Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trong một quán cà phê bên bờ sông Hoàng Phố, bởi vì còn đang là thời gian làm việc nên khách mời cũng không có nhiều.
Kha Lễ đã gọi đến cốc nước cam thứ hai, thế nhưng đối tượng xem mặt của ngày hôm nay vẫn chưa đến.
Anh ta nhấc tay nhìn đồng hồ, so với giờ hẹn đã muộn hơn 15 phút. Chỉ là cũng không phải cố ý đến muộn, bởi đối phương đã gửi tin nhắn wechat cho anh ta, nói là trên đường kẹt xe.
Bảy giờ tối Kha Lễ còn phải chạy về công ty mở họp, vì lần kết thân này mà anh ta cũng coi như đã ép cho lịch trình công việc ngày hôm nay không còn một chỗ trống. Lúc vào văn phòng của Đường Kỳ Sâm xin nghỉ, bởi vì công tác còn chồng chất rất nhiều mà suýt chút nữa Đường Kỳ Sâm không phê chuẩn cho anh ta. Đổi lại là trước đây thì có tới hay không cũng không quan trọng như vậy, nhưng người này là bác cả của anh ta giới thiệu. Vị bác cả này là giáo sư của học viện ngoại ngữ Thượng Hải, nho nhã chính phái, thường ngày rất ít để ý đến những chuyện của bậc gia trưởng, lần này chủ động giới thiệu như vậy thật sự là muốn không coi trọng cũng không được.
Có người nói cô gái kia là con gái của một vị hiệu trưởng nào đó, du học về nước, tướng mạo và học thức đều rất tốt.
Hai năm qua giới thiệu cho Kha Lễ kiểu người nào cũng có, mỗi người mang đến đều khen lên tận trời, trong lòng Kha Lễ đã hoàn toàn bình tĩnh như nước, nghĩ thầm, nếu đổi cách miêu tả khác, tỷ như: ngoại hình của người này cũng chỉ thường thường, tốt nghiệp một trường đại học phổ thông, điều kiện gia đình tầm trung...... Có thể anh ta còn có chút hứng thú hay chờ mong.
Lúc cốc nước cam thứ hai nhìn thấy đáy, đối tượng hẹn hò rốt cuộc cũng khoan thai đến muộn.
Áo khoác gilê lông nữ màu xanh lá cây phủ ngoài chiếc áo len cao cổ màu đen, chân đi đôi bốt da cao đến đầu gối, mái tóc uốn xoăn dài đến eo có mấy sợi nhuộm highlight tím, đủ mệt.
"Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi." Cô gái lên tiếng, giọng nói mềm mại không có chút luống cuống, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Kha Lễ lịch sự cười, "Không sao, uống chút gì không?"
Bài mở màn nghìn năm không đổi, anh ta đã thuộc đến mức không thể thuộc hơn.
Hai tách Cappuccino được gọi ra, cô gái này yêu cầu khá kỹ lưỡng, đường trắng chỉ cho nửa thìa, nhiều hơn một chút cũng không được, còn cần thêm ba thìa sữa. Người phục vụ ghi lại rồi rời đi, sau đó cô ấy mới nói với Kha Lễ: "Tôi rất thích uống cà phê ở đây, anh thì sao? Anh thích không?"
Kha Lễ nói: "Cũng tạm, những lúc công việc bận rộn sẽ uống một tách để nâng cao tinh thần."
"Anh làm ở tập đoàn Á Hối hả? Xí nghiệp lớn đấy, làm trợ lý cho ông chủ có phải rất vất vả không?"
"Trong lúc bận rộn sẽ không cảm giác được nhiều lắm." Trên mặt Kha Lễ mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cô gái lại rất có tinh thần, "Đãi ngộ của tập đoàn có tốt không? Nhân viên bình thường thì lương bao nhiêu một tháng?"
Kha Lễ đáp ngắn gọn: "Lương mỗi cấp bậc phòng ban sẽ không giống nhau."
"Cấp bậc nhân viên như anh có được khoảng 20 ngàn không?"
Kha Lễ ôn hòa nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh ta, đối phương càng thêm mơ màng, nóng lòng hỏi: "Vậy lương của anh không phải càng cao hơn sao?"
Kha Lễ rõ ràng hơi khựng lại, nhưng không chịu được kiên trì của đối phương, chỉ có thể uyển chuyển nói với cô ấy: "Tôi không rõ lắm."
Cũng không phải không rõ, thu nhập của anh ta chủ yếu là lấy từ ăn chia cổ tức, Kha Lễ từ sau khi tốt nghiệp đại học đã đến Á Hối công tác, mười năm trôi qua chính thức trở thành cánh tay phải đắc lực của Đường Kỳ Sâm. Nhưng những thứ này đều là việc tư, Kha Lễ được truyền thụ hoàn hảo từ Đường Kỳ Sâm, là người nội liễm, khiêm tốn, biết thu mình.
