Ấn "dâu tây" trên cổ giống như hóa thành vật sống, theo cái cổ thon dài của anh bám lấy rồi leo lên trên, lan ra toàn bộ ngũ quan và từng tấc da thịt của anh, thậm chí cảm giác được mao mạch dưới lớp da mỏng đó đập nhè nhẹ.
Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên cảm thấy, cực khổ của mấy ngày nay đều chẳng đáng là bao.
Anh nằm trên giường của Ôn Dĩ Ninh, Ôn Dĩ Ninh dựa vào bàn làm việc đọc sách, đưa lưng về phía cửa sổ. Chăn của cô đắp trên người Đường Kỳ Sâm, có thể ngửi thấy mùi hương giống hệt như trên người cô, anh hít vào một hơi thật sâu, lại kéo chăn lên đến chóp mũi. Ôn Dĩ Ninh đọc cuốn sách có tên là《 Đồi gió hú》. Ánh mặt trời kết thành một tầng sáng mỏng trên khuôn mặt nhỏ của cô, như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng yên bình, lấp lánh lại ôn nhu.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, yên lặng không nói gì, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Ôn Dĩ Ninh chờ anh ngủ sâu mới rón rén ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại. Đường Kỳ Sâm vừa rồi đi tắm để điện thoại lại phòng khách, Ôn Dĩ Ninh giúp anh thu dọn, nhìn thấy trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn wechat. Cuộc gọi nhỡ là từ "Mẹ", người gửi tin nhắn wechat là Kha Lễ. Nội dung cụ thể cô không xem mà đặt điện thoại lên nóc tủ, lại tiếp tục đọc sách.
Hai tiếng sau, chuông điện thoại lại vang lên, tên hiển thị trên màn hình vẫn là của mẹ anh. Một hồi rồi lại một hồi, đều đặn lại mang theo uy nghiêm. Ôn Dĩ Ninh thấp thỏm không yên, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi đánh thức Đường Kỳ Sâm.
Đường Kỳ Sâm mở mắt, đầu óc váng vất khó chịu, thần sắc cũng mang theo mệt mỏi đến tận cùng, thậm chí đến cả hàng mi dưới cũng có chút sưng phồng. Ôn Dĩ Ninh thoáng chốc bị đau lòng phủ kín, thật sự hối hận vì đã gọi anh dậy, cô nửa ngồi nửa quỳ trên giường, cúi người nhỏ giọng nói với Đường Kỳ Sâm: "Mẹ anh gọi, lần thứ hai rồi."
Điện thoại đưa tới, Đường Kỳ Sâm nén lại mệt mỏi liếc nhìn, sau đó nắm trong tay, yên lặng mười giây mới ấn nút gọi lại.
Ôn Dĩ Ninh đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ. Trước khi đóng cửa cô nghe thấy Đường Kỳ Sâm thấp giọng đáp, "Con không ở Thượng Hải."
Ngồi trong phòng khách đọc sách, nhưng một chữ cũng không xem ra, thần trí đã sớm phiêu đãng thật xa. Ở bên nhau hai tháng, Đường Kỳ Sâm kỳ thực rất ít khi cấm kỵ cô khi có những cuộc gọi đến, thậm chí những khi anh đang bận cũng sẽ để cho Ôn Dĩ Ninh giúp anh gửi tin nhắn trả lời. Nhưng trong ấn tượng của cô, chưa bao giờ Ôn Dĩ Ninh thấy Đường Kỳ Sâm và mẹ anh gọi điện cho nhau. Ôn Dĩ Ninh còn nhớ tên của mẹ anh, Cảnh An Dương. Là người phụ nữ khoan thai cao quý, từ đầu đến chân đều tỏa ánh hào quang.
Ôn Dĩ Ninh nghĩ miên man không dứt, đến cả tiếng cánh cửa phòng ngủ mở ra cũng không phát hiện.
"Niệm Niệm."
Cô giật mình, quay đầu lại, "Anh dậy luôn à?"
Đường Kỳ Sâm đã mặc áo khoác lên, trên mặt vẫn chưa hoàn toàn mất đi nét mệt mỏi. Khuôn mặt gần đây vốn đã gầy đi không ít, bởi vì giấc ngủ không đủ mà hai mắt cũng hõm sâu. Anh nói: "Có chút việc phải xử lý, bây giờ sẽ quay về Thượng Hải."
Ôn Dĩ Ninh đứng lên, "Làm sao vậy? Gấp lắm hả? Nhưng anh đã ngủ được bao lâu đâu?"
Đường Kỳ Sâm cười cười, "Chợp mắt được chừng đó là thoải mái hơn rồi, chút chuyện nhà ấy mà."
Ôn Dĩ Ninh vốn định hỏi lại, nhưng vừa nghe được hai chữ chuyện nhà thì khựng lại. Cô không nói ra được tư vị trong lòng là thế nào, có lẽ là vẫn nhớ đến lần gặp Cảnh An Dương trước đó, không thể nói là có duyên, chỉ nhớ hào quang chói lóa quanh người bà, dù đứng cạnh nhưng vẫn sâu sắc cảm nhận được tấm chắn phân biệt rạch ròi tầng lớp giữa hai người. Cô đối với Đường Kỳ Sâm là thân mật và ỷ lại, là tự nhiên không chút kiêng kỵ, cũng là cô dùng thanh xuân và quá trình trưởng thành đánh đổi, một đoạn cảm tình không dễ dàng có được. Nhưng đối với tất cả những gì phía sau anh, đều là xa lạ.
