Hôm đó Tiêu Kỳ về với gương mặt hết sức bực dọc, nó lớn tiếng quát mắng Mãn Hoa là nối giáo cho giặc để Tiêu Linh làm loạn. Bà cũng đâu biết rằng Mộ Hạ Âu nhà Mộ gia lại là người bình thường chứ không phải kẻ điên, rõ ràng hôm đó chủ tịch Vân Ngư đã nói rõ ràng về bệnh tình của Mộ Hạ Âu một cách nghiêm túc, vậy thì lý do gì…tại sao Tiêu Kỳ lại nói Mộ Hạ Âu hoàn toàn bình thường chứ.
Nửa đêm khi hai mẹ con cãi nhau xong, Tiêu Kỳ lập tức lấy áo khoác ra ngoài, Mãn Hoa vì phẫn nộ nên cũng không giữ lại, bà chỉ buột miệng hỏi đi đâu, Tiêu Kỳ trả lời rằng bản thân không thể để cho Tiêu Linh vượt mặt, liền có ý nghĩ đi tiếp cận Mộ Hạ Âu.
Điện thoại không trả lời mặc dù có chuông reo, không hiểu sao Mãn Hoa dâng lên trong lòng một cảm xúc sốt ruột khó tả. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra chứ.
Nghĩ rồi ba mở danh bạ điện thoại lướt một hồi rất dài tìm cái tên Mộ Hạ Âu, nhưng đáng tiếc bà không có số di động của hắn, đến ngay cả số di động của Tiêu Linh bà cũng không có. Con bé đâu có dùng điện thoại?
Chết tiệt, con gái của mình có ổn hay không. Hay là vì thói lẳng lơ khó quản mà đã đi chu du ở đâu không thèm liên lạc?
Khuôn mặt bà ta khi tức giận những nếp nhăn trên trán đều xếp lại với nhau, răng liên tục nghiến chặt, mồ hôi chảy đầm đìa dù đang trong phòng điều hòa. Bất giác bà đưa tay lên túm ngực mình. Lồng ngực bà ta như đang bị xé rách ra đau đớn, cảm giác này hệt như tình thân chia cách.
Không được, chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng, bằng không Mãn Hoa sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Trong nhà có mỗi mình cô con gái rượu, cưng chiều nó, nâng niu nó bao nhiêu. Nhỡ nó có mệnh hệ gì bà ta sống làm sao nổi.
Bà ta không nghĩ nhiều, trực tiếp ra ngoài mở cửa xe, chiếc xe ôtô lao vụt đi thật nhanh, thẳng tiến đến Mộ gia trong tâm trạng lo lắng. Bà ta lo lắng là bởi trước khi nhận sính lễ từ Mộ gia, đã hứa với chủ tịch Vân Ngư tuyệt đối sau này sẽ không tìm đến họ và con câm Tiêu Linh kia làm phiền nữa. Bây giờ đột ngột xuất hiện, e là…
Khu rừng rậm cách xa thành phố, sương mờ đã tan hẳn, trên những ngọn cây cao và những túm cỏ dại bên dưới đều ướt đẫm sương. Phía xa có một người dắt một con trâu đi đến, ông ta để mái tóc bạc lớt phớt, đầu đội chiếc mũ vải đã cũ kĩ, con trâu này lại trái với ông ta, chủ gầy yếu bao nhiêu, trâu lại khỏe mạnh bấy nhiêu. Đủ để biết chủ của nó đã chăm sóc nó kỹ lưỡng như thế nào, thà để bản thân chịu đói chứ không để con trâu của mình xảy ra chuyện gì, bởi đó là cả tài sản quý giá nhất của ông và vợ.
Ông ta cầm theo chiếc con dao cùn, liên tục chặt những khóm bụi che lối đi của mình. Nghe nói đây là khu rừng bị bỏ hoang đã lâu, cỏ xanh tốt um tùm, trâu của ông ta đến đây sẽ được no nê!
“Xùy xùy!” Vừa đi vừa vỗ nhẹ tay vào phía sau lưng con trâu, cả trâu và chủ đều đi về phía trước, trâu đi trước thì chủ đi sau, vừa đi ông ta vừa ngó nghiêng từ phía trên cao, cây ở đây đều xanh tốt như vậy, không hiểu sao lại bị bỏ hoang vậy nhỉ?
