• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Mộng cảnh ôm lấy hồ sa (3)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Đường Kỳ Sâm nói xong, đầu lại dựa về bức tường phía sau, ánh mắt nhạt mà trầm, cũng là thứ trẩm ổn cao ngạo luôn có trên người anh. Quyết định làm cái gì, làm thế nào, xưa nay luôn là chuyện một mình anh suy nghĩ. Trong phạm vi sức lực và khả năng của mình, những gì có thể làm đều sẽ làm. Đối với chuyện Ôn Dĩ Ninh có nhiệt tình đáp lại hay không, cũng không nằm trong vòng kiểm soát của anh rồi.

Tiếc nuối dù nhiều, nhưng anh cũng không thể trẻ lại. Chỉ là sống lâu hơn, người ta cũng trở nên lý trí mà rõ ràng hơn.

Bác sĩ gọi Ôn Dĩ Ninh vào lấy bệnh án, chờ đến khi cô đi ra, Đường Kỳ Sâm đã đứng ngoài cửa, nói: "Không còn sớm nữa, về thôi."

Hai người ngồi chung một chiếc xe. Khách sạn Đường Kỳ Sâm ở lại cách rất gần nhà Ôn Dĩ Ninh, nhưng anh vẫn kiên trì đưa cô về trước. Lần trước đến xung quanh tiểu khu vẫn còn đang sửa đường, lần này đã xong hoàn toàn rồi. Xe dừng lại dưới tiểu khu, trí nhớ của Đường Kỳ Sâm rất tốt, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ sáng đèn ở tầng bốn.

"Thuốc này anh nhớ bôi, sau đó xịt lọ dầu này." Lúc xuống xe Ôn Dĩ Ninh đưa chiếc túi trong tay cho anh, nhịn một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được, "Nếu quá đau hoặc sưng không giảm bớt thì gọi điện cho tôi, tôi lại đưa anh đi bệnh viện."

Đường Kỳ Sâm ngồi trong xe, vẻ mặt ôn hòa lưu luyến, sau đó đột nhiên ôi một tiếng.

Ôn Dĩ Ninh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em không yên tâm về tôi sao?" Giọng nói trầm lắng của anh đốt lên một cây đuốc trên mặt Ôn Dĩ Ninh, anh quay sang nhìn cô dần bị đốt cháy, gò má ửng hồng. Đáp án sau đó không cần nói cũng biết.

Khóe miệng Đường Kỳ Sâm cong cong, chỉ là nụ cười vẫn có chút nhạt nhẽo. Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên nói: "Nói gì thì nói anh vẫn là cùng tôi về. Tuy không phải nguyện vọng chủ quan của tôi, nhưng anh cũng đã đến đây rồi. Còn có, cánh tay của anh bị thương, lúc trở về bị Táp tỷ hoặc Kha Lễ hỏi tôi mà nói bị thương lúc vật tay sợ là bọn họ đều không tin."

Đường Kỳ Sâm chớp chớp mắt, muốn gạt cảm giác khó chịu thấp thoáng này đi.

"Tuy không phải ở công ty, cũng không phải trong ngày làm việc, nhưng lùi lại mười ngàn bước anh vẫn là boss của tôi. Phải nói ra câu này nghe không được thuận tai cho lắm, nhưng nếu như anh ở chỗ tôi xảy ra chuyện gì tôi cũng không tránh được liên quan. Tôi rất sợ phiền toái, vậy nên anh......" Ôn Dĩ Ninh trong khoảnh khắc kích động tuôn ra một loạt, tùy tiện tìm một cái lý do, đem phần lúng túng này toàn bộ trả lại cho đối phương.

Lời nói của cô mang theo hàm ý sâu xa, Ôn Dĩ Ninh nhìn Đường Kỳ Sâm nói, "Vậy nên, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có coi thường sức khỏe của chính mình."

Nói xong, Ôn Dĩ Ninh xoay người muốn vào, kết quả đụng phải Giang Liên Tuyết ngay phía sau. Vừa rồi nói ra có hơi nhiều, Ôn Dĩ Ninh thật hối hận cái được không đủ bù vào cái mất. Cô thật sự không muốn bị Giang Liên Tuyết bắt gặp, đặc biệt là mấy người bạn chơi bài cô hai bà bảy này của bà.

Một người mắt tinh, chỉ về phía cô, "Là Ninh Ninh đây mà."