Cô gái kia nhận được đáp án thỏa mãn, hứng thú trò chuyện rõ ràng cũng tăng lên vùn vụt. Từ những trải nghiệm ra nước ngoài du học, đến chuyện mình đã từng đi qua những quốc gia nào, lan man dài dòng đến tận những hàng hiệu và mỹ phẩm cô ấy yêu thích, đúng là muôn vàn chủ đề liên miên như không có điểm dừng. Toàn bộ quá trình này Kha Lễ đều rất kiên trì lắng nghe, tình cờ nhấp một ngụm cà phê, thi thoảng lại đáp vài câu, giữ trọn lịch sự và khách khí.
Thời gian một tách cà phê kết thúc, toàn bộ thỏa mãn của cô gái kia đối với Kha Lễ đều viết lên trên mặt.
Năm rưỡi Kha Lễ phải về công ty, thời gian của anh ta trước giờ sắp xếp rất ổn thỏa, trước năm phút lên tiếng cáo từ, chuyện này đã nhắc đến trước cuộc hẹn ngày hôm nay, nên cũng không có gì là thất lễ cả. Kha Lễ đã thanh toán hóa đơn từ trước đó, hai người ra khỏi quán cà phê cô gái kia liền nhìn thấy chiếc Audi Q7 im lìm nằm đó, thân xe đen phối hợp hoàn hảo với chiếc áo choàng hôm nay anh ta mặc. Kha Lễ lịch sự hỏi: "Cô đi đâu? Tôi đưa."
"Không cần, tôi cũng lái xe đến đây."
Kha Lễ cười cười, sau đó mở cửa xe ngồi lên, thong dong cho xe chạy.
Xe ra khỏi bãi đỗ, cô gái kia vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất trên gương chiếu hậu, Kha Lễ mới khẽ thở ra một hơi. Nhiệt độ trong xe có chút cao, anh ta nới lỏng cà vạt một chút, hoạt động bả vai.
Thứ năm, Kha Lễ về nhà một chuyến.
Bác sĩ Kha đang tưới hoa trong vườn, thấy người đi vào liền ồ một tiếng, thật ngạc nhiên, "Hiếm thấy nha, chim bay mỏi thì tìm về tổ, đồng chí tiểu Kha đã ăn cơm chưa?"
Kha Lễ gác tay trên cánh cửa sắt thấp đi vào vườn, tay còn lại xách theo một túi hoa quả, "Đã về nhà thì sao có thể ăn cơm bên ngoài được chứ, mà không, là chờ được cô giáo Lý cải thiện khẩu phần ăn cho con." Nhìn một vòng không thấy người khác trong vườn, liền hỏi: "Cô giáo Lý đâu ạ?"
Bác sĩ Kha đặt bình tưới nước lên mặt đất, có lòng tốt nhắc nhở một câu: "Đang ở trong nhà nấu cơm đấy, cẩn thận nhé, tâm trạng hai ngày nay của mẹ con không tốt đâu, lát nữa nhất định sẽ tra khảo con một trận."
Kha Lễ cau mày, rất nhanh lại dãn ra, cũng biết là vì chuyện gì rồi.
Cô giáo Lý nghe tiếng tiếng nói chuyện bên ngoài, quả nhiên liền từ trong nhà gọi vọng ra, "Đừng nghĩ lấy một túi hoa quả là có thể hối lộ mẹ, hai ba con các người lúc nào cũng thật biết liên thủ bắt nạt tôi, cá mè một lứa."
Lão Kha và Tiểu Kha liếc mắt nhìn nhau, có miệng khó nói.
Vào nhà, trên bàn đã bày ra hai đĩa thức ăn, chân giò kho tàu và tôm bóc vỏ chiên cùng trứng, đều là món ăn yêu thích của Kha Lễ. Cô giáo Lý lau tay xong đi ra, thấy con trai lập tức sừng sổ, nghiêm mặt nói: "Con và Thẩm Lâm Lâm là sao hả?"
Thẩm Lâm Lâm chính là đối tượng hẹn hò lần trước của Kha Lễ, sau một lần hẹn đó cô gái liền vô cùng chủ động liên lạc với anh ta, hẹn xem phim, ăn cơm, thế nhưng Kha Lễ đều uyển chuyển cự tuyệt.
Phỏng chừng đã tố khổ với ba mình, ba của người ta lại ý tứ chuyển lời về bác trai của Kha Lễ, cô giáo Lý theo lẽ dĩ nhiên không vui vẻ.
Kha Lễ cũng không vòng vo, thản nhiên nói: "Con cảm thấy cô gái này không thích hợp."
Cô giáo Lý thấu tình đạt lý nói: "Chỉ gặp một lần sao biết là có hợp hay không? Ít nhất cũng phải tiếp xúc thêm mấy lần nữa đi chứ! Con đó, qua năm nay cũng 31 rồi, đối với chuyện của mình sao lại không để tâm chút nào thế?" Người mẹ yêu con sốt ruột, khó tránh được oán thán một câu: "Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp!"
Kha Lễ mỉm cười, "Ai là thái giám thế ạ?"
Cô giáo Lý càng tức giận, "Bữa tối chỉ cho con ăn một bát cơm!"