Con người một khi có cảm giác xa lạ len lỏi trong lòng, không phải bài xích, nhưng nói thế nào cũng theo bản năng muốn lùi về sau, tránh xa nó. Ôn Dĩ Ninh trở nên thận trọng cân nhắc từng câu chữ, lại đeo lên vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, dính đến chuyện gia đình anh, cô đều không có lời nào để nói.
"Em ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt, chờ phong ba dư luận hoàn toàn qua đi tôi sẽ quay lại đón em." Đường Kỳ Sâm ôm cô, thấp giọng nói: "Niệm Niệm phải chịu oan ức rồi."
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, "Đã nói rồi, không nhắc đến chuyện này nữa."
Sau đó thở dài một hơi.
Đường Kỳ Sâm: "Hả? Than thở cái gì vậy?"
"Cảm khái một chút, năm đó cũng chỉ biết toàn tâm toàn ý thích anh, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc, thay vì tập trung mỗi chuyện thích anh thì dùng con đường ngang tàng một chút có phải kích thích hơn không?" Ôn Dĩ Ninh bày ra khuôn mặt thù sâu đại hận, "Khi đó vẫn chưa có weibo, nhưng kéo anh lên rêu rao ở QQ cũng không tệ đâu."
Đường Kỳ Sâm ngẩn người, cười mắng, "Không có lương tâm."
Ôn Dĩ Ninh cũng chỉ là bỗng nhiên nổi lên ý xấu muốn trêu chọc anh vậy thôi, trong lời nói không nghe ra bất kỳ ý tứ muốn thăm dò hay bộc lộ bất bình nào cả. Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc lâu, Đường Kỳ Sâm nói: "Xem ra tôi không chờ được mẹ em trở về chào bà một tiếng rồi, lần sau phải đến thăm hỏi chính thức mới được. Mẹ em rất tốt, em giống bà."
Ôn Dĩ Ninh nghe được thì vui vẻ, "Sao em lại có cảm giác anh đang mắng em vậy nhỉ."
"Đừng nghịch." Đường Kỳ Sâm nhéo nhéo cái mũi của cô, "Lão Dư chắc đến rồi, tôi phải đi đây. Không cần đưa tôi xuống dưới, bên ngoài gió lớn."
Đường Kỳ Sâm xách túi rời đi, Ôn Dĩ Ninh đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng anh từ dưới hàng hiên đi ra, lại nhìn anh lên một chiếc Audi đen, đèn sau xe ở chỗ rẽ sắp biến mất lại đột nhiên dừng lại. Cửa sổ cạnh chỗ ngồi phía sau xe trượt xuống, cánh tay trái của người đàn ông theo đó thò ra, tuy là cách một đoạn xa nhưng vẫn có thể nhìn ra từng ngón tay thon dài.
Bàn tay của Đường Kỳ Sâm ngoài cửa sổ vẫy vẫy, dùng cách đó nói tạm biệt với cô.
Xe một lần nữa khởi động, sau đó không dừng lại nữa. Nhưng nụ cười trên khóe miệng của Ôn Dĩ Ninh lại đọng lại rất lâu.
Không lâu sau, tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên đầu tủ vang lên, là Lý Tiểu Lượng gọi đến, "Ninh nhi, sáng sớm tớ đến công viên tập thể dục gặp được dì Giang, dì ấy nói cậu trở về mà tớ cứ không tin."
Ôn Dĩ Ninh kéo rèm cửa lại, rồi đóng cửa sổ, nói: "Tối qua về. Mẹ mình đến công viên làm gì thế?"
"Chắc là tản bộ." Lý Tiểu Lượng nói: "Cậu ra ngoài được không? Tớ đến đón, mời cậu đi ăn lẩu."
Ôn Dĩ Ninh đáp: "Được, tối nay đi, mình đi gội cái đầu trước đã."
Ba giờ chiều Đường Kỳ Sâm về đến Thượng Hải, anh ở trên xe lại tranh thủ ngủ một giấc, xe đi xuống cao tốc lão Dư mới gọi anh dậy. Lão Dư làm tài xế mấy chục năm, thân thể và tinh thần vẫn rất tốt, tuy sáng nay cũng chưa ngủ được ba tiếng, gần như là lái xe một ngày một đêm, nhưng trạng thái hiện tại so với Đường Kỳ Sâm vẫn tốt hơn rất nhiều.
Lão Dư lo lắng nói: "Đường tổng, sắc mặt của ngài hơi tái."
Đường Kỳ Sâm dựa lưng về sau, đầu ngửa ra, đường viền từ cằm xuống đến cổ kéo căng. Anh chầm chậm chớp mắt, sau đó ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Buổi chiều không cần chờ tôi, tối nay tôi tự lái xe."
Lão Dư đáp một tiếng, đưa người về đến căn biệt thự trên đường Phương Điện rồi rời khỏi.
