“Mộ Cao Dương, anh nên giữ chức vị này cho tốt.” Hắn cắn răng cắn lợi nhìn xuống mặt kính trên bàn đang phản chiếu lại đôi mắt mờ đục của mình. Mộ Cao Dương nói đúng, nếu để hắn phát hiện ra Mộ Cao Dương đi du học trở về, dễ gì Mộ Hạ Âu này lại cho anh trai lên ghế giám đốc dễ dàng như thế?
Bên ngoài phòng họp, Mộ Cao Dương đứng dựa lưng vào tường, mắt liếc xéo về chiếc cửa kính. Được thôi, giữ chiếc ghế này đúng là không đơn giản, nhưng thứ làm Mộ Cao Dương này cảm thấy khó khăn hơn để tranh giành, chính là người phụ nữ đó…
Ngồi trong văn phòng giám đốc, Mộ Hạ Âu vứt chiếc cà vạt dưới nền đất, tay gõ gõ trên mặt bàn trầm ngâm suy tư. Tiếp theo hắn nên làm gì mới đúng đây, thêm một người thì tài sản càng nhỏ đi, vì Mộ Cao Dương mà hắn đã phải san sẻ đi mất một nửa của cải mà bà nội để lại rồi. Dù tài sản có lớn đến đâu nhưng khi được chia bớt cho Mộ Cao Dương thì đối với Mộ Hạ Âu mà nói là vô cùng ít ỏi. Hắn muốn tất cả tài sản vật chất của Mộ gia.
Đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, Mộ Hạ Âu nâng tay xoa cằm cười giảo hoạt. Không phải rất đơn giản sao? Một mình hắn đúng là tài sản ít, nhưng nếu có cả Tiêu Linh thì…
Nhấc lên điện thoại nội bộ, gọi thẳng đến văn phòng chủ tịch, đợi đầu dây bên kia nhấc máy Mộ Hạ Âu liền lấy lại vẻ mặt quan tâm. “Bà nội, chuyện của Tiêu Linh…”
Chủ tịch Vân Ngư thở dài. “Có gì thì để về nhà rồi nói.”
“Không. Bà nghe cháu nói, cháu đã tìm thấy Tiêu Linh rồi!” Mộ Hạ Âu đứng dậy nhìn về phía hoàng hôn màu tím ngắt, ánh mắt thuật lại sự trống trải nhưng thỏa mãn.
Trở về biệt thự sâu trong khu rừng tối tăm, Mộ Hạ Âu bước ra khỏi xe nhìn về căn nhà của mình bằng sự hưng phấn, nghĩ đến vật nhỏ đang nằm chờ chết dưới hầm không hiểu sao lại rất mong chờ tiếng khóc và đôi mắt cầu xin của Tiêu Linh.
Cửa hầm bật mở, Tiêu Linh nghe thấy liền mở mắt một cách khó khăn, đôi mắt sưng phồng lại hơi đau,hai tay của cô đã lần lên dấu vết trói chặt. Mộ Hạ Âu…có phải đã trở về?
Mộ Hạ Âu không bật đèn trong hầm, Tiêu Linh không thể thấy nét mặt của hắn ta, có điều cô lại ngạc nhiên khi thấy Mộ Hạ Âu đang cởi trói ở tay cho mình với hơi thở gấp gáp.
“Ư…” Đau…cổ tay Tiêu Linh dường như đã hóa đá, chỉ cần chạm nhẹ cô liền có cảm giác rụng rời.
Mộ Hạ Âu vẫn không lên tiếng, sau khi cởi trói xong liền bế Tiêu Linh trước ngực ra khỏi căn hầm u ám đầy mùi khó chịu. Hắn đem cô về phòng và đặt Tiêu Linh xuống bồn tắm.
Tiêu Linh run rẩy ngước mắt lên nhìn Mộ Hạ Âu thì phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình. Sợ những lần đánh tới tấp ập đến, Tiêu Linh chỉ còn cách cúi xuống không suy nghĩ gì thêm. Mộ Hạ Âu bị sao vậy? Sao hắn lại đem cô vào đây?
“Tắm rửa cho sạch sẽ, chuẩn bị về Mộ gia cho tôi.” Mộ Hạ Âu ngồi sụp xuống bên cạnh Tiêu Linh, dùng tay bóp chặt miệng Tiêu Linh quay về phía mình. “Nghe đây, tôi không hiểu ngôn ngữ chết tiệt của cô, nhưng nếu để nội tôi biết những vết thương trên người cô là tôi gây ra, cô sẽ đi gặp diêm vương sớm hơn định mệnh đấy.”