Giang Liên Tuyết cũng đã nhìn rõ người, "Sao con về muộn thế?" Ánh mắt rơi xuống chiếc xe taxi phía sau Ôn Dĩ Ninh, thoáng nhìn thấy Đường Kỳ Sâm ngồi sau xe qua cửa sổ.

Đường Kỳ Sâm cũng không nói tài xế lái đi, cách một khoảng khẽ gật đầu với Giang Liên Tuyết. Giang Liên Tuyết có ấn tượng với anh, chính là từ lần trước gặp nhau ở ga tàu sắt cao tốc. Nhãn lực của bà rất tốt, cũng là người tinh ranh, rất nhanh đã có thể gộp người trong ấn tượng và người trước mắt lại làm một. Đường Kỳ Sâm ăn mặc đơn giản gọn gàng, tuy là ngồi nên không nhìn được toàn bộ vóc dáng, nhưng khí chất dung mạo của anh rất dễ khiến người ta ấn tượng. Giống như bức tranh sơn thủy từng đường nét được phác họa rõ ràng, tuy là xem không hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự cao siêu đầy tính nghệ thuật trong đó. Mấy người bạn chơi bài của Giang Liên Tuyết cũng là không nói tự hiểu, cười híp mắt đánh giá, chỉ thiếu chưa hỏi "bạn trai đây hả?" thôi.

Ôn Dĩ Ninh như có cái gai ở sau lưng, vội vàng nói tài xế lái đi. Vừa về đến nhà, Giang Liên Tuyết đóng cửa lại liền hỏi: "Con đây là đang chơi trò yêu đương với ông chủ?"

Ôn Dĩ Ninh đang thay giày suýt chút nữa thì ngã nhào. Cô bám tay trên mép tủ bên cạnh, tông giọng cũng cao lên mấy bậc: "Mẹ nói linh tinh cái gì đấy!"

"Con khẩn trương như vậy làm cái gì?" Giang Liên Tuyết dửng dưng như không: "Đúng thì là đúng, không phải thì thôi."

Ôn Dĩ Ninh mím môi, dùng dằng đổi giày rồi đi vào.

"Công ty của ông chủ người ta quy mô lớn như thế nào chứ, đi ra ngoài lại không có xe đưa đón? Con lừa trẻ con đấy à, cậu ta chính là theo con về đây." Giang Liên Tuyết thông minh thế nào chứ, hai câu liền chặn cho Ôn Dĩ Ninh không còn lời nào để nói.

"Còn cả lần đến ga tàu đón mẹ nữa, khi đó là trong thời gian làm việc. Mấy sếp lớn bận rộn thế nào, lại có cái lòng tốt đến đón một cái người xa lạ là mẹ đây? Cậu ta cũng không ngốc." Giang Liên Tuyết phân tích vô cùng mạch lạc rõ ràng, sớm mổ xẻ cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất đến lồ lộ.

Ôn Dĩ Ninh không bình tĩnh ném lại cho bà một câu, "Mẹ chỉ biết nói nhăng nói cuội thôi." Dừng một chút, cô đè xuống lửa giận, "Mẹ điều tra công ty con."

Giang Liên Tuyết cười lạnh, "Công ty con gái mẹ đi làm, không lẽ mẹ tìm hiểu một chút cũng không được? Có phải con nhạy cảm quá rồi không? Sao hả? Bị đoán trúng rồi?"

Ôn Dĩ Ninh ra vẻ lười phản ứng.

Vậy là tám, chín phần đúng rồi. Giang Liên Tuyết nhấc chân ngồi xuống ghế, thuận tay cầm hộp thuốc lá lên rút một điếu. Bật lửa lạch cạch mở ra, vòng ngoài ánh lửa chiếu lên nốt ruồi mỹ nhân nhàn nhạt trên khóe mắt bà.

Hít vào hai hơi, Giang Liên Tuyết híp mắt nói, "Tuổi tác cũng không nhỏ, cậu ta đã kết hôn chưa?"

Động tác trong tay Ôn Dĩ Ninh hơi dừng lại, không nói gì.

"Nhìn mẹ làm cái gì? Mẹ chỉ nhắc nhở con một chút thôi. Đừng có tìm người tình trạng kết hôn không rõ ràng. Nếu cậu ta còn chưa lập gia đình, vậy coi như mẹ đánh rắm một cái, con nghe rồi ném nó qua tai là xong. Nếu muốn làm tiểu tam, vậy nói trước để mẹ gửi cho mấy cái video, nhìn mấy kẻ tiểu tam kia bị lột sạch rồi bị đè xuống đất đánh như thế nào."