Kha Lễ đặt tay lên bả vai bà, ý cười ôn hòa nói: "Mẹ phạt cái khác được không, cơm cô giáo Lý nấu ít nhất con phải ăn ba bát, nếu không mai con không đi làm được mất."
Cô giáo Lý vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giữa hàng lông mày rõ ràng đã hơi giãn ra, "Đừng có tỏ vẻ nghèo đói với mẹ!"
Đề tài ngày thường đã sớm nhàm tai, mở màn và kết thúc cơ bản cũng chỉ có vậy. Cô giáo Lý vô cùng bất mãn, nhưng đối với con trai bảo bối hết mực cưng chiều lại không thể làm gì hơn.
Kha Lễ sắp 31 tuổi, cái tuổi lơ lửng chỏng chơ. Gia đình họ cũng coi như là thư hương thế gia, bác sĩ Kha và cô giáo Lý tương thân tương ái mấy chục năm, Kha Lễ là con một, nhưng từ nhỏ đối với anh ta cũng không có yêu cầu gì quá mức khiêm khắc. Kha Lễ khi còn bé cũng không tính là đặc biệt xuất chúng, từ tiểu học đến lớp 11 kết quả học tập đều bình thường. Khi đó bọn họ còn nghĩ có thể vào được một trường bình thường nào đó là tốt rồi, không ngờ hai năm cuối cùng Kha Lễ bỗng nhiên học như liều mạng, cuối cùng đỗ vào Đại học Bắc Kinh.
Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành Kinh tế loại giỏi, Kha Lễ nhận được lời mời làm việc tại tập đoàn Á Hối, từ nhân viên bình thường phấn đấu mấy năm ròng, mãi đến khi CEO hiện tại nhậm chức, anh ta mới coi như bắt đầu càng lúc càng leo lên vị trí cao hơn. Nếu như nói bởi Kha Lễ có rất nhiều ưu điểm vượt trội thì cũng không hẳn. Nhưng ngồi ở vị trí này, chu đáo tỉ mỉ mới là quan trọng hơn cả. Đường Kỳ Sâm có con mắt nhìn người đặc biệt, cũng rất ít khi bày tỏ quan điểm về một ai đó. Nhưng anh có một lần từng khen ngợi Kha Lễ rất rõ ràng, nói anh ta là người khôn ngoan không thứ gì có thể quấy nhiễu, rất hiếm có.
Nhưng dù có tinh anh như vậy, thì đời sống tình cảm vẫn không được thuận buồm xuôi gió.
Hồi đại học đúng là từng có bạn gái, đáng tiếc người ta đại học năm ba đi Mỹ làm sinh viên trao đổi, nơi đất khách quê người vất vả duy trì được một năm, cuối cùng vẫn kết thúc bằng biệt ly.
Kha Lễ đối với đoạn tình cảm này cũng đã bỏ ra rất nhiều, rất nhiều năm sau đều không thể thu về được khổ sở trong lòng anh ta. Lại giống như miệng vết thương lâu ngày, hễ có chút gió thổi mưa rơi sẽ lại tái phát, đau âm ỉ. Sau đó cô gái ấy gả cho một người ngoại quốc, sinh được hai đứa con lai, đoạn tình yêu không có hiểu lầm vướng mắc gì đến lúc này rốt cuộc có cái hạ màn.
Những năm này, không phải Kha Lễ không muốn nói chuyện yêu đương, mà là bởi vì công việc quá bận rộn, cũng là không gặp được người thích hợp.
Trước đây có lần bác sĩ Kha từng trêu ghẹo con trai mình: "Đường tổng làm ăn lớn như vậy hẳn là giao thiệp cũng rất rộng, sao lại không thấy giới thiệu vài người cho con vậy?"
Kha Lễ còn chưa có lên tiếng, cô giáo Lý ngồi một bên đã xì một tiếng, "Thôi đi, ông chủ của nó thế kia, còn giới thiệu thế nào được? Chính mình cũng sắp ế già rồi."(*)
(*) Lúc này có lẽ là hồi Sâm ca 34, 35 tuổi, còn đang vật vã đấu với Niệm Niệm kkkkk
Bác sĩ Kha không còn gì để nói.
Cô giáo Lý biết ăn nói, còn có óc hài hước, đeo kính lão ngồi trên ghế sô pha đan áo len, vô cùng thảnh thơi nói: "Hai người này nhất định là đã cấu kết với nhau xong rồi, sau này làm cái gì cũng có thể đi theo nhóm nhận chiết khấu, không thiệt thòi."
Thế nhưng nói đi nói lại, người làm cha làm mẹ, ngày thường tỏ ra chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng để ý, kỳ thực trong lòng đã sớm sốt ruột muốn chết.
Kha Lễ nghĩ lại, nửa đầu năm nay anh ta cũng đã được giới thiệu đến mối thứ năm rồi. Mỗi lần đều rất được các cô gái thỏa mãn và sau đó là chủ động hẹn gặp lại, nhưng với Kha Lễ lại luôn có cảm giác gì đó thiếu vắng không thể nói rõ.