Tháng mười bắt đầu có gió thu, vừa xuống xe, nhiệt độ chênh lệch phả lên người có chút khiến con người ta khó chịu bứt rứt. Đường Kỳ Sâm chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, bị gió cuốn ngược lên một góc áo. Điện thoại của Cảnh An Dương từ ngày hôm qua đã không ngừng gọi đến, khi đó anh đang ở châu Âu, lịch trình vốn dĩ được xếp vào buổi tối trong nhất thời thay đổi, để Kha Lễ ở lại tiếp tục công việc, còn mình thì về trước. Cũng không biết là ai mật báo cho Cảnh An Dương, nhất định muốn gọi anh về nhà cũ.
Đường Kỳ Sâm mở cửa đi vào, dì trong nhà giúp anh đặt dép lê bên cạnh, nhỏ giọng nói với anh: "Ngày hôm qua phu nhân rất tức giận, cố gắng nhường bà một chút, có chuyện gì từ từ rồi nói."
Dì giúp việc là người bản địa ở đây, giọng nói mềm mại dịu dàng đậm chất mấy năm nay vẫn chưa từng thay đổi, bà đối với Đường Kỳ Sâm là tận tâm tận lực, vừa là chủ nhân cũng là người thân, cũng sẽ đau lòng cho anh. Đường Kỳ Sâm cười cười, nói cảm ơn rồi đi vào. Liếc mắt không thấy người trong nhà, sau đó thấy được Cảnh An Dương đứng ngoài sân đang tưới cây.
Biết con trai về đến nhà mà vẫn còn trong vườn nhàn nhã chơi đùa với cây cỏ, có thể thấy được cơn giận còn chưa tan. Đường Kỳ Sâm đặt cốc trà nóng bảo mẫu vừa đưa đến xuống, bước ra sân. Cảnh An Dương nhìn chằm chằm phía trước, tay cầm bình tưới nước cho một chậu trúc phú quý. Đường Kỳ Sâm nói: "Trúc này không ngậm nước, còn tưới nữa sẽ úng nước mà chết mất."
Anh khi nói chuyện, trên mặt mang theo ung dung nghiền ngẫm, khóe mắt giương lên, câu ra một hình cung nhỏ rất trêu chọc người, nhìn cũng không quá ngay ngắn. Cảnh An Dương đặt nước ấm để tưới hoa xuống, áo khoác lông đặt trên bả vai, tức giận nói: "Còn biết về cơ đấy!"
Đường Kỳ Sâm giúp bà cầm chiếc kéo trên tay đặt xuống, ý cười không nhạt đi, "Cảnh phu nhân hôm nay nổi giận với con rồi."
Những khi anh muốn dỗ dành người khác, trong lời nói cử chỉ có ba phần ôn nhu, bảy phần đùa nghịch, vẻ mặt không quá nghiêm chỉnh, thật sự là chói mắt. Cuối cùng vẫn là con trai mình, Cảnh An Dương không đành lòng cau có với anh. Bà lạnh giọng a một tiếng, "Rõ ràng tối qua con đã về đến Thượng Hải, vì sao không về nhà? Đi đâu hả?"
Bà có thể hỏi ra như vậy, thì nhất định là đã biết đáp án. Đường Kỳ Sâm cũng không giấu, đáp: "Đi nơi khác."
Ngữ khí của Cảnh An Dương càng lạnh hơn, "Đi nơi khác làm gì?"
Màn đệm đã đủ lâu, lại đọ sức nữa sẽ trở nên vô vị. Đường Kỳ Sâm đơn giản đi thẳng vào vấn đề, "Mẹ, mẹ muốn hỏi chuyện của An An."
Cảnh An Dương cũng không ngờ con trai mình ngày hôm nay nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, trong lòng càng phiền muộn hơn, không nhịn được oán trách: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là đang ở châu Âu sao? Vì sao qua điện thoại cũng có thể làm cho An An tức giận thành như vậy? Con có biết không, An An khóc thương tâm muốn chết, dọa sợ bác An của con, dì An cũng tự mình gọi điện thoại cho mẹ, giọng điệu trước giờ thật sự chưa bao giờ thẳng thừng như vậy. Đủ để mẹ tích thành một bụng hỏa rồi đây."
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm sâu hơn, "Dì ấy nổi giận với mẹ?"
"Mẹ là bị con chọc cho tức chết!" Cảnh An Dương càng nghĩ càng bực mình, "Mẹ vẫn luôn nói với con, nhưng con nghe tai này lọt qua tai kia. Lẽ nào An An so với những người phụ nữ ngoài kia kém hơn? Mẹ đã nói, hai đứa biết gốc biết rễ, còn cùng nhau lớn lên, bác An của con cũng rất thích con."
"Cho nên?" Đường Kỳ Sâm ngắt lời, "Biết gốc biết rễ cùng nhau lớn lên giờ đã thành lý do để con phải phụ trách rồi sao?"
Cảnh An Dương tức giận, "Kỳ Sâm!"