Ôn Dĩ Ninh đứng thẳng lưng, phun ra hai chữ: "Thần kinh."

Giang Liên Tuyết thở ra khói, ngữ khí cuối cùng cũng coi như ôn hòa nhã nhặn xuống, nói: "Con cũng nên tìm đàn ông rồi, tìm tốt một chút, chơi vui vẻ là được. Mấy chuyện tình yêu lâu dài thì đừng nghĩ đến làm gì, vô nghĩa."

Ôn Dĩ Ninh đánh gãy dòng suy nghĩ lệch lạc của bà: "Rốt cuộc là mẹ muốn nói cái gì?"

"Lên giường nhớ nhắc cậu ta mang áo mưa, đừng có để mang thai."

Ôn Dĩ Ninh vốn còn ôm một bụng ấm ức tức giận, bị câu nói này đánh cho tan tác, cô dở khóc dở cười nhìn bà, "Mẹ có thể nói ra câu nào hay ho một chút không? Nếu thật là bạn trai con, tốt xấu gì con cũng là đứa nhỏ mẹ dứt ruột đẻ ra, không lẽ lại không thể chúc phúc một câu?"

"Lời hay dùng được cái rắm gì. Cái bụng lớn rồi thì chỉ có lên bàn mổ mà khóc."

Giang Liên Tuyết văng tục không chút dè chừng, ngẫm nghĩ một hồi vẫn cảm thấy cái đạo lý này không thể sai được. Bà vốn là tầng áp chót của nơi phố phường này, đời người trôi qua cũng đã được một nửa, lăn lộn trong cõi trần tục, mỹ nhân tuy đã ở cái tuổi xế chiều nhưng cũng đã ăn qua quả đắng, đã gặp được người, cuối cùng cũng đã nhìn thấu một trăm cái dáng vẻ của thế gian. Đàn ông và phụ nữ, dù đã nắm tay kết hôn thì cũng chưa chắc sẽ đầu bạc răng long. Bà chính là muốn đâm chết cái tâm tư nhỏ bé đang nóng lên của Ôn Dĩ Ninh, con gái phải biết cách bảo vệ mình, những lời ba hoa chích chòe mà đàn ông cam kết đầu môi đều không thể coi là thật.

Ôn Dĩ Ninh cũng không phải người vì vài câu nói mà trở mặt, cô đương nhiên hiểu Giang Liên Tuyết là vì quan tâm. Hai mẹ con trong nhất thời im lặng, trầm mặc một hồi lâu. Cuối cùng cô nói: "Con và anh ta không phải."

Giang Liên Tuyết cúi đầu chơi game bài trên điện thoại, vận may không tốt, tức giận đến nỗi chửi ầm lên má nó.

Ôn Dĩ Ninh nhíu mày, lại lắc đầu, cười đến là bất đắc dĩ, "Ngày mai con đi rồi, mẹ phải chăm sóc chính mình thật tốt đấy, chơi bài vừa thôi."

Giang Liên Tuyết hàm hồ ừm một tiếng, "À này, chuyển cho mẹ một ngàn đi."

Ôn Dĩ Ninh phục bà rồi, "Không phải ban ngày mới thắng hả?"

"Nhưng tối nay lại thua cả rồi." Giang Liên Tuyết ngẩng đầu, cười hề hề, "Nhanh một chút đi, mẹ đang chờ nạp tiền."

Nhìn từ góc này, quai hàm của Giang Liên Tuyết đã nhỏ lại một vòng, với xương cằm lượn thành một đường chữ V đẹp đẽ. Ôn Dĩ Ninh chuyển tiền xong, thầm nghĩ, lần này về hình như bà đã gầy đi một chút.

Vé chiều về vào lúc hai giờ chiều. Buổi trưa Ôn Dĩ Ninh gửi tin nhắn cho Đường Kỳ Sâm, hỏi anh có cùng về Thượng Hải không. Vẫn là ý đó, người cũng đã theo đến rồi, không giấu diếm ý định mà chạy đến. Người ta đã ám chỉ rõ rành rành, còn vì những chuyện nhỏ nhặt này giả vờ câm điếc thì thật là không cần thiết.

Đường Kỳ Sâm rất nhanh liền trả lời: "Cùng nhau."

Sau đó lại thêm một câu: "Em gọi taxi đi, qua khách sạn thì dừng lại, cùng nhau."