Ăn xong cơm tối, Kha Lễ giúp cô giáo Lý dọn bàn, bác sĩ Kha buộc tạp dề vui vẻ rửa bát trong bếp. Cô giáo Lý đang gọt trái cây chợt nói, "Kha Lễ, đừng làm nữa, để đó cho mẹ đi. Mang chỗ trái cây này sang cho hàng xóm trước đã."
Bàn đã thu dọn sạch sẽ, Kha Lễ đi vào rồi đứng lại trước cửa, "Dạ?"
Cô giáo Lý nói: "Sáng sớm nay có hàng xóm chuyển đến, tặng cho chúng ta một hộp bánh ngọt. Coi như đáp lễ, con cầm qua đi."
Trái cây đặt trong hộp giữ tươi, cô giáo Lý cắt gọt rất đẹp đẽ, quả dứa còn cắt tỉa thành hình hoa tuyết, xem ra cũng rất để tâm. Cô giáo Lý là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, cũng là một lão phu nhân rất văn minh, trả lễ chưa bao giờ để thất lễ. Kha Lễ xách theo chiếc túi đi ra ngoài, dù sao cũng gần nên anh ta không khóa cổng.
Căn biệt thự này là ba năm trước Kha Lễ mua cho ba mẹ ở, năm ngoái đã thanh toán xong xuôi. Chuyện này một phần cũng là nhờ có ông chủ hào phóng của anh ta, chưa bao giờ bạc đãi người mình. Ánh sáng từ đèn đường của tiểu khu không được sáng cho lắm, đông lạnh thở ra là khói trắng, anh ta ra ngoài quên mất không mặc áo khoác, đi được mấy phút đã lạnh đến mức đông cứng cả người. Vòng qua một đoạn đường đá thì đến nơi, anh ta nhấn chuông cửa, tiếng thứ ba vang lên thì cánh cửa cũng mở ra.
Một cô gái trẻ tuổi đứng sau cánh cửa, cô ấy hơi ngửa đầu, trên mặt mang ý cười, ánh mắt với Kha Lễ nhàn nhạt giao nhau, sau đó khẽ chớp mắt một cái, sau đó ý cười càng sâu, "Xin chào."
Kha Lễ ngẩn người, có lẽ là vì không ngờ lại là một cô gái trẻ như vậy.
Lập tức kéo khóe miệng, ý cười lộ ra, "Xin chào, tôi là hàng xóm bên cạnh, cảm ơn đã mang bánh ngọt tặng chúng tôi. Mẹ tôi có chút hoa quả muốn đáp lễ."
Kha Lễ đưa hộp giữ tươi qua, lịch sự nói: "Sau này cần giúp gì thì cứ nói, hàng xóm với nhau giúp đỡ là chuyện nên làm."
Cô gái hé miệng mỉm cười, giọng nói rất êm tai, đôi mắt cong cong, cũng rất sáng. Cô ấy nói: "Cảm ơn."
Kha Lễ không có chút do dự, ung dung hào phóng nói: "Kha Lễ."
Cô gái cũng cười, mềm mại nói: "Rất vui được gặp, tôi là Triệu Tây Di."
Về nhà vẫn là đường cũ, Kha Lễ đi trong gió lạnh, tâm tình bỗng nhiên chuyển tốt, cảm thấy thời tiết cũng không có lạnh lẽo như vậy rồi.
Mở cửa bước vào nhà, cô giáo nhìn thấy một thân phong phanh của anh ta thì không nhịn được quở trách: "Sao lại không mặc áo khoác? Hôm nay chỉ có tám độ thôi đấy."
Kha Lễ đứng ngoài cửa đổi giày, "Không lạnh."
Cô giáo Lý mặc không thèm quản nữa, tiếp tục đan áo len. Kha Lễ ngồi xuống cùng hai người xem tivi, đến tám giờ thì đứng lên. Ở khu Dương Phố anh ta cũng có một căn hộ nhỏ, là phúc lợi thưởng từ mấy năm trước của tập đoàn, từ nhà đến công ty khá thuận tiện, bình thường cũng chỉ có một mình anh ta ở đó.
"Ba, mẹ, con đi đây."
Bác sĩ Kha ừ một tiếng: "Chú ý sức khỏe nhé."
Cô giáo Lý hà một tiếng, "Ây dà, rốt cuộc cũng đi, không khí tươi mát hơn nhiều rồi."
Kha Lễ cười vui vẻ, từ phía sau bóp vai cho bà, "Biết rồi mà cô giáo Lý, chuyện cá nhân sẽ thật chú ý."
Sắc mặt của cô giáo Lý lúc này mới hòa hoãn lại được đôi chút, đặt chiếc áo len xuống rồi vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, "Đi đi, lái xe chậm một chút."
Xe của Kha Lễ đậu ngoài khu biệt thự, lúc cầm chìa khóa đi ra đúng lúc nhìn thấy phía trước có một chiếc Audi màu trắng đang sang xe. Cũng chỉ còn một chỗ trống duy nhất, trước sau đều đã lấp đầy, trong đó có một chiếc còn không ngay ngắn trong ô của mình, lốp xe đè lên vạch trắng. Chỗ cho xe vốn đã nhỏ, hiện tại độ khó càng khó hơn nữa. Chiếc Audi màu trắng dịch chuyển hai lần vẫn không vào được. Kha Lễ liếc mắt một cái sau đó cũng không đặc biệt chú ý, mở khóa xe, chỉ là bàn tay vừa mới đặt trên cửa xe thì cửa sổ của chiếc Audi trắng đã trượt xuống, theo đó là một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện ra.
