân loại, cho nên mới miễn cưỡng cho họ vào. Nhưng nếu mấy nhân loại này dám động vào thành viên của đàn nó, nhất là con non, nó sẽ không khoan thứ.
Bandankai cùng đàn gadnim đi đến chỗ Hahna đều dừng lại cọ cô bé một chút chào tạm biệt, đợi chúng đã đi rồi Hahna quay lại nhìn thì Joseh cũng đã đi mất, cô bé nhún nhún vai tiếp tục đường về nhà. Mây sắp tan rồi, đêm nay ánh trăng nhất định rất đẹp.
Tộc Ban tới cũng không khiến cuộc sống của gia đình Moaa có gì thay đổi, bọn họ vẫn theo thường lệ đi săn, xây nhà, hoặc tổ chức đi thu thập những thứ hữu ích trong rừng.
Bộ lạc Kuriki đã đổi giỏ với đàn cine vài lần, bây giờ mỗi gia đình đều đã có một ít cineba dự trữ, còn kho chung của bộ lạc cũng đầy một nửa, mùa tuyết năm nay bọn họ tuyệt đối không thiếu thức ăn.
Hai tư tế Dorin và Tannu có đến tìm Moaa để bàn bạc, sau đó cho phép nhóm người tộc Ban tham gia đan giỏ để đổi cineba cùng bọn họ. Đàn cine cần rất nhiều giỏ, thêm vài người phân việc cũng không ảnh hưởng đến thu nhập của cả bộ lạc. Dor từng đề nghị thu một phần cineba bộ lạc Ban đổi được làm phí trung gian nhưng bị Sam phản đối, người ở đây chưa biết chiếm hữu thặng dư như vậy, đừng dạy bọn họ thì hơn.
"Biết là chuyện này trước sau gì cũng xuất hiện, nhưng nó không thể bắt đầu từ chúng ta." Sam kiên quyết nói.
Dor cũng không kiên trì, hắn chỉ là không ưa Joseh nên mới đề nghị vậy thôi.
Càng về giữa mùa mưa thì lượng nước đổ xuống mặt đất lại càng nhiều hơn, có khi mưa kéo dài liên tục mấy ngày liền không ngớt, mỗi lần như vậy hồ nước dưới chân thác lại tràn ra ngoài, dòng nước làm ngập hẻm núi của bộ lạc Kuriki và chảy thành một dòng sông nhỏ xuôi theo vách đá rồi đổ vào con dốc ngoài cửa bộ lạc thành một thác nước thứ hai. Nước mưa dồi dào nuôi dưỡng trái cây, những loài chậm lớn nhất lúc này cũng đã bắt đầu thành hình, trên cây cối đều lủng lẳng các loại quả non mượt mà, và những loài có chu kỳ ngắn cũng đã bắt đầu chín khiến cuộc sống của động vật cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Những loài giao phối từ đầu xuân đã lục tục hạ sinh con non, một số loài có chu kỳ sinh sản ngắn hơn thì bây giờ mới bắt đầu vào mùa giao phối.
"Maam, xem con tìm được cái gì nè?"
Moaa đứng thẳng lên khỏi lùm cỏ, cười nhìn thứ Hahna đang giơ lên, đó là một quả trừng màu xanh nhạt có đốm nâu lớn hơn quả trứng vịt một chút.
"Trứng con gì thế?" Moaa hỏi.
"Chắc là của chim bigi, khu này là chỗ bọn nó hay làm tổ." Bab trả lời thay Hahna.
Moaa liếc nhìn Bab đang kè kè sau lưng mình, dặn Hahna: "Đừng lấy hết trứng của một tổ."
"Con biết rồi."