Hai lần nhấn mạnh từ "cùng nhau" này khiến Ôn Dĩ Ninh không hiểu vì sao lại thầm vui vẻ trong lòng. Khóe miệng cô có ý cười nhàn nhạt ôm lấy, sắc mặt cũng trầm tĩnh ôn hòa. Khi trở về không mang theo hành lý, Giang Liên Tuyết cũng không có tấm lòng yêu con như những bậc cha mẹ khác, bà chưa bao giờ sắp xếp mấy thứ đặc sản cho cô mang đi, cũng chẳng lo con gái ở bên ngoài ăn không đủ no. Bà ngồi trên bàn mạt chược càn quét ngày đêm, đến cả Ôn Dĩ Ninh đi chuyến tàu mấy giờ cũng không biết.

Ôn Dĩ Ninh giản lược mà về, khi đi là hai tay trống trơn.

Duy nhất không giống những lần trước, là lần này, bất luận là đi hay về, cô đều không phải một mình.

Bởi vì khách sạn cũng gần đây nên Ôn Dĩ Ninh không trực tiếp gọi xe từ nhà mà đi bộ qua đó, đến nơi mới nhắn tin báo cho Đường Kỳ Sâm mình đã đến, sau đó ngồi chờ dưới đại sảnh. Giá niêm yết của khách sạn này vẫn rất cao, bởi vậy khách vào ở cũng không tính là tấp nập, phần lớn đều là nhân viên chính phủ. Qua cánh cửa xoay đối diện Ôn Dĩ Ninh, cô nhìn thấy hai chiếc Audi A6 chầm chậm dừng lại, vài phút sau vẫn không thấy rời đi.

Đường Kỳ Sâm không lâu sau thì đi xuống, thang máy mở ra, một mình anh thong dong bước tới. Ôn Dĩ Ninh vừa muốn đứng dậy, đã nhìn thấy từ trên hai chiếc xe Audi có ba vị mặc sơ mi dài tay, trên ngực gắn huy hiệu Đảng. Bọn họ đi đến trước mặt Đường Kỳ Sâm, bắt tay, "Chào Đường tổng, tôi là bí thư thành ủy Chung Hoành."

Đường Kỳ Sâm bắt tay với ông ta, mạnh mẽ dứt khoát, "Bí thư Chung."

"Bí thư Lý cũng đến mười giờ sáng nay mới biết ngài đến thành phố H, bởi vì còn phải tham dự hội nghị bàn về công tác xóa đói giảm nghèo của chín huyện ba khu nên không đích thân tới đây được, cuối cùng đành cắt cử tôi đến đây." Vị quan viên chính phủ này rất có khí chất trung trực, nhưng khi nói chuyện với Đường Kỳ Sâm, ngữ khí vẫn hạ thấp hơn một bậc.

Đường Kỳ Sâm nói: "Lần này đến đây là vì việc riêng, không tiện làm phiền mọi người."

"Đường tổng khách khí rồi. Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, ngài cần dùng xe có thể nói với chúng tôi bất cứ lúc nào."

"Không cần, ngày hôm nay tôi lập tức về Thượng Hải rồi." Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu, "Dĩ Ninh, chuyến hai giờ phải không?"

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, đi tới đứng sau lưng anh.

Đường Kỳ Sâm vỗ vai bí thư Chung, "Thay tôi chuyển lời hỏi thăm đến bí thư Lý, có cơ hội sẽ gặp lại."

Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, những người phía sau rất tự giác đi theo. Ôn Dĩ Ninh đứng tại chỗ, nhìn Đường Kỳ Sâm và vị bí thư kia nói chuyện vui vẻ, tình cờ thì thầm, tình cờ nhíu mày, phần lớn là đối phương nói Đường Kỳ Sâm lắng nghe. Cuối cùng bí thư Chung và anh bắt tay, trên mặt mang theo vui sướng.

Ôn Dĩ Ninh hơi không hiểu, căn cơ của Đường Kỳ Sâm là ở Hồng Kông và Thượng Hải, sao lại quen biết với quan chức ở thành phố nhỏ như thế này được? Nhưng sau đó ngẫm lại, giữa người với người vẫn là dày mỏng có khác biệt. Đường gia bọn họ, một gia tộc lớn được mấy đời nỗ lực tích cóp lại đã sớm kết thành một tấm lưới liên kết chặt chẽ mà kín gió. Mặc cho đá ngầm lởm chởm cản trở thế nào thì tầng tầng lớp lớp vẫn là nghiệp quan tương thông, tám mặt đều có liên kết.

