Nào ngờ vừa đưa tay lên huơ huơ Tiêu Linh đã bị gương mặt hung dữ của chủ tịch dọa cho sợ hãi, những vết chân chim ở đuôi mắt bà xếp lại với nhau, ánh mắt rõ ràng là bất mãn. Nhìn là biết chủ tịch không phải tuýp người thích nói dối.
Cô run run tay hạ xuống, sao bà ấy lại biết được cô nói dối chứ. Nhìn bà ấy như thể biết trước sự thật, nhìn bà ấy giống như hỏi cô chỉ là cái cớ.
“Con nghĩ rằng ta không thể biết gì nếu không ở gần hai đứa?” Nói xong bà rút trong túi chiếc điện của mình, đưa ra cho Tiêu Linh xem những bức ảnh bên trong.
Là…là ảnh của Mộ Hạ Âu và Hi Vân. Bọn họ đang thân thiết nắm tay nhau, thậm chí còn hôn nhau ở một cây cầu nào đó. Cô ta mặc váy cổ trang, tóc búi gọn phía sau, đầu gắn châm hoa rất xinh đẹp. Không khác gì đang đóng phim.
Cô ngờ ngợ đoán được rằng đây là chuyến lưu diễn của Hi Vân mà Mộ Hạ Âu đã đi cùng. Chẳng lẽ…chủ tịch Vân Ngư đã phát hiện ra chuyện hắn đi nước ngoài với cô ta rồi sao? Bà ấy biết mà giả bộ dò hỏi cô ư?
Tiêu Linh mím môi quay đi, cô âm thầm chảy dài nước mắt. Mọi chuyện đã sáng như ban ngày rồi, cô không thể giải thích được nữa.
“Mau nói, có phải nó đã đánh gãy chân con không?” Bà ấy biết mình vừa tức giận quá mà làm Tiêu Linh buồn, giọng nói cũng hài hòa hơn, bà ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh nắm tay cô một lần nữa.
Cô ngoảnh lại nhìn bộ dạng muốn biết mọi chuyện của chủ tịch Vân Ngư, hóa ra bà ấy vẫn chưa biết những vết thương này nguồn gốc từ đâu. Tiêu Linh chớp mắt nhìn trần nhà hồi lâu, Mộ Hạ Âu đơn giản là ghét cô nên mới làm vậy, có lẽ hắn không có lỗi…
[Con bị ngã từ trên ghế xuống lúc lấy đồ trên tủ, anh ấy không liên quan.]
Nếu đã là thứ không đáng khinh trong mắt mọi người, vậy cứ để thế đi. Không nên để họ hận mình thêm, vị trí hiện tại cô đang có ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Chủ tịch Vân Ngư nhìn bộ dạng thành thật của Tiêu Linh, lẽ nào con bé lại nói dối không chớp mắt như vậy? Hoặc là những lời con bé nói là sự thật.
“Sao con lại bất cẩn như vậy chứ.” Chủ tịch thở dài, mặt buồn rầu.
Tiêu Linh lắc lắc đầu, môi hơi giương lên nụ cười gượng.
[Con không sao.]
“Cái gì mà không sao? Nó đã làm gì tay của con? Vết bỏng này đừng nói là cũng do con tự gây ra nhé. Ta không tin!” Trong phòng cứ lúc lúc lại vang rộn lên lời tra hỏi của chủ tịch Vân Ngư. Người nào không hiểu chuyện lại cho rằng bà ấy tự hỏi tự trả lời, căn bản Tiêu Linh cũng không thể nói chuyện.
Cô giật mình rụt tay băng bó lại, bà ấy đã băng lại tay cho cô sao? Cô không biết phải nói dối như nào cho hợp lý nữa. Vết cháy trên tay cô nên phải giải thích như nào…chủ tịch là một người minh mẫn, trí thông minh của bà ấy vượt bậc so với tất cả người khác.
Hít một ngụm khí lạnh, Tiêu Linh hé miệng đưa tay lên.
[Con bị bỏng do làm rơi nồi cháo nóng.]
Chủ tịch nhìn biểu hiện không rõ ràng của Tiêu Linh liền nghi ngờ, chỉ bị bỏng nồi cháo sao lại có chỗ cháy đen như vậy?
[Bà tin con đi, không liên quan gì đến Hạ Âu hết…chuyện anh ấy đi với Hi Vân, con nghĩ hai người đó đơn giản là gặp nhau như bạn bè thôi ạ.]