Nơi bọn họ đang ở là giữa giao giới của hai vùng núi, những ngọn núi đá vôi nhỏ qua thời gian dài bị nước và gió mài giũa thành những hình thù kỳ dị, mà giữa chúng là những hẻm và hốc đan xen vào nhau khiến địa hình khu này rất phức tạp. Lần này hơn một nửa bộ lạc đều ra rừng để thu hoạch những thứ hữu ích, và cả nhà Moaa cũng đi theo. Sau khi vào rừng bọn họ chia nhau ra từng địa điểm thu thập những thứ cần dùng, đa số người của bộ lạc đều kết nhóm mười người một đội, chỉ có nhà Moaa là chia nhỏ hơn, ba bốn người một nhóm.
Moaa đến chỗ này chủ yếu là để cắt cây cineju về đan giỏ, gần đây có thêm nhóm người của bộ lạc Ban nên số lượng giỏ đan được tăng lên nhiều, những khu vực có cineju quanh bộ lạc đều đã bị cắt một đợt, tạm thời phải để chúng nghỉ một thời gian ra cây mới. Cạnh hắn lúc này chỉ có Bab và Hahna, còn có Gadnu và một cô sói hoang thú tên là Leina đi cùng, hai đứa nó dường như đang hẹn hò, lúc này đang nằm dựa vào nhau nhìn Hahna và Bum lăng xăng xung quanh.
Xem cái trứng Hahna tìm thấy xong Moaa lại ngồi xuống lùm cỏ tiếp tục làm việc vừa rồi, hắn đang đào một loại rau dại có củ giống củ cải nhưng có màu tím hồng Rein gọi là củ cacas, thứ này bỏ vào nồi hầm thịt sẽ làm thịt có mùi thơm đặc biệt, bản thân nó thấm nước thịt xong ăn cũng rất ngon. Mỗi lần ra ngoài bọn họ đều tranh thủ thu gom những thứ hữu ích tìm thấy, và bởi vì trong nhà có mấy người rất thích tìm tòi nên dach sách những thứ có thể hái lượm ngày càng dài ra.
"Cẩn thận mùa này nhiều sâu lắm đấy." Bab đang bò lên một tảng đá lớn để cắt cineju, thấy Moaa chúi cả nửa người vào lùm cỏ thì lên tiếng nhắc nhở.
Moaa nghe hắn nói trợn mắt một cái đáp: "Anh lo việc của mình đi, đi rừng về ai chẳng bị sâu đốt vài vết, có cách nào tránh được đâu."
"Những cũng đừng chui vào sâu quá, lỡ có loài nguy hiểm thì sao? Nếu không cậu đừng đào, để đó tôi xuống đào cho." Bab nói, nhanh tay hơn cắt cineju để trở xuống cạnh Moaa.
Moaa bất đắc dĩ: "Không phải lúc nãy anh đã kiểm tra hết rồi sao? Đừng phiền!"
Cuối cùng cũng đào hết số củ cải lên, loài rau mọc dại nên mỗi củ chỉ lớn chừng ngón chân cái nhưng rất dài, muốn đào hết chúng lên khá là tốn thời gian. Moaa xếp mớ củ cải vừa đào xong vào giỏ, lại đứng dậy đi đến tảng đá Bab đang trèo hái lá một loại dây leo trên đó. Loại lá này sau khi phơi nắng một ngày sẽ rất mềm mại, lại thấm nước tốt nên bọn họ dùng nó thay cho giấy vệ sinh, rất tiện lợi. Loại dây leo này không khó tìm, cứ có thời gian là người trong nhà đều hái một ít về phơi để dành dùng.
Moaa hái được một nắm lá thì Bab trở xuống, hắn đã cắt hết những cây cineju đạt yêu cầu trên tảng đá này.
"Được bao nhiêu rồi?" Moaa hỏi.
Bab đưa cái giỏ đang đeo cho hắn xem, đáp: "Mới được một nửa thôi."
"Còn sớm mà, từ từ cắt."
"Ừ." Bab vui vẻ cười, giúp Moaa kéo một nhánh dây leo trên cao xuống để hắn hái lá, đợi Moaa hái xong hai người lại đổi sang một tảng đá lớn hơn. Bab xách cái giỏ của Moaa để cạnh chân tảng đá, sau đó mới leo lên trên cắt cineju, Moaa phát hiện một bụi rau gia vị gần đó nên ngồi xuống hái.