Cô gái nhà hàng xóm, Triệu Tây Di.
Động tác mở cửa xe của Kha Lễ tạm dừng, theo bản năng bước trở về một bước, sau đó đi về phía đó.
Triệu Tây Di cũng đã nhìn thấy anh ta, cười khổ nói: "Kỹ thuật không được tốt cho lắm."
Kha Lễ không tiếp lời, tính tình của anh ta là vậy, không ở lúc người khác gặp khó khăn biến mình thành thuyết khách, chỉ hơi khom lưng hỏi: "Cần giúp một tay không?"
Triệu Tây Di thật sự không cho xe vào được, cảm kích còn không kịp, vội nói: "Cảm ơn nhé!"
Kha Lễ tốt nghiệp cấp ba đã thi lấy bằng lái xe, là lão tài xế lành nghề. Anh ta lái xe ra xa hơn một chút, sau đó căn chỉnh lùi về sau, chỉ là chỗ này thật sự rất khó dừng, anh ta cũng phải thử hai lần mới đỗ vào được. Sau khi xuống xe, Kha Lễ rất bất đắc dĩ nói: "Người anh em này thật không có nghĩa khí, tôi thật sự muốn trừ điểm cậu ta."
Triệu Tây Di liền không nói hai lời móc một tập ghi nhớ nhỏ ra, cầm bút rồi viết lên đó ba chữ lớn: - 100 điểm. Sau đó dán lên tấm kính chắn gió của chiếc xe kia.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
Triệu Tây Di cũng chỉ đùa chút thôi, sẽ không tức giận thật mà làm thế, xé tờ giấy nhớ kia xuống rồi vo tròn bỏ vào túi xách, thật lòng cảm ơn Kha Lễ: "Kha tiên sinh, cảm ơn anh nha."
Kha Lễ nói khách sáo rồi, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà, sau đó ngồi lên xe của mình.
Lúc anh ta cho xe đi ra, Triệu Tây Di không rời đi ngay mà đứng đó giúp anh ta nhìn, mãi đến khi xe hoàn toàn ra khỏi ô mới cười vẫy vẫy tay, "Tạm biệt!"
Kha Lễ đạp phanh, ừm một tiếng, "Gặp lại."
Sau khi về đến nhà, Kha Lễ tắm rửa sạch sẽ đi ra, bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ, cầm điện thoại mở wechat.
Wechat của anh ta hầu như là dùng cho công việc, kể cả là bạn bè hay bạn cũ, nhóm chat đều liên quan đến công việc. Đầu năm nay bác sĩ Kha và cô giáo Lý đến Maldives du lịch, quản lý của khu ghi tên những người đăng ký, cô giáo Lý liền để Kha Lễ đi báo danh cho mình, thuận tiện kéo anh ta vào nhóm chat. Nhóm chat này ngày thường đều rất náo nhiệt, nhưng Kha Lễ đã sớm ẩn đi. Bây giờ anh ta mới nhớ ra tìm vào, sau đó mở danh sách thành viên, từ dưới cùng tìm lên.
Quả nhiên thấy được, trong đó ghi chú tên là: khu 3 số nhà 102 - Triệu Tây Di.
Kha Lễ mở ảnh chân dung của cô ấy, là một bức tranh vẽ quả dưa hấu. Khóe miệng bất giác kéo ra ý cười, ngón tay hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn xuống nút thêm bạn tốt.
Thêm bạn tốt cần phải nghiệm chứng, anh ta suy nghĩ một chút, sau đó viết hai chữ: tài xế.
Gần mười phút sau nhận được thông báo xác nhận của Triệu Tây Di, kèm theo là một cái mặt cười.
Kha Lễ ứng với tình hình, nhắn lại một cái icon xe hơi.
Mấy giây sau, hai người đồng thời giống hệt nhau gửi ra ------- bắt tay.
Ngày hôm sau, còn chưa đến bảy giờ Kha Lễ đã có mặt ở công ty.
Tiểu Đóa Nhi mấy ngày nay sốt cao nên ông chủ đã xin ghỉ, rất nhiều công việc theo lẽ hiển nhiên rơi xuống người anh ta. Trưa hôm nay Lục tổng của Lục thị đến Thượng Hải, Kha Lễ nhất định phải đích thân tiếp đón. Buổi chiều dẫn Lục tổng đi tham quan tập đoàn, lại chuẩn bị bữa tiệc tối phong phú thịnh soạn, đến tối muộn mới rời khỏi tiến vào phòng bao riêng, đoán chừng đến nửa đêm mới có thể về nhà. Vị Lục tổng này tên đầy đủ là Lục Hãn Kiêu, hiền hòa gần gũi, lúc trò chuyện tán gẫu cũng không hề tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, chuyện gì cũng có thể nói rất vui vẻ.