“Ực…” Tiêu Linh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, Mộ Hạ Âu lại đe dọa cô…
“Khôn hồn thì nói bị bắt cóc, đương nhiên là tôi tìm thấy cô đem về. Bằng không tôi không ngại cắt lưỡi cô đâu!”
“Ức…hức…” Tiêu Linh rưng rưng nước mắt, muốn che miệng mình lại theo phản xạ nhưng hai tay cô vì bị trói trên cao qua lâu, giờ không thể cử động nữa rồi.
Mộ Hạ Âu nhoẻn miệng cười, tay đưa lên đặt nhẹ vào đôi môi nhuốm máu khô của Tiêu Linh. “Cô khóc rất thảm hại. Nhưng không sao, vì tương lai tôi có thể chịu đựng một thứ vô dụng như cô làm vợ.” Hắn chiếu mắt xuống đôi tay từ đầu đến cuối vẫn không cử động của Tiêu Linh rồi lạnh mặt lột bỏ chiếc váy trên cơ thể Tiêu Linh ra. “Ngoài câm ra thì cô rất giống người bại liệt đấy.”
Dòng nước lạnh xối xả ào ra từ vòi hoa sen từ trên đỉnh đầu Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu dùng bàn tay của mình mạnh bạo chà đi những dấu vết bẩn thỉu trên cơ thể Tiêu Linh. Mùi hương hoa hồng từ sữa tắm ngày một rõ ràng và dễ chịu. Khi cơ thể được sạch sẽ, Tiêu Linh có cảm giác cuộc đời của mình cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng.
Tắm xong, một chiếc váy kín cổ, kín tay và dài đến đầu gối được Mộ Hạ Âu mặc lên người Tiêu Linh. Hắn bắt ép cô phải thoa son và trang điểm nhẹ để che đi màu sắc trắng bệch, nhạt nhòa của nước da Tiêu Linh, đương nhiên hắn cũng đã cho cô ăn lót dạ trước một miếng bánh kem cao cấp phòng trừ vì bị để đói quá lâu, về Mộ gia cô ta lại ăn quá nhiều khiến chủ tịch Vân Ngư nghi ngờ.
Xe dừng ở khuôn viên, vừa thấy Tiêu Linh bước ra khỏi cửa xe chủ tịch Vân Ngư đã lao đến xem xét rồi cất giọng lo lắng. “Tiêu Linh, con có sao không? Hạ Âu nói con bị bọn xấu bắt cóc, ta đã rất lo lắng cho con.”
Tiêu Linh bặm bặm môi, theo phản xạ quay lại nhìn Mộ Hạ Âu phía sau, ánh mắt điềm nhiên của hắn như nhắc nhở cô đề phòng cô dại miệng mà nói sai những lời hắn mách bảo.
“Con có bị thương ở đâu không, hả?”
Chủ tịch vẫn không ngừng nhìn một vòng cơ thể Tiêu Linh và khuôn mặt của cô, bà có vẻ quan tâm cô rất nhiều trong khoảng thời gian cô không có ở đây vì trốn thoát với Hạo Nam.
[Con không sao, bà…con ổn!]
“Được vậy thì mừng quá rồi, đi thôi. Hai đứa mau vào ăn cơm, đồ ăn ta đều đã chuẩn bị.” Bà cười tươi, tay kéo theo cả Tiêu Linh mà không hề biết cô đang gắng gượng giọng la hét của mình, bà ấy đang nắm trúng cổ tay đau của cô.
Đặt chân vào trong nhà Tiêu Linh đã ngửi thấy mùi thức ăn chín thơm ngon, vẫn là không gian quen thuộc, vẫn là những người hầu đó. Bọn họ kính cẩn cúi chào cô, miệng không ngừng gọi cô là nhị thiếu phu nhân, gọi Mộ Hạ Âu là nhị thiếu gia.
Ngồi vào bàn ăn, Mộ Hạ Âu luôn tỏ vẻ quan tâm cô khi mà chỉ hỏi han một mình cô rồi cười như thể thân thiết, đáng tiếc là sự giả tạo này ngay cả bà nội của hắn cũng không nhận ra được. Miệng thì nói yêu thương, nhưng bàn tay hắn đang siết chặt cổ tay của cô bên dưới bàn, đó là một sự cảnh cáo chân thực!