Ôn Dĩ Ninh đứng cách bọn họ mấy mét, yên lặng tỉ mỉ đánh giá Đường Kỳ Sâm. Nhìn cách nói chuyện thành thạo chuyên nghiệp của anh, nhìn mỗi một vẻ mặt của anh đều mang theo tinh chuẩn, nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, dung mạo khi nói chuyện phiếm cũng là hào quang lóa mắt. Ánh mắt của cô xa xăm, tựa như có thể nhìn xuyên về quá khứ, nhìn thấy trái tim thiếu nữ của chính mình nhiều năm về trước.

Câu nói "Anh có biết trái tim thiếu nữ là gì không ------- gặp anh, em đã hiểu" kia năm năm trước đúng là lời nói thật lòng của cô, sau đó trở thành vết tích qua ngày tháng trời rộng sông dài lưu lại, cũng là một tia sáng mang cho cô rực rỡ tinh khiết.

Ôn Dĩ Ninh hơi bừng tỉnh, tự mình phát hiện ra bản thân lại nhớ đến ký ức năm đó rồi. Ánh mắt cô si ngốc mà mờ mịt, giống như bị điểm huyệt đóng đinh trên người Đường Kỳ Sâm. Giây trước thất thần giây sau đã thành hoang mang, ở trên người anh cảm nhận thấy thứ mùi vị kiếp trước kiếp này.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, nhận ra Đường Kỳ Sâm đã đứng ở đằng kia nhìn cô rất lâu rồi. Bí thư Chung còn đang nói gì đó, chờ đến khi tầm mắt của hai người chạm nhau, Đường Kỳ Sâm trực tiếp ngắt lời, "Xin lỗi." Sau đó đi về phía Ôn Dĩ Ninh.

"Làm sao thế?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Ôn Dĩ Ninh chớp chớp mắt, trong lòng có vòng khí chậm rãi cuộn tròn. Cô đè lại nhịp tim của chính mình, lắc đầu ra hiệu không có gì. Đường Kỳ Sâm dùng tông giọng thấp hơn một bậc nữa, nói: "Chờ lâu rồi đúng không? Tôi đi chào một tiếng rồi chúng ta đi."

Bí thư Chung tỏ thiện ý đưa bọn họ đến ga tàu, Đường Kỳ Sâm cự tuyệt, "Đây là xe công vụ, không nên gây phiền toái cho mọi người. Lại nói, tôi đi với bạn mình, cô gái nhỏ sẽ mất tự nhiên."

Anh nói lời này cũng không tính là quá rõ ràng, đủ kín đủ hở, bí thư Chung lại nghe một hiểu mười, ý tứ sâu xa nhìn Ôn Dĩ Ninh, dò hỏi: "Ôi, Đường tổng đây là chuyện tốt sắp tới rồi sao?"

Đuôi lông mày của anh hơi nhếch lên, trên mặt cũng là vui vẻ ôn hòa, anh vỗ vai bí thư Chung, khách khí nói: "Hi vọng là được như vậy."

Vận may làm thân đến dĩ nhiên không ai muốn bỏ lỡ, bí thư Chung rất hiểu ân tình hỏi Ôn Dĩ Ninh: "Nhà cô ở đâu?"

Ôn Dĩ Ninh nói ra tên tiểu khu của nhà mình. Ông ấy cười cười, nhỏ giọng tiết lộ, "Khu nhà này đã được phân định vào quy hoạch phá dỡ xây mới, muộn nhất là sang năm."

Đây xem ra đã là quyết định chính thức, Ôn Dĩ Ninh thụ sủng nhược kinh, tin tốt đều có thể khiến cho tâm tình người ta cấp tốc vui vẻ. Cô cũng rất hiểu chuyện gật đầu, "Tôi sẽ không nói lung tung ra ngoài."

Đường Kỳ Sâm đứng một bên khẽ nở nụ cười, rất tự nhiên tay đặt sau gáy cô, vừa chạm vào liền thả xuống, thấy thế nào cũng là động tác theo bản năng, sủng nịnh mà thân mật, khí lực nhỏ, lòng bàn tay dán trên mái tóc cô. Sau khi thả tay xuống, anh xoay người vẫy tay chào tạm biệt bí thư Chung.

Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, sau gáy cảm giác có pháo hoa đang nở rộ.

Tàu vào đến ga Thượng Hải đã là năm giờ. Lão Dư chờ bên ngoài đã lâu, sau khi đón được người rốt cuộc cũng coi có thể thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Kha gọi cho tôi ba cuộc, hỏi ngài đã xuống xe chưa."