Kha Lễ và anh ta lần đầu tiên gặp nhau, nhưng bất ngờ là khá hợp rơ. Lục tổng là người phong lưu phóng khoáng, cũng rất biết vui đùa, không quá đặc biệt quy củ, ngược lại còn có thể tùy tiện tự mình bắt chuyện.
Kha Lễ đã rất lâu rồi không gặp một buổi xã giao nhẹ nhàng như vậy, trong lòng khẽ thở phào một hơi, sau đó liền tùy cơ ứng biến, cũng tự cho mình một khoảng trống giải sầu.
Phòng bao của bọn họ ở tầng hai, tầng một là sàn nhảy. Ánh đèn lóa mắt, người đông nhốn nháo, ánh sáng đủ loại biến ảo, hư hư thật thật khó mà phân biệt rõ ràng. Nhìn không rõ ràng mới tốt, như vậy người trên sàn nhảy mới có thể thả lỏng mà hết mình nhập vào cuộc vui. Kha Lễ cởi áo khoác, cũng mở khuy tay áo, vừa xắn tay áo vừa đi về phía sàn nhảy.
Nói công tác thường ngày không áp lực là không thể nào, hơn nữa ngồi ở cái ghế thư ký riêng này, mọi việc đều phải cẩn trọng. Kha Lễ đương nhiên cũng có phương pháp thả lỏng của chính mình. Con người anh ta có năng lực đối mặt với áp lực công việc cực mạnh, cũng hiểu được cách tùy cơ ứng biến, giữa công việc và cuộc sống có thể tự tìm cho mình một điểm thăng bằng, sống đến thản nhiên rõ ràng.
Vừa vặn lúc này DJ đổi sang bài mới, khúc dạo là một trận nhịp trống sục sôi, sau đó là tiếng gầm rú của một giọng nam, bầu không khí toàn trường trong nháy mắt nóng lên.
Kha Lễ theo âm nhạc lắc lư, nhiều người, người này chạm phải người kia, thân thể không tránh khỏi một vài lần tiếp xúc. Nhưng anh ta cũng là người rất lạc quan, những lúc chơi sẽ tự thả cho mình tự do hơn một chút, cánh tay giơ lên, theo tiếng nhạc sôi động xoay một vòng. Đang chìm đắm trong tiếng nhạc, trên bả vai bỗng nhiên trĩu xuống, có người từ phía sau đập lên vai anh ta.
Kha Lễ tự nhiên quay đầu lại, vậy mà lại là Triệu Tây Di.
Ngày hôm nay Triệu Tây Di trang điểm đôi chút, son đỏ trên môi đặc biệt làm nổi bật lên khí chất, khóe mắt đuôi lông mày cong cong cười với anh ta, "Hi!"
Có lẽ là bởi vì bầu không khí làm kích thích đến con người, Kha Lễ phát hiện ra trái tim mình tự bao giờ đã cùng một nhịp với tiết tấu nơi này.
Còn chưa kịp bắt chuyện, DJ đã lại đổi đĩa, tiếng saxophone trữ tình như từ nơi rất xa xôi vọng tới, lại tựa trời quang và cầu vồng sau một trận bão táp, có chút khiến người ta phản ứng không kịp. Chỉ là đám người xung quanh thích ứng nhanh hơn họ nhiều, vừa rồi còn nhảy múa điên cuồng, hiện tại đã nhanh chóng ôm eo khoác vai, cũng không quan tâm có quen biết nhau hay không, khác phái hay cùng phái, chậm rãi đung đưa theo điệu nhạc.
Bên cạnh Triệu Tây Di có một người anh em mập mạp, tóc cạo nửa đầu, dáng vẻ say khướt. Người này vừa muốn cầm lấy tay Triệu Tây Di, Kha Lễ đã nhanh chóng ôm lấy cô, một tay vòng về sau cổ, một tay hững hờ ôm lấy eo, sau đó dời đi một đoạn, âm thầm cản lại người kia.
Triệu Tây Di ngửa mặt, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhìn anh ta không lên tiếng. Triệu Tây Di có một làn da trắng nõn, được ánh đèn chiếu lên liền tựa như phủ thêm một tầng sáng mỏng manh nhu hòa. Ánh mắt Kha Lễ dần trầm xuống, hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng anh ta hơi cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả bên tai Triệu Tây Di, "Một mình đến hả?"
Tiếc là tiếng nhạc quá lớn nên Triệu Tây Di không nghe rõ, liền theo bản năng nghiêng gò má, ý muốn hỏi lại anh ta vừa nói gì.
Vừa vặn có một đôi thanh niên ôm ấp nhún nhảy đi qua, bởi vì không tập trung mà vô tình đụng phải cô. Động tác của Triệu Tây Di liền bị khuếch đại lên, đầu nghiêng sang một bên, cánh môi vừa vặn chạm phải cằm Kha Lễ.
Một cái chạm rất nhẹ, như cánh hoa rơi rồi theo gió bay lượn, cuối cùng từng cánh từng cánh chầm chậm chạm đến mặt đất.
Mùi hương trên người cô gái nhỏ không quá nồng nàn, nhưng nhẹ nhàng mà len lỏi vào khoang mũi, vừa rồi chỉ mới khiến cho trái tim run rẩy, giờ khắc này đã triệt để biến thành đất trời rung chuyển ào ào.
Triệu Tây Di hơi ngại ngùng kéo dài khoảng cách, cúi đầu không lên tiếng.
Kha Lễ cũng có chút không tự nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Có bạn bè đến cùng không?"
Triệu Tây Di gật đầu, "Có."
Anh ta cười cười, "Vậy thì chơi vui nhé."
Trên người còn công việc nên Kha Lễ vẫn rất có chừng mực, lại nói, vừa rồi lúng túng như vậy, cũng phải để cho cô gái nhỏ chút không gian. Kha Lễ lịch sự tiêu sái rời khỏi sàn nhảy, quay về phòng bao trên tầng hai.
Triệu Tây Di đến đây cùng bạn học cũ, họp lớp sau ba năm tốt nghiệp. Năm nay cũng là năm đầu tiên cô ấy chính thức theo ba đến Thượng Hải định cư, nên bữa tiệc này một nửa cũng coi như là đón gió tẩy trần. Hơn mười một giờ, cậu bạn đi tính tiền vừa đi đã trở về, bối rối hỏi: "Ai đã thanh toán rồi vậy?"
Hai mặt nhìn nhau, đâu có ai.
Đúng lúc này, giám đốc của quán bar đi tới, khách khí nói: "Là Kha tiên sinh thanh toán hóa đơn, nghe nói là bạn của Kha tiên sinh nên hai chai rượu vang này coi như món quà bày tỏ tâm ý, hoan nghênh các vị lần sau lại ghé chơi."
Triệu Tây Di phản ứng lại, mi mắt khẽ chớp, sau đó cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên.
Cô ấy lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kha Lễ, "Cảm ơn chú tài xế."
Rất nhanh bên kia đã nhắn lại, Kha Lễ không gõ chữ, chỉ gửi một cái nhãn dán ông già râu bạc.
Từ sau đêm đó, mối quan hệ của hai người cũng trở nên tự nhiên hơn.
Cô giáo Lý sau đó thậm chí còn nói, "Gần đây con về nhà hơi nhiều nhỉ?"
Kha Lễ cầm miếng cam cắt sẵn cho vào miệng, "Nhớ nên về thăm mẹ và bác sĩ Kha nhiều hơn chẳng lẽ cũng không được?"
Cô giáo Lý đang ngồi trước bàn ăn lột đậu, bày ra vẻ mặt không tin, xì một tiếng rồi nói, "Tin con chi bằng mẹ đi tin Kha Kiến Quốc."
Bác sĩ Kha nằm không cũng trúng đạn tháo kính xuống, từ trong tờ báo ngẩng đầu lên, "Sao có thể so sánh nó với anh chứ?"
Cô giáo Lý cười hơ hơ, "Đúng là không thể so sánh, quên mất cha con hai người kẻ tám lạng người nửa cân."
Kha Lễ ngồi đó, chỉ cảm thấy cam này rất ngọt, không hề chua chút nào.
Cô giáo Lý lúc này mới đột nhiên nhớ đến chính sự, "Đúng rồi, dì hai của con hôm qua kể với mẹ một người bạn học của dì ấy có một cô con gái, điều kiện học vấn khá ổn, chưa kết hôn lại đang độc thân, 29 tuổi, tuổi tác với con khá hợp nhau đấy. Mấy ngày nữa sắp xếp thời gian đi gặp con bé đi."
Kha Lễ trong lòng thầm khâm phục hiệu suất làm việc của nữ quyến trong nhà, một Thẩm Lâm Lâm ngã xuống, liền có vô số Thẩm Lâm Lâm khác đứng lên.
Chẳng qua anh ta cũng hiểu được suy nghĩ của cô giáo Lý, kỳ thực đây đều không phải chủ ý của người làm mẹ là bà đây, nhưng có rất nhiều khi ân tình lễ nghi không phải dễ từ chối, con gái nhà người ta đã chủ động, dù thế nào cũng phải phối hợp một chút mới được. Lại nói, điều kiện của Kha Lễ đặt ở đó, tính sơ qua thu nhập một năm cũng tới mấy triệu, dáng dấp ngoại hình lại trêu ghẹo người như vậy. Trong nhà đều là giới tri thức, bối cảnh sạch sẽ, dùng lời giải thích hơi tục một chút thì chính là kim cương lão ngũ Kha(*).
(*) đàn ông độc thân nhiều tiền
Kha lão ngũ tính tình ôn hòa, đối với ý kiến của trưởng bối trước giờ luôn tôn trọng, nhưng lần này đột nhiên không tỏ rõ thái độ, hàm hồ đáp rồi lủi đi.
Cô giáo Lý không hiểu ra làm sao, nói với theo, "Con có đi hay không đây?"
Thế nhưng Kha Lễ đã ra khỏi cửa rồi. Lúc đi qua nhà Triệu Tây Di, anh ta đứng bên ngoài hồi lâu, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn đi: "Dưa hấu nhỏ."