Sẽ bình thường nếu ông ta rẽ hướng sang một lối khác, cho đến khi đang đi bình thường, cả người ông ta bỗng dưng vấp phải thứ gì mà ngã đổ về phía trước một cái.
“Ai lại để thứ này ngáng đường mình vậy!” Ông ta xoa xoa cái lưng đau của mình, tuổi già sức yếu, may phía sau có đám cỏ nâng đỡ. Ông ta từ từ mở mắt nhìn xem thứ gì đã ngáng đường mình, nhưng chỉ một giây sau mặt mày đều tái mét không còn một giọt máu.
Suýt bỏ quên cả trâu mà chạy, ông ta hét lên một cách sợ hãi. “Aaaaaa, cứu với, có…có người chết!”
Xe dừng lại ở khuôn viên Mộ gia, Mãn Hoa bước xuống đã thấy vài người hầu đi tới.
“Cho hỏi bà tìm ai?”
Mãn Hoa ho nhẹ. “Nhị thiếu gia nhà các người có nhà không? Tôi muốn gặp mặt.”
“Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đang ngồi chơi trong phòng khách, mời!”
Đi theo đám người hầu tiến sâu vào căn biệt thự, trước mắt Mãn Hoa bỗng trở nên tối sầm đi hơn bao giờ hết.
Cảnh tượng trước mắt bà ta khiến bà ta muốn tháo đồng tử xuống, rửa qua một lượt với nước muối cho sạch sẽ rồi đeo lên, tiếp tục nhìn xem có phải là mơ hay thực. Nhưng không sai, cảnh tượng này vốn rất chân thực, Mãn Hoa nhìn thấy Tiêu Linh, người mà đã ở với bà ta bao nhiêu năm, hầu hạ bà ta và Tiêu Kỳ như một người hầu đó, sau khi gả cho một thiếu gia mất nhân tính…lại đang ngồi trong lòng Mộ Hạ Âu, được hắn bón cho từng miếng hoa quả một cách thân mật, không khác gì vợ chồng son!
Thấy Mãn Hoa, Tiêu Linh sững lại rồi thoát khỏi vòng tay của Mộ Hạ Âu, cô vội vàng đứng dậy.
[Mẹ?]
“Ai đây?” Mộ Hạ Âu lạnh lùng nhìn Mãn Hoa như sắp gϊếŧ người, ánh mắt như một viên đạn khao khát muốn được bắn ra vì đã phá hủy khoảng thời gian riêng tư của hắn và người phụ nữ của hắn.
“Cậu chính là…M, Mộ Hạ Âu? Tôi là mẹ của Tiêu Linh, đồng thời là mẹ của Tiêu Kỳ.” Mãn Hoa không khách sáo đi tới, lồng ngực vẫn đang run rẩy.
Hắn vốn chẳng biết đến cái tên Tiêu Kỳ, lại thấy Mãn Hoa tự nhận là mẹ của Tiêu Linh. Chẳng phải người phụ nữ nhơ nhớp kia cũng tự nhận mình là em gái của Tiêu Linh hay sao? Vậy thì có thể dễ dàng đoán ra bà ta cũng là mẹ của ả phụ nữ xấu số kia rồi.
Tiêu Linh vừa sợ vừa căm hận bà ta, cô đứng im như một pho tượng. Cô thấy Mãn Hoa đang chuẩn bị ngồi xuống ghế, ngay trước mặt cô và Mộ Hạ Âu, thì lập tức có nghe thấy tiếng của Mộ Hạ Âu.
“Tôi không mời bà ngồi, bà già.”
Bà ta có vẻ rất sốc khi nghe Mộ Hạ Âu nói vậy. Tiêu Linh cũng khẽ mím môi, đặt tay lên vai Mộ Hạ Âu lay lay rồi lắc đầu. Vừa nhìn cũng hiểu Tiêu Linh đang ngăn cản Mộ Hạ Âu khiếm nhã với người lớn tuổi.
Hắn hiểu ý, xong mép lại hơi nhếch lên. “Bà đứng đi, đừng ngồi, tôi rất lười đi chọn bộ sofa mới.”
Bị sỉ nhục ngay trước mặt Tiêu Linh càng khiến Mãn Hoa thêm phẫn nộ, bà ta nắm chặt chiếc túi xách trong tay, xong liền đứng thẳng lưng chứ không ngồi xuống nữa.
[Mẹ đến đây có chuyện gì không?]
Bà ta lườm Tiêu Linh như một thú dữ, coi như không thấy câu hỏi của Tiêu Linh và trực tiếp trò chuyện với Mộ Hạ Âu.