Bà vốn dĩ còn muốn uyển chuyển khéo léo đi vào đề tài, nhưng thái độ của Đường Kỳ Sâm chính là suy đoán vẫn luôn đặt trong lòng mà bà không muốn nghĩ tới nhất. Lúc Cảnh An Dương trở nên nghiêm túc, so với Đường Kỳ Sâm giống như từ một khuôn đúc ra, bà lạnh giọng nói: "Con có bạn gái, mẹ không phản đối, nhưng con phải biết chừng mực. Công việc vất vả thì có gì đó để giải trí cũng được thôi, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ, vì người không liên quan mà tổn thương tình cảm thể diện với người mình, Kỳ Sâm, có đáng không hả?"
Đường Kỳ Sâm cười nói: "Cái gì là giải trí? Cái gì là không liên quan? Bạn gái danh chính ngôn thuận của con, vì sao vào lời của mẹ lại thành người xa lạ rồi? Mẹ phân biệt, nhưng con thì không."
Chút nhượng bộ cuối cùng đều bị sự lạnh lẽo cứng rắn của anh đập tan, sắc mặt Cảnh An Dương triệt để tối đi, "Con hồ đồ thật rồi. Mẹ có thể nhắc nhở con một chút, ông nội con đã biết chuyện này rồi, vô cùng không vừa lòng. Ngay chiều hôm qua thôi, ông nội con đã gọi mẹ vào thư phòng rủ rỉ một hồi lâu. Ông nội con cũng không phải lão nhân gia mặt mũi hiền lành gì, con đừng có quên, sau lưng con còn có một Đường Diệu!"
Đường Kỳ Sâm trầm mặc, không lên tiếng.
Những câu nói này của Cảnh An Dương đều có đạo lý, ân tình gắn chặt với lợi ích, từng chữ nói ra đều mang theo lưỡi đao nhọn hoắt, "Mấy lão già kia trong công ty đối với con vốn đã có dị nghị, mấy năm trước đặt con ngồi lên cái chức vị này, nếu hạng mục tàu sắt cao tốc kia không có An thị đồng ý hợp tác với con, sau đó chính thức ký kết, con có thể thuận lợi ở ngay trong tập đoàn ngồi vững sao? Kỳ Sâm, đạo lý này mà đến bây giờ vẫn cần mẹ nhắc nhở con sao? Vì sao An thị lại lựa chọn hợp tác với Á Hối? Còn không phải bởi vì bác An của con!"
Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc ba phần, rất nhanh bật ra một câu trào phúng, "A, bác ấy cũng kiếm lời được không ít đâu."
Cảnh An Dương cũng biết lời mình vừa nói ra quá nặng nề. Cũng bởi bà quá nóng ruột, dùng từ ngữ không kịp suy nghĩ. Kỳ thực Á Hối có thể phát triển đến nay, trong mấy chục ngàn doanh nghiệp có tài năng xuất chúng tại Trung Quốc, nhiều hơn vẫn là những quyết sách chính xác và nỗ lực nghiêm phòng khống chế cân bằng của ban lãnh đạo.
(*) cho những ai chưa hiểu lắm, dự án tàu sắt cao tốc kia của Sâm ca là tâm huyết của anh, là mấu chốt để vị An tổng kia nhìn thấy lợi ích mà đầu tư vào, nhưng bởi vì khi đó Sâm ca đang ở thế yếu nên mới trở thành ông ta giúp anh, anh là người được lợi. Người làm ăn ấy mà, không có lợi sẽ không làm. Không phải là vì chọn anh là con rể mới giúp, mà là thấy được tiềm năng của anh nên mới chọn làm con rể. Hai khái niệm này khác nhau hoàn toàn, Cảnh phu nhân cố tình không chịu hiểu, và tiếc là Sâm ca của ta cũng không phải hàng hóa để cho bọn họ lựa chọn:))))
Một câu nói này của bà, là phủ nhận hoàn toàn những tâm huyết và trả giá của con trai. Là một người làm mẹ, Cảnh An Dương biết rõ chính mình vừa rồi đã làm tổn thương Đường Kỳ Sâm. Một khi đuối lý, khí thế cũng sẽ yếu đi, Cảnh An Dương có chút ngượng ngập, nhưng vẫn kiên trì với lập trường của mình, "Con nhất định phải xin lỗi An An. Con là đàn ông, phải là con đi xin lỗi."
Hàng lông mày của anh cau chặt, cánh môi nhếch thành lưỡi dao sắc bén, ngữ khí âm u: "Nếu là người có một chút thiện tâm thì sẽ không làm ra loại chuyện ấy!"
"Con!"
"Mẹ, con biết ngày hôm nay mẹ đi một vòng lớn như vậy đơn giản cũng chỉ là muốn một câu nói của con. Vậy con cũng thẳng thắn nói với mẹ, con đã có cô gái con thích, cô ấy ở bên con đã không dễ dàng gì, con cũng nhìn thấy cô ấy phải chịu bao nhiêu oan ức. Những chuyện khác con không thể cam kết, nhưng ít ra đặt ở vị trí của con, nếu không phải cô ấy tự mình nói chia tay, vậy con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận. Mẹ là mẹ của con, không phải con không muốn tôn trọng ý kiến của mẹ, nhưng trong chuyện này, ông nội nói không tính, bác An nói không tính, An Lam nói không tính, mẹ nói cũng không tính ------- người phụ nữ của con sẽ do chính con lựa chọn, chủ ý cũng phải do chính con giữ."
Đường Kỳ Sâm chưa bao giờ nghênh ngang kiêu ngạo với bậc trưởng bối, anh có giáo dưỡng, có gia phong, có kính già yêu trẻ. Một lời này nói ra, tuy là tốc độ bằng phẳng, như thể đang tán gẫu một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng trong từng câu chữ đều mang theo sóng ngầm mãnh liệt, bổ lên mặt hồ đóng băng của Cảnh An Dương.
Trong lòng bà ngột ngạt, nhưng lại không đáp lại được nửa chữ. Ngọn lửa lớn tích tụ cứ như vậy không có chỗ nào phát tiết, liền cầm bình tưới nước đổ xuống.
Toàn bộ chỗ nước lạnh lẽo đều đổ lên đùi phải của Đường Kỳ Sâm. Lớp vải quần trong thoáng chốc bị thấm ướt, men một đường xuống đến cổ chân. Tháng mười nên nước cũng bắt đầu lạnh hơn. Dạ dày của Đường Kỳ Sâm không tốt, chịu lạnh không giỏi. Một bình nước này cứ như vậy đổ lên, cơ thể anh không nhịn được run lên một cái.
Cảnh An Dương khó nén lại quan tâm, bước lên trước, lo lắng nhìn anh, "Này! Sao con không tránh hả!"
Đường Kỳ Sâm thả lỏng, nhanh chóng đổi sang khuôn mặt tươi cười, rất ôn hòa nói: "Không phải mẹ vẫn còn đang tức giận sao? Con đâu dám trốn, cũng xin mẹ bớt giận."
Đã có cái bậc thang này rồi thì Cảnh An Dương cũng không thể tiếp tục cứng rắn được nữa, lấy xuống chiếc áo khoác trên vai rồi đi vào nhà, chỉ để lại một câu. "Trưởng thành rồi, so với khi còn nhỏ lại càng khiến cho người ta phải bận tâm hơn."
Đường Kỳ Sâm theo sau đi vào nhà, bảo mẫu đổi chén trà nóng khác cho anh, lúc đặt vào lòng bàn tay anh còn cực kỳ đau lòng nói: "Bên ngoài gió lớn như vậy, đứng hóng gió lâu thế sao mà chịu được chứ?"
Đường Kỳ Sâm nhấp một ngụm trà nóng, lông mày chợt không nhịn được nhíu lại, nhưng rất nhanh lại dãn ra như thường, không ai phát hiện ra.
Anh không ở lại ăn tối, mẹ con hai người nhìn như cuối cùng lấy hòa khí kết thúc, nhưng đều là cho nhau thái độ. Cuối cùng vẫn là máu mủ ruột rà, không thật sự làm lớn chuyện. Nhưng thái độ của Cảnh An Dương đã cực kỳ kiên định, những năm này vì Đường Kỳ Sâm mà chuẩn bị những tầng quan hệ ân tình tốn không ít tâm huyết, rất nhiều thứ liếc mắt qua là có thể thấy rõ. Đường lão gia tử có lòng riêng với Đường Diệu, Đường Kỳ Sâm sao không biết được chứ.
Bóng đêm dần phủ xuống thành phố, nhiệt độ cũng theo sắc trời, nhích xuống từng chút từng chút một. Đường Kỳ Sâm lái xe ra khỏi khu biệt thự, sau đó khẩn cấp dừng xe bên đường. Anh vốn chỉ định dừng lại thở một chút, lại không ngờ dạ dày như có ai đó nhét quả tạ nghìn cân vào trong, kéo theo lục phủ ngũ tạng của anh rơi xuống. Đường Kỳ Sâm gục đầu trên tay lái, chịu đựng cơn thống khổ co giật này.
Chiếc xe BMW này anh không thường lái nên thuốc dạ dày dự phòng cũng không có ở trên xe. Chờ mấy phút nữa qua đi, Đường Kỳ Sâm mới lên tinh thần, cứng rắn chống đỡ lái xe đến phòng khám của lão Trần. Lão Trần nhìn thấy người, giật nảy mình, "Mau, mau nằm xuống."
Anh ta dìu cánh tay Đường Kỳ Sâm, lần lượt hỏi: "Đau bao lâu rồi?"
"Từ ngày hôm qua đã không thoải mái."
"Uống rượu?"
"Mấy ngày nay ký hợp đồng ở châu Âu, uống một chút."
"Gần đây tần suất đau như vậy có nhiều không?"
Đường Kỳ Sâm không lên tiếng.
"Còn muốn gạt tôi?" Lão Trần trầm mặt, "Có đến nửa tháng hai lần không?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Ba trở xuống."
Lão Trần hít vào một hơi, "Đau như vậy mà không biết dành ra chút thời gian đến chỗ này là sao hả!"
"Uống xong thuốc của cậu là hết đau rồi."
Lão Trần tự mình chụp X-quang, lại rút máu mang đi xét nghiệm, sau đó treo nước cho anh. Đường Kỳ Sâm đắp chăn kín mít, hô hấp dần vững vàng. Đèn trần của phòng bệnh quá sáng, anh đưa bàn tay không có kim châm che lên mắt. Y tá đứng một bên đang phối thuốc nhẹ giọng hỏi: "Đường tiên sinh?"
Đường Kỳ Sâm khàn giọng nói, "Phiền cô giúp tôi tắt điện đi."
"Tắt đi thì không được, bình thuốc của ngài cần phải trông, tôi giúp ngài chỉnh độ sáng xuống một chút được không?"
"Cảm ơn."
Trong phòng lại như trời lên trăng xuống, rất nhanh chuyển thành thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Trên tường hắt ra cái bóng kéo dài, cao ngất. Đường Kỳ Sâm thoải mái hơn một chút, lúc này con mắt mới chậm rãi mở ra. Sau đó, cửa bị đẩy ra, lão Trần mặc chiếc áo blu trắng dài, sống mũi cao đặt gọng kính kim loại, trên trán rũ xuống vài sợi tóc mềm, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng hình như lại tăng thêm một chút rồi.
Anh ta đặt kết quả kiểm tra lên bàn, sau đó điều chỉnh tốc độ chảy của bình chậm hơn một chút.
Đường Kỳ Sâm thoáng lướt mắt qua mấy tờ giấy kia, nhàn nhạt hỏi: "Thế nào?"
"Bạch cầu lên đến 15 rồi, tình trạng viêm trong cơ thể cậu quá nghiêm trọng, tiêu viêm đi, nếu không sẽ lại phát sốt đấy." Lão Trần ngồi trên ghế, "Mấy số liệu vượt quá mức bình thường lần này đã hạ xuống, nhưng cậu đừng có nghĩ không phải chuyện gì lớn, bớt ra chút thời gian rảnh, ở lại đây mấy ngày để tôi làm kiểm tra tỉ mỉ lại cho cậu."
Đường Kỳ Sâm quanh năm bị công việc quấn thân, ăn một bữa cơm cũng phải tranh thủ, mấy ngày đối với anh mà nói chính là quá xa xỉ.
Lão Trần hơn nửa đã đoán được đáp án, thở dài, "Tôi biết không khuyên nổi cậu, nhưng thân thể này không phải của riêng cậu, vì Á Hối, vì Đường gia, cậu không thể gục đổ phải không?"
Đường Kỳ Sâm khép mắt, nghiêng đầu sang một bên, ngũ quan và vẻ mặt không nhìn ra nửa điểm nhàn rỗi sầu lo.
- ------
Tám rưỡi tối, Ôn Dĩ Ninh và Lý Tiểu Lượng ngồi trong một quán lẩu hải sản, còn có Giang Liên Tuyết. Buổi sáng sau khi Đường Kỳ Sâm đi, Ôn Dĩ Ninh gọi điện cho con rùa đen rụt đầu này, nói có thể về nhà rồi. Giang Liên Tuyết còn buồn bực không thôi, nói người bạn trai kia của cô thật quá kỳ diệu rồi, thật là chỉ đến thăm một chút rồi về luôn như vậy?
Ôn Dĩ Ninh không tiếp lời bà, chỉ nói thầy giáo Tiểu Lượng mời cô tối nay đi ăn lẩu, hỏi bà có muốn đi cùng không.
Có kẻ ngu mới từ chối đi ăn đồ chùa, Giang Liên Tuyết còn đặc biệt trang điểm qua. Mặc chiếc áo khoác mới mua. Lý Tiểu Lượng nhìn thấy không phải chỉ có một mình Ôn Dĩ Ninh đến điểm hẹn, vẻ mặt thoáng kinh ngạc vài giây rồi lại hồi phục như thường, cười híp mắt nói: "Ôi! Thật sự không dám đi cùng hai người đâu, như là hai chị em ấy, khéo người khác lại tưởng cháu mới là ông chú già."
Giang Liên Tuyết được nịnh đến mức có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ tí tách trong lòng, tám chuyện quên cả trời đất với Lý Tiểu Lượng. Một bữa ăn vui vẻ từ đầu đến cuối đều là tiếng cười nói. Nhân lúc Lý Tiểu Lượng đi vào nhà vệ sinh, Giang Liên Tuyết ý tứ sâu xa đá đá chân Ôn Dĩ Ninh.
Ôn Dĩ Ninh không hiểu ra làm sao: "Gì thế?"
Giang Liên Tuyết cười híp mắt nói: "Thầy giáo Tiểu Lượng thật sự hết hi vọng rồi?"
Ôn Dĩ Ninh bị sặc tương ớt, ho sù sụ.
Giang Liên Tuyết gác một chân lên, nhàn nhã mở hộp thuốc lá, kẹp một điếu giữa hai ngón tay rồi mới bình tĩnh lên tiếng: "Tiểu Lượng thích hợp để chung sống, đáng tiếc, đàn ông tốt như vậy con và mẹ đều không có cái phúc hưởng."
Ôn Dĩ Ninh uống một ngụm nước lớn, cốc thủy tinh bị cô dùng sức đập xuống mặt bàn, cô không lên tiếng, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Bữa lẩu này là Giang Liên Tuyết thanh toán, Lý Tiểu Lượng rất ngại ngùng, liền lái xe đưa bọn họ về. Giang Liên Tuyết cười nói: "Không có gì, dì là hộ gia đình có nhà phá dỡ, có tiền."