Đường Kỳ Sâm ngồi vào xe, "Cậu ta đến đây?"

"Đến rồi lại đi, mang quần áo đến cho ngài, giờ này cũng bắt đầu tắc đường rồi, tôi sợ ngài về bên đó sẽ không kịp. Ngài chấp nhận thay quần áo trong xe nhé." Lão Dư mở cửa xe, lại quay đầu sang cười ha hả nói với Ôn Dĩ Ninh: "Ôn tiểu thư phiền cô chờ một chút nhé. Đường tổng đã dặn dò, muốn tôi đưa cô về."

Không gian trong xe Bentley có lớn hơn thế nào đi nữa thì khi thay quần áo vẫn có chút chật hẹp. Bốn, năm phút sau Đường Kỳ Sâm mới đẩy cửa xe đi xuống, chiếc áo sơ mi trắng mặc hai ngày thay ra đặt trên lưng ghế, thay vào một bộ quần áo thể thao thoải mái lười biếng, mặc lên người, Đường Kỳ Sâm lại càng thêm có tinh thần hơn.

Anh nói với Ôn Dĩ Ninh: "Để lão Dư đi một chuyến, em ngồi xe này về đi."

Ôn Dĩ Ninh theo bản năng hỏi: "Vậy còn anh?"

Lão Dư trả lời thay anh: "Đường tổng ngồi chiếc xe phía sau."

Sau chiếc Bentley là một chiếc Mercedes-Benz S-class. Xe này Ôn Dĩ Ninh không quen, lục lọi trong ký ức một hồi cũng không nhớ được Đường Kỳ Sâm đã từng lái qua bao giờ hay chưa. Trên người có việc quan trọng, Đường Kỳ Sâm đã tiêu sái dứt khoát đi rồi. Lão Dư cười nói: "Chiếc xe này tháng trước Đường tổng mới mua, ngài ấy ngoài sở thích đánh bài thì còn thích mua xe nữa. Cô đã thấy gara ở trang viên Vân Song của ngài ấy chưa? Có mấy cái đều là đồ cổ không sản xuất nữa đấy."

Lão Dư là người ôn hòa hiền hậu, nói với Ôn Dĩ Ninh: "Bảy giờ Đường tổng có một buổi tiệc không thể vắng mặt, tôi thật sự lo lắng ngài ấy sẽ về muộn. Vốn còn khó hiểu vì sao phải lái hai chiếc xe tới đây, xong, giờ thì hiểu cả rồi." Ông ấy mở cửa xe, "Đi thôi, đọc địa chỉ cho tôi."

Ôn Dĩ Ninh nghe lão Dư nói mà không dám đáp lại một câu, vành tai cũng bắt đầu nổi lên da gà da vịt. May không được lâu, chuông điện thoại của cô vang lên.

Ôn Dĩ Ninh nhìn là số của Hoắc Lễ Minh thì hơi ngạc nhiên.

Vẫn là dãy số lưu lại khi còn ở cổ trấn. Người anh em này nhìn bề ngoài thì như vậy, nhưng tâm hồn bên trong trẻ con cực kỳ, lần trước còn hỏi cô quán cay Tứ Xuyên mới mở ăn thế nào.

Ôn Dĩ Ninh nhận điện, "Hello."

Giọng của Hoắc Lễ Minh nghe rất vui vẻ, "Cô cũng biết nói tiếng nước ngoài à?"

"Tôi tốt nghiệp đại học chính quy là chuyên ngành ngôn ngữ Anh đó có được không hả?" Ôn Dĩ Ninh rất ung dung, giống như một hồi nhìn lại, cảm giác tâm tình cũng không tệ lắm, "Làm sao vậy, có chuyện gì à?"

"Bây giờ cô có rảnh không?" Hoắc Lễ Minh nói: "Lần trước hẹn cô đi xăm nhưng cô bận rộn vài tuần rồi biệt tăm biệt tích không thấy bóng dáng. Hôm nay thì sao? Vẫn còn khá sớm."

Về nhà cũng không có chuyện gì làm, Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ một chút, đáp, "Được, anh ở đâu?"

Hoắc Lễ Minh báo địa chỉ, Ôn Dĩ Ninh thấp giọng lặp lại một lần hỏi lão Dư bên cạnh. Lão Dư không nghi ngờ gì chính là một cái bản đồ sống: "Biết chứ, ở khu Tĩnh An Tự. Ôi, vừa rồi là giọng tiểu Hoắc mà."