“Ôi chao, ngày đầu tiên trở về nhà hình như con được chiêu đãi một bữa ăn ngon, từ trong phòng còn ngửi thấy mùi…”
Tiếng nói từ bên ngoài phòng ăn vọng đến, Mộ Cao Dương dần xuất hiện, anh mặc chiếc áo phông cùng quần thun rộng ở nhà, dù sao cũng vẫn phong độ như thường. Chỉ là khi nhìn thấy Mộ Hạ Âu và Tiêu Linh liền ngưng lại những lời định nói, thay vào đó là á khẩu và tròn mắt chăm chăm vào người phụ nữ đang ngồi cạnh em trai mình kia.
“Tắm xong rồi đấy à? Ra đây, bà giới thiệu đôi chút.” Vân Ngư vẫy tay Mộ Cao Dương đi tới, đợi cháu trai cả ngồi bên cạnh mình và đối diện với Mộ Hạ Âu và Tiêu Linh, bà mới từ tốn giới thiệu. “Cao Dương, đây là vợ của em trai con, Tiêu Linh. Cũng chính là em dâu của con. Tiêu Linh, đây là Mộ Cao Dương, người anh trai duy nhất của Mộ Hạ Âu, nó vừa đi du học trở về, từ giờ hai đứa là người thân trong nhà, không phải khách sáo!”
Tiêu Linh chớp chớp mắt, cô không quá ngạc nhiên khi biết Mộ Hạ Âu có anh trai, chỉ là có chút bất ngờ. Cô cảm thấy anh rể dường như đang nhìn cô thật lâu, rất khó hiểu…
Tiêu linh gật đầu nhẹ coi như chào hỏi, xong cô cũng không làm gì thêm, cô nghĩ rằng Mộ Cao Dương không hiểu mình nói gì.
Mộ Cao Dương thấy vậy cũng gật đầu. “Chào em.”
“Cao Dương, Tiêu Linh từ nhỏ đã không thể nói chuyện, ta nhắc nhở cho con biết vậy thôi, không nên phá không khí ấm cúng này. Chúng ta cùng ăn cơm.”
Trong suốt bữa ăn, Mộ Hạ Âu chỉ để ý đến biểu hiện của Mộ Cao Dương, hắn cứ nghĩ rằng có lẽ vì đem Tiêu Linh về nên Mộ Cao Dương đang thất vọng vì tài sản của Mộ Hạ Âu lại nhiều hơn một nửa. Mãi cũng không thể ngờ Mộ Cao Dương là đang thâm tình nhìn ‘vợ’ của mình.
Bữa ăn kết thúc, Mộ Hạ Âu đột ngột đứng dậy. “Xin phép con lên lầu một chút. Tiêu Linh, em ở lại với bà nội nhé.”
Không quen với sự dịu dàng này, Tiêu Linh tránh đi ánh mắt của Mộ Hạ Âu rồi gật đầu khiến hắn có chút tức giận nhưng giam giữ trong lòng, đợi khi có thể xử lý Tiêu Linh thì hắn có gϊếŧ cô ta cũng chưa phải là muộn.
Một lúc sau chủ tịch cũng nói còn công việc nên về thư phòng của mình, bà không quên nhắc Mộ Cao Dương và Tiêu Linh nên làm quen với nhau nhiều hơn để dễ gặp mặt nhau trong nhà mà không phải ngại ngùng.
Đối diện với người lạ như Mộ Cao Dương, Tiêu Linh siết chặt hai lòng bàn tay vào nhau, đôi mắt nhìn loạn xạ, cô muốn đứng dậy rời khỏi nơi này xong lại không có khả năng đó khi đôi chân của cô vẫn còn đau vì chưa kịp xử lý vết thương.
“Em…” Mộ Cao Dương đột nhiên lên tiếng khiến trái tim Tiêu Linh đập lên thình thịch. Sao lại nói chuyện với cô chứ, sao lại đặt ra câu hỏi chứ, anh ta thừa biết cô không thể nói chuyện rồi cơ mà…
Tiêu Linh dù vậy vẫn ngẩng đầu lên nhìn Mộ Cao Dương, hơi thở nặng trĩu. Mộ Cao Dương có vẻ rất khó nói, cô thấu được sự đau lòng trong đôi mắt của anh ta.
“Em rất xinh đẹp trong chiếc váy này đó, Tiêu Linh.”