Lý Tiểu Lượng cười ngốc nghếch. Ôn Dĩ Ninh không nhịn được trợn trắng mắt.
Khoản tiền phá dỡ đã đúng hạn gửi vào tài khoản của Giang Liên Tuyết. Những chuyện này Ôn Dĩ Ninh không quản, cô ở Thượng Hải cũng không xen vào. Thêm phí bồi thường theo đầu người tổng cộng cũng có hơn 160 vạn, hạn định của chính phủ là trước tháng sau phải rời khỏi. Giang Liên Tuyết trước đó đã nhắn tin báo qua wechat cho cô, nói là đang tìm một căn hộ mới, cũng đã tìm được rồi, đang làm thủ tục. Ôn Dĩ Ninh ít khi trả lời, cũng không để ý lắm mấy chuyện này, bà thích là được rồi.
Giang Liên Tuyết nói đến tiền liền đắc ý, cánh tay cũng sắp bay lên trời, Lý Tiểu Lượng cũng rất phối hợp, nói khi nào dọn nhà cũng sẽ qua giúp.
Về đến nhà, Lý Tiểu Lượng cởi đai an toàn, cũng xuống xe theo họ, "Dì Giang, bạn cháu từ Ma Dương đến chơi mang theo hai thùng cam, dì lấy một thùng nếm thử, cháu thấy rất ngọt."
Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp từ chối Giang Liên Tuyết đã gật đầu lia lịa: "Được được, dì thích nhất là cam, nhất định ngọt, Lượng Lượng của chúng ta cho có thể không ngọt sao!"
Lý Tiểu Lượng cười ha ha: "Được rồi! Cháu mang lên cho dì."
Trước khi Ôn Dĩ Ninh đi lên đã ở dưới quầy nhận hàng chuyển phát nhanh ở tầng một ký nhận một cái bưu kiện, một cái hộp cỡ trung. Gần đây cô không mua đồ, cũng không biết là cái gì. Tên của người ký gửi không rõ ràng, chỉ ghi là tiểu thư x. Ôn Dĩ Ninh áng chừng một chút trọng lượng bên trong, đoán không ra.
Vào đến nhà, mấy người bạn không ra làm sao của Giang Liên Tuyết lại gọi điện đến, sau đó không biết nhanh chóng không thấy bóng dáng.
Ôn Dĩ Ninh rót cho Lý Tiểu Lượng một cốc nước, "Thầy giáo Tiểu Lượng cắn hạt dưa không? Mình đi lấy cho cậu."
"Không vội, tớ uống nước được rồi." Lý Tiểu Lượng rất tự nhiên, trước đây đến đây cũng không ít lần, dù là người yêu hay bạn bè thì quan hệ của anh ta và Ôn Dĩ Ninh vẫn giống như một nửa người nhà.
Trò chuyện một lúc, Ôn Dĩ Ninh mang hộp bưu kiện vừa rồi ra.
Băng dán quấn chặt, chìa khóa của Lý Tiểu Lượng có con dao nhỏ, liền đưa cho cô, "Dùng cái này đi."
Ôn Dĩ Ninh tìm dao, vừa rạch băng dính vừa tán gẫu: "Không phải lần trước nói muốn mở công ty hả? Thế nào rồi?"
"Không lấy được giấy phép công thương, chờ đi vậy."
Hộp bưu kiện mở ra, Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy bên trong còn có một cái hộp màu trắng khác, "Xem ra phải cần chút quan hệ."
Cô lấy chiếc hộp trắng đó ra, cầm trong tay lắc lắc.
Lý Tiểu Lượng nãy giờ cũng đã đánh mắt nhìn mấy lần: "Mua gì thế?"
"Không biết, gần đây không mua gì mà." Ôn Dĩ Ninh không nghĩ nhiều mở chiếc hộp ra, đồ vật bên trong còn dùng túi ni lông bọc lại.
Lý Tiểu Lượng nhìn chằm chằm món đồ trong tay cô, cau mày, bỗng nhiên phản ứng lại, đôi mắt trợn to, hét lên: "Dĩ Ninh đừng nhìn!"
Nhưng đã muộn.
Ôn Dĩ Ninh lấy túi ni lông ra, một con búp bê cắm đầy dao trên người, đầu bị bẻ gãy, còn có máu thật đang không ngừng chảy ra, cứ như vậy không để cho cô kịp chuẩn bị hiện ra trước mắt ------
Con búp bê này giống hệt người thật, ánh mắt tà ám, vẻ mặt quỷ dị, khỏe miệng nhếch lên, đến cả nụ cười trên đó cũng âm u lạnh lẽo. Gương mặt bê bết máu, quần áo rách nát, chân cũng đứt mất một đoạn.
Cả người Ôn Dĩ Ninh như rơi vào hầm băng, che mặt run rẩy: "------- Aaa!!"
Lý Tiểu Lượng giật lại con búp bê kia, nhanh chóng bỏ vào hộp giấy, sau đó cẩn thận phủ kín. Sắc mặt cũng anh ta trắng xám, lo lắng trấn an Ôn Dĩ Ninh: "Được rồi, là giả thôi, Ninh nhi đừng sợ."
Ôn Dĩ Ninh chôn khuôn mặt mình sâu trong lòng bàn tay, cả người đều run rẩy, những ký ức khủng khiếp kia một lần nữa tràn đến, lan ra toàn bộ các tế bào thần kinh.
Năm đó cũng là mùa thu, cô đứng trong một nhà xưởng bỏ hoang không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiến Dĩ An. Đột nhiên, một thứ gì đó nặng nề đập xuống cách chân cô một mét. Nửa bên mặt của Ôn Dĩ An hướng về phía cô, con mắt trợn trừng, với cô hai mắt nhìn nhau. Em gái cô cứ như vậy nằm đó, từ sau gáy tràn ra dòng máu đỏ tươi, như một đoạn phim quay chậm nhiễm đỏ mắt Ôn Dĩ Ninh.
Đó là một cơn ác mộng vĩnh viễn quấn lấy, là đáy vực sâu cả đời cô cũng đừng mong thoát ra.
Ôn Dĩ Ninh khóc nức nở, tay chân lạnh lẽo không cảm nhận được máu huyết đang dịch chuyển, không có chút hơi thở của người sống. Mãi đến khi giọng nói lo lắng của Lý Tiểu Lượng liên tục vang bên tai, ý thức của cô mới dần tỉnh táo, sau lưng bốc ra mồ hôi lạnh.
Là ai?
Có phải là những fans cực đoan trên mạng kia không?
Địa chỉ quê quán của cô mà bọn họ cũng biết rồi sao?
Ôn Dĩ Ninh nhịn lại cơn buồn nôn vọt lên cuống họng.
"Ninh nhi, vẫn ổn chứ?" Lý Tiểu Lượng nôn nóng hỏi.
Ôn Dĩ Ninh châm rãi gật đầu, ba hồn bảy vía dần tìm về vị trí, "Không sao, bị dọa thôi."
Khuôn mặt trắng bệch của cô cũng dần có máu lưu thông trở lại, rốt cuộc đã giống người bình thường một chút. Lý Tiểu Lượng thoáng thả lỏng, "Có cần báo cảnh sát không?"
Ôn Dĩ Ninh trầm mặc một lát, nói: "Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, chỉ là một trò đùa quái đản."
Lý Tiểu Lượng muốn nói lại thôi, ánh mắt liếc tới nhiều lần, cuối cùng vẫn kìm lòng nuốt về bụng. Chờ Giang Liên Tuyết nghe điện thoại xong trở về, Lý Tiểu Lượng mới đứng dậy rời đi, lúc đi còn không quên mang theo hộp chuyển phát nhanh kia.
Ôn Dĩ Ninh như vừa từ dưới hồ nước nóng đi ra, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, cô nhíu mày đi vào phòng tắm, lúc trở ra lại nằm chết dí trên giường. Giang Liên Tuyết gõ cửa đưa cam cũng không đi mở.
Ba giờ sáng, cô từ trong ác mộng tỉnh lại, ngồi bật dậy, trái tim vẫn còn gia tốc, rõ ràng là thở gấp, nhưng trong phổi lại tắc nghẽn.
Phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ, gió thu từ ngoài cửa len lỏi vào trong, cuốn chiếc rèm cửa lên, đong đưa lắc lư.
Ôn Dĩ Ninh cuộn người lại, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu bên trong há miệng thở hổn hển. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô lần tìm điện thoại, run rẩy ấn số của Đường Kỳ Sâm. Tiếng tút vang lên đều đều, như là âm thanh của số mệnh vang lên trong đêm mưa. Nó liều mạng càn quấy trong lục phủ ngũ tạng của cô, như chiếc chày giã lên máu thịt, toàn bộ máu và xương đều đau đớn âm ỉ.
Đã muộn thế này rồi, kỳ thực Ôn Dĩ Ninh cũng không ôm theo hi vọng, nhưng ngay trước một giây cô định ấn kết thúc.
Bên kia có người nghe.
Sau đó là thanh âm trầm thấp của Đường Kỳ Sâm truyền đến, "Niệm Niệm."
Ôn Dĩ Ninh vội nâng một tay che miệng, ngừng thở, chỉ có nơi con ngươi đặc biệt sáng, đặc biệt nóng.
Đường Kỳ Sâm hỏi cô làm sao thế?
Ôn Dĩ Ninh dùng giọng nói còn khàn hơn cả của anh nói: "Không sao, lão bản, chỉ là nhớ anh thôi."
Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát.
Đường Kỳ Sâm lại mở miệng, trực tiếp chọc thủng tầng tâm sự của cô: "Có phải nằm mơ không?"
Vành mắt nóng lên, Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào ừm một tiếng, "Trong mơ không có anh."
Yên tĩnh mấy giây, giọng nói của Đường Kỳ Sâm như từ cánh môi ở ngay bên tai, trầm lắng, mang theo mị hoặc dụ dỗ lọt, anh nói: "Trong mơ không có tôi, nhưng sau này mỗi ngày em đều sẽ có tôi..... Niệm Niệm ngoan đừng khóc."