“Cậu Mộ này, con gái tôi có đến tìm cậu không?”
Mộ Hạ Âu nhướng mày, kéo Tiêu Linh ngồi xuống trong bọc mình khiến bà ta cay nghiệt nghiến răng nghiến lợi. Trông bà ta không khác gì Tiêu Kỳ, thật đáng ghét.
Tiêu Linh liền tỏ vẻ tò mò. Ý của mẹ là nói Tiêu Kỳ hay sao? Tiêu Kỳ tìm đến Mộ Hạ Âu làm gì chứ.
“Con gái của bà, sao bà lại hỏi tôi?” Mộ Hạ Âu nhếch mép nham hiểm.
Mãn Hoa nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thở hắt ra. “Ý của cậu là nó không tìm đến cậu đúng chứ? Vậy được, tôi đã làm phiền cậu rồi. Xin phép.” Nói xong bà ta trừng mắt với Tiêu Linh một lượt khiến cô giật mình rồi mới rời đi. Bà ta biết ở lại đây chỉ thêm phiền phức, nhất là khi bị chủ tịch Vân Ngư bắt gặp.
“Không tiễn.” Mộ Hạ Âu nói xong liền cầm điều khiển vặn tv với âm lượng to hơn, tay giữ chặt Tiêu Linh, không cho cô đi theo bà ta đến nửa bước.
Qua cửa sổ có thể thấy Mãn Hoa đã lên xe và rời khỏi Mộ gia sau năm phút, tay của Mộ Hạ Âu cũng nới lỏng, sợ với sức lực này sẽ khiến Tiêu Linh đau không chịu được.
Tiêu Linh nhìn ra cửa sổ luyến tiếc, hồi lâu thì nghe thấy tiếng tv quá to nên quay đầu lại. Cô phát hiện Mộ Hạ Âu đang dùng khuôn mặt lạnh băng nhìn vào tv, sắc thái không được tốt cho lắm.
Cô hơi cắn môi nhìn tv theo Mộ Hạ Âu, phát hiện trên màn hình đang thông báo tới một tin tức khá trấn động. Có người bị gϊếŧ sao? Hai mạng người…
“… Thi thể hai nạn nhân xấu số được xác nhận là nữ và đang trong tình trạng phân hủy. Tên sát nhân nguy hiểm này đã dùng dao để đâm nhiều nhát chí mạng vào nạn nhân cho đến khi nạn nhân ngừng thở, một thi thể khác đều bị chặt ra từng khúc nhỏ để cho vào vali, hai cái xác được đặt gần nhau, dựa vào dấu vết dao đâm và thủ đoạn gây án chúng ta có thể xác nhận được rằng là cùng một hung thủ.”
“Á!” Tiêu Linh giật mình áp mặt vào người Mộ Hạ Âu, toàn thân cô run rẩy. Kia há chẳng phải… Hi Vân sao? Cô nhìn thấy rõ thi thể đó là khuôn mặt của Hi Vân mà…
Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại là cô ta, còn người còn lại là ai?
Ai đã ác độc như vậy, thật tàn nhẫn biết bao!
“Đứng dậy, chúng ta đi.” Mộ Hạ Âu đột nhiên đứng dậy, kéo theo tay của Tiêu linh, thấy cô có chút kháng cự liền trợn mắt. “Tôi không nhắc lại lần thứ hai.
Cô run run đứng dậy, cứ thế mơ màng chạy theo Mộ Hạ Âu ra khỏi Mộ gia, hắn đưa cô đến biệt thự của hắn, là biệt thự ở sâu trong rừng, một căn biệt thự đã để lại cho cô biết bao kỉ niệm đáng sợ nhất đời người. Mỗi lần nhìn thấy nó cô liền nhớ ra căn hầm tối âm u và ẩm ướt.
Vừa vào đến bên trong, cửa chính liền bị Mộ Hạ Âu khóa trái lại một cách mờ ám, dường như Tiêu Linh thấy được vài tia hoảng loạn trong mắt của hắn, dù chỉ là rất nhỏ.
Hắn quay lại nhìn thấy Tiêu Linh đang nhìn mình, vẫn là gương mặt ngây thơ ấy, một gương mặt ngờ nghệch không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mộ Hạ Âu bất ngờ đi tới, ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ của Tiêu Linh.
“Đợi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ đưa em về Mộ gia.”