Bên kia, Hahna đang cùng Bum khám phá thảm thực vật xung quanh. Nơi này địa hình phức tạp, từ dưới chân những tảng đá đến giữa thân chúng rồi đỉnh mỗi tảng đều có tầng thực vật đặc hữu riêng, đa phần đều là cây bụi nhỏ như cineju và dây leo, cùng với cỏ, nhưng chủng loại cực kỳ phong phú, Bum đã tìm được hai loài mới có thể ăn được, còn Hahna thì tìm những thứ không thể ăn nhưng có thể dùng làm việc khác.
"Hê.. Bum, nhìn nè, đẹp quá." Hahna vẫy tay gọi Bum lại xem, thứ cô nhỏ phát hiện là một loại cỏ cao hơn một gang tay, nó có lá dài và mảnh không khác những loại cỏ dại thường thấy nhất nhưng gân lá lại có màu vàng kim rất đặc biệt. Hahna thử hái một lá đưa ra nắng xem, những sợi gân phản chiếu ánh nắng lấp lánh như sợi vàng thật sự vậy.
Bum đã chạy tới, đang cẩn thận quan sát bụi cỏ Hahna chỉ.
"Nó có độc không?" Hahna hỏi.
Bum liền lắc đầu, sau đó lại giơ hai chân trước lên làm một dấu X với Hahna, thứ này không ăn được.
Hahna hắc hắc cười "Không có độc là được."
Cô bé xua tay để Bum tiếp tục tìm thức ăn, còn mình thì đi tìm loại cỏ này. Nhỏ quyết định hái một ít về thử xem có cách nào tách sợi tơ vàng ra riêng hay không, nếu không được thì phơi khô lá cây xem có thể dùng làm đồ trang trí không, dù sao cứ thử nghiệm rồi sẽ tìm được cách dùng nó thôi.
Thấy Hahna càng đi càng xa, Gadnu kêu một tiếng với Leina, hai con gadnim đứng dậy theo sau cô bé.
"Ôi trời!"
Hahna sững người đứng trước một hẻm núi hình thành từ hai quả núi đá kề sát nhau, ở giữa chỉ đủ cho hai người cỡ Moaa đồng thời đi vào, còn nếu là Bab thì chỉ một người thôi. Trong khe đá, loại cỏ Hahna vừa tìm được mọc thành dãy, phủ kín cả bề mặt hai bên vách, so với bụi cỏ bên ngoài thì cỏ ở đây tươi tốt hơn nhiều, mỗi bụi cao đến đầu gối Hahna, những chiếc lá chứa tơ vàng hẹp dài rũ xuống dọc vách đá, làm nổi bật lên những chuỗi quả hình ngôi sao tuyệt đẹp của mình. Quả của chúng mọc thành chuỗi vươn lên giữa bụi cỏ, lại vì sức nặng của quả mà cong cong nghiêng mình. Mỗi quả chỉ bằng đầu ngón tay út, màu vàng kim và hơi trong suốt, chúng sáng lên nhè nhẹ giữa bóng râm âm u của khe núi, vô vàn chùm quả, vô vàn những ngôi sao nhỏ đang phát sáng.
Gadnu cũng cúi đầu nhìn cảnh đẹp kỳ lạ trong khe núi, mất vài giây mới phản ứng lại vội cắn cổ áo kéo Hahna không cho cô bé chạy vào trong, ai biết trong đó có cái gì, chỗ này rất hẹp nó cũng không theo vào được. Leina cũng thò đầu vào trong xem thử, sau đó quay ra gọi Bab và Moaa tới.
Leina vừa gọi không tới một phút Bab đã cõng theo Moaa chạy tới, Moaa vừa tuột xuống vội kiểm tra xem Hahna có việc gì không.
"Con không sao, maam nhìn bên trong kìa." Hahna vừa nói vừa chỉ vào hẻm núi.
Bab đã nhìn thấy cảnh lạ bên trong, hắn quay lưng ra sau Gadnu đổi lại hình người, lúc Moaa chú ý nơi Hahna chỉ hắn cũng vừa lúc trở ra. Kéo Hahna rời xa hẻm núi thêm một đoạn, hắn dặn: "Con ở đây với maam, để chú vào trong xem có vấn đề gì không đã."
"Không sao mà, Bum nói loại cỏ này không có độc." Hahna bĩu môi cãi.
Moaa xoa đầu cô bé, kiên quyết nói: "Nghe lời, bên trong ngoài loại cỏ đó lại có thêm thứ khác thì sao?"
Bab gật đầu với Moaa rồi quay đầu, cẩn thận đi dọc khe đá. Hắn xem xét những bụi cỏ, chú ý từng nơi vách đá có vẻ khác lạ, cuối cùng chỉ tìm ra mấy con rắn độc và vài loài vật nhỏ, đều bị hắn đuổi chạy mất. Cuối hẻm núi là một thung lũng lòng chảo rộng rãi, Bab nhìn ra bên ngoài sau đó quay đầu vẫy tay gọi Moaa và Hahna tới cạnh mình.
"Xem bên này có gì nè." Bab cười chỉ cho Hahna cảnh dưới thung lũng.
Moaa và Hahna tò mò nhìn vào, sau đó ngạc nhiên thốt lên. Cảnh vật trước mắt rất trống trải, hoàn toàn không có cây lớn, cả một vùng đất chỉ bao phủ bởi một thảm cỏ cao nửa thân người. Thung lũng bị một dòng sông rộng chừng hai mươi mét chảy xuyên qua chia làm hai nửa, trên bãi cỏ xanh mướt, rải rác gần bờ sông là những bộ xương khổng lồ màu trắng xám yên tĩnh nằm đó, gió thổi ngang theo chiều con sông tạo ra từng đợt nhấp nhô trên biển cỏ, ve vuốt những gì còn lại của con vật khổng lồ. Không hiểu sao nhìn cảnh này Moaa lại liên tưởng đến hình ảnh một đàn thú vừa uống nước xong đang nằm trên cỏ nghỉ ngơi. Tư thế và vị trí của mỗi bộ xương đều toát ra một sự điềm tĩnh thanh thản, hoàn toàn không có cảm giác tuyệt vọng của cái chết.
"Đây là xương con gì? Lớn thật!" Hahna hưng phấn hỏi.
"Hẳn là xương của khana, loài thú lớn nhất trong tất cả dã thú." Bab đáp, dẫn đầu đưa Moaa và Hahna đi về phía bộ xương gần nhất.
Moaa gật đầu tiếp lời: "Tôi cũng từng nghe nói đến, loài khana luôn sống ở rừng bamua, sao chúng lại chết ở đây?"
"Nghe Kant nói bên kia thảo nguyên có một rừng bamua rất lớn, chỗ này lại cách thảo nguyên không xa, có lẽ chúng đến từ đó." Bab đáp.
Dòng sông giữa thung lũng khá lớn, có lẽ là một chi của sông Turt, chảy từ hướng tây nam sang đông bắc, bởi vì địa hình nên dòng chảy rất xiết, nhưng với kích thước của khana thì chúng hoàn toàn có thể đi theo con sông để đến đây.
"Trước đây tôi từng nghe tư tế kể về mộ phần tập thể của khana, dường như khi nhận ra mình sắp chết những con khana già sẽ tìm đến một khu mộ tập thể như thế này và chết ở đây, chỗ khana chọn làm mộ thường rất đặc biệt." Bab vừa vạch cỏ cho hai người phía sau vừa kể.
"Đặc biệt thế nào?" Moaa hỏi.
"Rất bí ẩn, rất khó để những loài khác vào được." Bab đáp.
Hahna cười hì hì đáp: "Chúng ta không phải đã tìm được sao?"
"Chỉ có mấy đứa hay tò mò như con mới tìm được thôi." Bab cười đáp. Xung quanh đây đều là núi đá dựng đứng, chỉ có một đường vào rất hẹp còn bị cây cỏ che khuất, nếu không phải Hahna lục lọi xung quanh để tìm loại cỏ kia thì còn lâu nơi này mới bị phát hiện.
Bọn họ đã đến được chỗ bộ xương gần nhất, đứng trước hộp sọ của con khana. Nhìn bộ xương ở khoảng cách gần như thế này thực sự rất chấn động. Hình người của Bab cao khoảng hai mét hai và nặng khoảng một trăm cân, so với nhân loại ở đây cũng tính là cao lớn, nhưng cả cơ thể hắn vẫn nhỏ hơn hộp sọ trước mặt, nếu toàn bộ con vật này đứng ở đây không biết còn chấn động đến cỡ nào.
"Nhân loại có ai từng thử săn loài này chưa?" Moaa giơ tay sờ thử hộp sọ, hỏi Bab.
Bab cười: "Chưa nghe nói có ai làm vậy bao giờ, tuy rằng có một số thú nhân thú hình cũng rất lớn, nhưng không cần thiết mạo hiểm săn loài như vậy, có săn được cũng không giữ được."
Moaa gật đầu đồng ý, nhân loại cũng không phải là loài chiếm ưu thế ở đây, cẩn thận vẫn luôn là thói quen cố hữu của các thủ lĩnh.
"Maam, nhìn bên trong nè." Hahna đã chui hẳn đầu vào bên trong hộp sọ quan sát, không biết nhìn thấy cái gì rối rít gọi.
Moaa và Bab nhìn nhau cười, cũng cúi người nhìn bên trong thông qua hai hốc mắt. Mặt đất bên trong hộp sọ phủ một lớp cỏ có gân màu vàng kim nhìn thấy trong hẻm núi vừa rồi, mặt cỏ thấp hơn hẳn loại cỏ bên ngoài, vì ngược sáng nên không nhìn rõ được, chỉ có những chùm quả hình sao hơi sáng lên và những sợi tơ vàng là nổi bậc nhất, không biết có phải ảo giác hay không mà cả không gian trong hộp sọ như được chúng nhuộm lên một màu vàng kim nhè nhẹ.
"Cảm giác như đang chạm vào cổ tích vậy, tuyệt thật." Hahna thì thầm, giơ tay sờ những ngôi sao xinh đẹp bên trong.
Moaa cũng mỉm cười giơ tay hái một quả ngôi sao ra giơ lên trước mặt Bab nói: "Nhìn xem, cho dù ở cạnh cái chết thì sự sống vẫn mỹ lệ vô cùng."
Bab nhìn theo ngôi sao nhỏ trên tay Moaa, sau đó chuyển ánh mắt lên người hắn, từ hai ngón tay đang giữ ngôi sao đến cổ tay hắn, sau đó là hình dáng của cằm, rồi môi, rồi đến mắt. Hắn không hiểu lắm niềm vui của hai cha con Moaa lúc này. Hắn có thể nhận ra loại cỏ này rất đẹp, và việc phát hiện khu mộ của khana cũng đáng vui mừng, nhưng hắn biết hai người không chỉ vui vì điều đó. Niềm vui của họ sâu sắc và có ý nghĩa hơn như thế nhiều, một niềm vui vượt qua khả năng hiểu biết của hắn, giống như lời của hai người vừa nói vậy, hắn nghe rất hay nhưng không thể hiểu hết được.
"Con phải đào vài bụi cỏ này về trồng thử." Hahna đã bò khỏi hộp sọ, quyết tâm nói.
Moaa cũng hồi thần, Bab đã đưa tay sang, Moaa cầm lấy cánh tay vững chắc đó mượn lực đứng thẳng dậy, vẫy tay với Hahna nói: "Vậy thì chọn những bụi ngoài hẻm núi đi, cỏ ngoài đó nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn."
"Cũng phải, con muốn dùng sợi tơ vàng làm trang sức." Hahna đáp.