Rõ ràng là Tiêu Linh đang muốn bênh vực Mộ Hạ Âu, chủ tịch Vân Ngư bỗng nhiên thấy cảm động. Tiêu Linh từ khi về Mộ gia thậm chí một đám cưới còn chưa có, bị cháu trai bà đối xử ra sao cũng chỉ biết im lặng chịu đựng, thà một mình còn hơn kéo người khác vào làm phiền. Bà không biết cuộc sống của Tiêu Linh đã phải trải qua những gì mà con bé lại mạnh mẽ đến vậy.
“Con ngốc quá, con chịu để cho hai đứa nó qua lại, rồi ôm hôn thắm thiết sau lưng mình như kia sao?”
Thấy Tiêu Linh muốn ngồi dậy, chủ tịch đỡ lấy hai cánh tay của cô, chèn chiếc gối êm mịn phía sau lưng Tiêu Linh rồi mới an tâm để cô dựa vào.
Khi chủ tịch nói ra câu đó như quở trách cô, Tiêu Linh chỉ biết ngây ngốc nhìn đi nơi khác tránh ánh mắt của bà. Là do bà ấy không biết…chuyện thân mật hơn giữa hai bọn họ…cô cũng đã chứng kiến rồi.
Cốc cốc.
Bên ngoài cửa phòng chủ tịch vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đến là giọng nói ấm áp của đàn ông.
“Chủ tịch, cháu vào được không?”
Bà nhìn đồng hồ đặt gần đầu giường rồi mới sực nhớ ra là có hẹn với Hạo Nam đến chữa trị tâm lý cho Tiêu Linh. Bà đứng dậy chỉnh lại cổ áo mình rồi nhìn về phía cửa. “Vào đi.”
Hạo Nam sau khi được chủ tịch Vân Ngư cho phép mới bước vào trong. Anh mặc quần áo lịch sự lại không giấu được nam tính, đôi mắt đó vẫn luôn đem lại cho người khác cảm giác an toàn.
“Chủ tịch.” Tay xác theo va-li quen thuộc, Hạo Nam hơi cúi đầu chào chủ tịch Vân Ngư.
Bà gật đầu rồi nhìn Tiêu Linh, thấy cô nhìn Hạo Nam vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện bà mới đi tới chỗ Hạo Nam, đặt tay lên vai anh. “Sắp tới Hạo Nam sẽ giúp con giải tỏa căng thẳng. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt.”
Giúp cô giải tỏa căng thẳng sao? Là sao chứ…cô bị ảnh hưởng gì đến tâm trạng ư?
“Chủ tịch, bà cứ yên tâm, nhị thiếu phu nhân mà vào tay con thì có stress đến đâu con cũng chữa trị được.” Hạo Nam khẽ cười, mắt hướng về Tiêu Linh, sâu thẳm bên trong là thứ cảm xúc kì lạ mà đến Tiêu Linh cũng không thể hiểu nổi.
“Ta có chuyện đi trước. Hai đứa cứ tự nhiên.” Chủ tịch Vân Ngư vỗ vỗ vai Hạo Nam vẻ tin tưởng rồi cứ thế ra khỏi phòng.
Sau khi chủ tịch Vân Ngư rời đi, Hạo Nam từng bước chậm rãi đến bên giường Tiêu Linh, va-li được đặt xuống đất, anh hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt của cô. “Hôm nay thế nào rồi?”
Tiêu Linh hơi xấu hổ một chút, cô vẫn luôn không quen không gian hai người giữa một nam và một nữ như này, nó tạo cho cô cảm giác có gì đó rất mờ ám.
[Tôi ổn.]
Tiêu Linh gật đầu, tay đưa về phía trước xua xua cho Hạo Nam yên tâm.
Anh hơi nhíu mày, quên mất là Tiêu Linh không thể nói chuyện. Hạo Nam cúi xuống mở va-li lấy ra một tệp giấy nhớ nhỏ nhắn rất dễ thương cùng một chiếc bút nước ngòi nhỏ.
“Của cô đây. Có gì muốn nói cứ dùng cách này.”
Cô cười rạng rỡ nhận đồ từ tay Hạo Nam, ngây thơ nhìn anh rồi gật đầu. Bất chợt nhớ lại lần hiểu nhầm trước kia, Mộ Hạ Âu nghi ngờ cho cô dụ dỗ Hạo Nam, không biết anh ta có nghĩ gì về cô không? Thật sự khi cởϊ áσ Hạo nam ra cô chỉ nghĩ đến chuyện giúp anh ta hạ sốt. Mọi chuyện qua rồi mà cô tưởng tượng như mới vài giây trước vậy.