"Đúng rồi." Ôn Dĩ Ninh dứt khoát mở loa ngoài, "Tiểu Hoắc gia, anh nói địa chỉ cụ thể với sư phụ đi."

Lão Dư cười híp mắt gia nhập cuộc trò chuyện, "Tiểu Hoắc đây là muốn lừa Ôn tiểu thư đi đâu vậy hả?"

Ôn Dĩ Ninh cũng không nghĩ nhiều được như vậy, thật thà nói ra, "Muốn đi xăm hình đó ạ."

Hoắc Lễ Minh đầu bên kia thở dài, "Cô đừng có để lộ bí mật vậy chứ. Lão Dư là người của Đường tổng đấy ------- ôi ôi, lão Dư, giúp đỡ đi mà, trở lại đừng nói với Đường tổng nhé."

Lão Dư phì cười, "Cho tôi là kiểu người gì vậy? Yên tâm, khẳng định không nói."

Quán xăm mà Hoắc Lễ Minh chọn rất bình thường, không một chút phô trương, ở trong một khu cư dân không có gì nổi bật. Lão Dư đưa người đến nơi liền đi, Ôn Dĩ Ninh tìm nửa ngày trời mới nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Lễ Minh: "Chỗ này."

Vẫn là mái tóc húi cua nhẹ nhàng khoan khoái, Hoắc Lễ Minh ngồi xổm trong một góc không có ánh đèn nghịch cỏ. Ôn Dĩ Ninh đi tới, "Định xăm chỗ nào thế? Không lẽ trên người anh vẫn còn chỗ để xăm à?"

Hoắc Lễ Minh là loại đẹp trai hăng hái, mặt mũi rõ ràng, đường nét khuôn mặt hiện ra góc cạnh sắc bén. Những lúc nghiêm túc thận trọng còn lộ ra cỗ tà khí quyến rũ. Tuy trên người có thứ tác phong anh cả giang hồ, nhưng phong cách ăn mặc cũng khá gọn gàng, hoặc trắng hoặc đen, nhưng nhất định phải là cùng màu. Người từ dưới đất đứng lên, Hoắc Lễ Minh cao hơn Ôn Dĩ Ninh một cái đầu, anh ta nói: "Tôi tính sẽ xăm trên đùi. Xăm đầy chân luôn, từ bắp đùi đến mắt cá chân đi."

Ôn Dĩ Ninh cau mày: "Xăm kín hả?"

"Ừ."

"Anh không sợ đau à?"

"Không đau, vả lại cũng có thể nghỉ ngơi."

"Không phải, vì sao anh lại thích xăm mình chứ?"

"Vậy cô có từng hỏi vì sao Sâm ca lại thích đánh bài không?"

Ôn Dĩ Ninh thật sự là bị anh ta dẫn vòng quanh đến hôn mê luôn rồi, đang nói chuyện yên lành sao tự nhiên lại kéo Đường Kỳ Sâm vào đây? Hoắc Lễ Minh liếc cô một cái, "Vị sư phụ này tay nghề rất chắc chắn, xăm đẹp cực kỳ, còn thiết kế những mẫu hình xăm nhỏ thích hợp cho nữ giới, cô có thể chọn một cái."

Hai người vừa nói vừa đi thang máy lên trên. Hoắc Lễ Minh là khách quen, đường đi cũng thông thuộc.

Xăm hình là một thứ công việc rất tốn sức và tốn thời gian, hai tiếng đồng hồ không xăm được mấy cái hình. Ôn Dĩ Ninh vừa mới ngồi xuống ghế định nghỉ ngơi một chút, Hoắc Lễ Minh đã nhận điện thoại đi vào, cau mày nói: "Tôi biết ngay không thể tin tưởng được lão Dư mà, cái miệng đó của ông ấy nên dùng vân tay khóa lại."

Ôn Dĩ Ninh còn chưa thở được mấy hơi, "Làm sao thế?"

"Xuống dưới đi. Đường tổng đến rồi."

Tiệc tối, Đường Kỳ Sâm cũng chỉ là tham gia cho có hiện mặt thôi, sau đó là phần bán đấu giá, anh giao cho Kha Lễ trấn thủ, còn mình về trước. Lão Dư đến đón anh thuận miệng nói ra chuyện Hoắc Lễ Minh muốn xăm hình, Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên sẽ không đồng ý, nói ông trực tiếp lái tới đây.