Dưa nhấu nhỏ trả lời rất nhanh: "Đây đây, chú tài xế có gì phân phó?"
Kha Lễ nhíu mày trả lời: "Sáng mai tôi phải đi xem mặt, hỏi em cái này, mấy cô gái các em thích đàn ông mặc đồ theo phong cách gì?"
Lần này thời gian chờ hơi lâu, bên kia rốt cuộc mới đáp: "Bộ lần trước anh giúp em đậu xe rất đẹp đấy."
Chậc, gián tiếp khen ngợi là đây sao, Kha Lễ còn đang suy nghĩ tiếp lời thế nào, dưa hấu nhỏ bên kia đã lại gửi một tin nhắn đến: "Đúng lúc, sáng mai em cũng phải đi xem mặt. Cũng hỏi anh cái này, mấy vị tài xế các anh thích con gái mặc theo phong cách gì vậy?"
Nói chuyện hăng say, Kha Lễ liền tùy tiện ngồi xuống ven đường, rất chuyên tâm trả lời: "Chính là cái lần tôi giúp em đậu xe đó, bộ quần áo đó rất đẹp."
Triệu Tây Di nói: "Đã hiểu, cảm ơn chú."
Kha Lễ hỏi: "Dưa hấu nhỏ sẽ đi đâu xem mặt thế?"
Dưa hấu nhỏ nói: "Vậy còn phải xem chú tài xế đi đâu xem mặt rồi. [đầu chó][đầu chó]"
Nắng ấm ngày đông dịu dàng đến tột cùng, thế giới sáng choang, cây hoa quế trong tiểu khu cũng phảng phất tràn ra hương thơm làm lay động lòng người. Tình cờ có một người phụ nữ đi ngang qua, tay dắt một bé gái tầm ba, bốn tuổi. Trẻ nhỏ thật thà nghĩ sao nói vậy, giọng nói trong veo lảnh lót vang lên: "Mẹ, cái chú ngồi xổm ở ven đường kia cười thật ngốc."
Mẹ của cô bé vội cười lúng túng tỏ ý xin lỗi với Kha Lễ, sau đó nắm tay con mình bước nhanh đi, "Không phải chú đang cười ngốc, là vì chú tìm được bảo bối nên vui vẻ đấy."
Bảy giờ tối thứ sáu, trong một nhà hàng cơm Tây, Kha Lễ đến từ sớm, chiếc áo khoác dạ đen làm nổi bật lên vóc dáng ngọc thụ lâm phong.
Trong phòng ăn có một đội nhạc đang diễn tấu, tiếng đàn du dương và ánh đèn mềm mại làm tăng độ ấm cho căn phòng. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, theo đó là một vị khách đi vào, nhân viên phục vụ thân thiện dẫn đường đi trước, lịch sử hỏi: "Xin hỏi tiểu thư có mấy người?"
Sau đó là giọng nói ôn nhu mang theo ý cười, "Cảm ơn, chúng tôi đã đặt trước chỗ rồi."
Kha Lễ đứng lên, từ xa cười với cô ấy.
Triệu Tây Di ngày hôm nay để tóc dài xõa vai, trang sức nhã nhặn, dáng vẻ cũng là tỉ mỉ chải chuốt. Cô ấy đi tới, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp nhìn Kha Lễ, "Thật trùng hợp nhỉ chú Kha!"
Kha Lễ mỉm cười đáp lại, "Thật trùng hợp."
Triệu Tây Di nhìn anh ta, "Đối tượng xem mặt của anh còn chưa tới hả?"
Kha Lễ không trả lời, khóe mắt hơi giương lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi: "Vậy đối tượng của em đã đến chưa?"
Triệu Tây Di giả bộ rũ rũ lắc đầu, "Không thấy nữa."
Kha Lễ rũ mắt, lúc đưa lên một lần nữa ý cười đã thu lại, dáng vẻ nghiêm túc, "Vậy thì thật tốt, chi bằng chúng ta ghép lại cho đủ đôi?"
Triệu Tây Di tự nhiên hào phóng ngồi xuống, khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay đỡ cằm của chính mình, "Được đó, anh mời em ăn cơm, ăn cơm xong em lại mời anh đi xem phim, nha?"
Kha Lễ gật đầu, sau đó trịnh trọng đưa tay ra, ý cười ôn hòa chân thành: "Rất vui được gặp, giới thiệu một chút ------- Xin chào Triệu tiểu thư, tôi là Kha Lễ."
Triệu Tây Di học theo dáng vẻ của anh, thậm chí vẻ mặt nghiêm túc bày ra còn lấn áp cả Kha Lễ, "Xin chào Kha tiên sinh, tôi là...... Triệu dưa hấu."
Hai bàn tay giao nhau nơi chính giữa mặt bàn, sau đó chậm rãi thay đổi khí lực và góc độ, cuối cùng chuyển thành nắm tay. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, dần dần hòa làm một ------
Tựa một bức tranh phong cảnh vừa hoàn thành, đậm nhạt vừa đủ.