“Tay của cô…” Hạo Nam vươn tay tới chạm vào bàn tay được băng bó tỉ mỉ của Tiêu Linh, mày hơi cau lại. “Còn đau không?”
Lúc Hạo Nam hỏi câu này Tiêu Linh mới thấy anh ngớ ngẩn làm sao, có ai bị lửa thiêu cháy da thịt mà không đau chứ. Giới hạn của mỗi người mỗi khác, của ai cô không biết, nhưng đối với cô như này là quá đủ rồi.
Không thấy Tiêu Linh trả lời, lại còn bị cô ấy chối từ hành động va chạm không phải lúc. Hạo Nam bối rối rụt tay về. “Xin lỗi, tôi vô ý quá.”
Hạo Nam lẽ nào để ý chi tiết nhỏ nhặt này sao? Tiêu Linh vội cầm bút viết vào tờ giấy.
[Băng vết thương xong tôi thấy bớt đau rồi. Anh đừng lo lắng, vết thương nhỏ này không làm tôi chết được đâu.]
Bị đau như vậy nhưng khi hỏi vẫn khờ khạo nói mình không sao, trên đời này phụ nữ ngốc Hạo Nam đã gặp qua rất nhiều, nhưng vừa ngốc vừa tốt bụng, biết quan tâm người khác một cách đặc biệt như Tiêu Linh thì anh chưa từng gặp qua.
“Ơ…” Mải nhìn thân trên của Tiêu Linh, bây giờ Hạo Nam mới nhìn xuống và phát hiện ra chân của cô đã tháo bột từ bao giờ. “Chân cô tháo bột rồi?”
Tiêu Linh chớp mắt kinh ngạc, cô làm gì đã tháo bột. Vậy mà khi nhìn xuống chân mình, đúng là bột đã không còn. Cô đã được thay quần áo, đồ của Mộ Hạ Âu được thay bằng một chiếc váy vải lụa đắt tiền, phần chân bị bó bột của cô vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng liền trở nên trắng bóc hơn hẳn những chỗ còn lại.
[Ơ, ai đã tháo nó?]
Cô tự hỏi mình trong đầu, chân hơi co lên xem xét rồi dùng tay nắn. Thật sự đã hết đau rồi! Nhanh vậy sao, cô có thể đi lại rồi chứ?
Nụ cười cứ thế ngày một rạng rỡ, cô vui vẻ muốn xuống khỏi giường đi lại. Đã quá lâu cô không thể tự đi bằng đôi chân của mình rồi.
“Không vội, mới tháo bột đừng cử động mạnh, ảnh hưởng đến xương cốt!” Hạo Nam nhanh chóng ngăn Tiêu Linh lại, đẩy người cô về phía sau để cô không chạm chân xuống đất.
“A…” Tiêu Linh lùi người về phía sau, cố trốn tránh những hành động không cần thiết của Hạo Nam đối với mình. Không biết là do cô nhạy cảm hay vì quá đa nghi, nhưng mỗi khi gần anh ta cô đều cảm thấy thái độ của anh ta rất lạ, cũng không rõ nó là gì…
“X…xin lỗi.” Anh ta rụt tay lại ngay, thái độ có chút ngại ngùng.
Không khí trong phòng ngày càng nóng bức, Tiêu Linh mím môi quay trở lại đầu giường ngồi, khoảng cách hơi xa Hạo Nam một chút so với ban đầu.
“Tôi bây giờ không khác gì bác sĩ của cô, có chuyện gì hãy chia sẻ chứ đừng giấu trong lòng. Chủ tịch đã đưa cô về đây rồi, Mộ Hạ Âu sẽ không thể làm hại cô.” Hạo Nam đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, hai tay đút túi quần ngẩng đầu lên nhìn bóng cây trên cao qua lớp kính dày.
Khoan đã…Tiêu Linh mở to mắt nhìn bóng dáng điềm tĩnh của Hạo Nam, trong lòng hiện lên vô vàn thắc mắc. Anh ta nói như thể biết rất rõ chuyện chủ tịch Vân Ngư đưa cô về Mộ gia vậy. Có lẽ nào…chuyện chủ tịch từ Mỹ trở về có liên quan đến Hạo Nam sao?
Cô cầm bút giấy lên chưa kịp viết gì thì Hạo Nam đã quay lại mỉm cười như một thiên thần, ánh mắt anh ta như biết nói khiến người khác phải chăm chú nhìn.
“Tiêu Linh, tôi sẽ luôn đứng phía sau cô. Nếu cô cần, tôi luôn có mặt bất kể là lúc nào!”