Chờ đến khi hai người từ trong thang máy đi ra, Đường Kỳ Sâm đã đứng sẵn cạnh xe chờ. Nhìn thấy người đến gần, giữa hai hàng lông mày lập tức nhăn chặt, ngữ khí và ánh mắt đều vô cùng không kiên nhẫn, "Xăm một cái tay còn không đủ? Muốn xăm thành con ngựa vằn à?"

Tiểu Hoắc gia sau lưng dù có hung hăng thế nào thì trước mặt Đường Kỳ Sâm vẫn cứ phải ngay ngắn lại, hai tay chắp sau lưng, giống như học sinh tiểu học chưa nộp bài tập.

Đường Kỳ Sâm là người tiếp thu giáo dục chính thống, đối với loại hành vi này có thể hiểu được, có thể tôn trọng, nhưng chính bản thân cũng không phải rất thích. Quan hệ của Hoắc Lễ Minh và anh cũng có thể coi như không cần nói cũng biết, ân tình nhiều năm như vậy, không nói rõ ra, nhưng trong lòng vẫn luôn coi anh ta là em trai mình. Hoắc Lễ Minh lúc hai mươi tuổi ngay ở đường nhân ngư xăm một cái hình dao găm, hai năm trước lại xăm kín cánh tay, lần nào cũng là tiền trảm hậu tấu(*), chọc cho Đường Kỳ Sâm tức muốn xì khói.

(*) làm trước nói sau hà hà

"Cậu là ghét mình còn chưa đủ ghê gớm, hay chê bản thân da ngăm không đủ chói mắt? Lão Dư, lần sau quấn lên người cho cậu ta hai cái dây đèn, để cậu ta chiếu sáng cả cái sông Hoàng Phố."

Đường Kỳ Sâm nóng giận lên dùng từ cũng thật không khách khí chút nào. Chưa kể đến chuyện lén đi xăm hình, lại còn dám kéo theo cả Ôn Dĩ Ninh tới. Anh nhẹ hất cằm về phía Ôn Dĩ Ninh, nói với Hoắc Lễ Minh: "Đừng có bắt nạt cô ấy dễ nói chuyện. Cô ấy cũng đã ngồi một ngày xe rồi, tôi để cho cô ấy về nghỉ sớm, cuối cùng lại thành tới đây xem cậu xăm hình."

Hoắc Lễ Minh nhịn cười, nhịn đến mức bả vai run run.

"Còn cười được?" Đường Kỳ Sâm nổi đóa, "Gây khó dễ người ta mà còn không nhận sai?"

"Không phải, anh." Hoắc Lễ Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy Ôn Dĩ Ninh lên trước, "Anh tự xem đi."

Đường Kỳ Sâm khẽ cau mày, ánh mắt dịch xuống, cuối cùng dừng lại trên cánh tay Ôn Dĩ Ninh. Ống tay áo bên trái của cô vẫn còn xắn lên vài nấc, lộ ra mảng da thịt trắng hồng bên trong, ở vị trí gần cổ tay, cô xăm một con hồ ly nhỏ.

Ôn Dĩ Ninh cũng đang khổ sở nhịn cười, cuối cùng phải quay mặt đi, giả vờ như đang nhìn đi nơi khác.

Hoắc Lễ Minh cười to, ngồi xổm trên mặt đất, tay chống cằm. Đường Kỳ Sâm nghẹn lời, nhìn kẻ lăn lê trên đất, lại nhìn người đang đứng, cuối cùng đi tới bên cạnh "tiểu hồ ly" kia, thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ: "Em còn cười nữa, tôi mất hết cả mặt mũi rồi."

Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng như thu vào ngàn vạn vì tinh tú, ý cười nhẹ nhàng khiến trái tim Đường Kỳ Sâm bỗng chốc ấm áp. Anh rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Đau không? Đau thì dẫn em đến chỗ lão Trần tiếp nước."

Hoắc Lễ Minh ngồi trên đất cười lớn, chỉ thiếu chưa đấm bùm bụp lên mặt đất thôi.

Ôn Dĩ Ninh nhìn dáng vẻ thấp thoáng quẫn bách của Đường Kỳ Sâm, cũng không nhẫn tâm, cuối cùng nhẹ giọng đáp: "Ừm, không đau." Sau đó lại nhẹ nhàng đưa tay đến trước mặt anh, "Đẹp không?"

Đường Kỳ Sâm sững sờ, sau đó cứng ngắc gật đầu, "Đẹp......

Ừ, rất đẹp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK