Nhất định rồi.
Trong đầu Hứa Yếm lóe lên ba chữ này, anh muốn lật từng chữ ra săm soi thử xem chúng có ẩn chứa năng lực huyền bí nào chăng, mà sao chỉ một thoáng qua đã làm anh nảy sinh nỗi xúc động dâng trào như con thiêu thân bất chấp lao vào lửa.
“Hứa Yếm,” Bạch Trác thình lình nhích lại gần anh, thỏ thẻ: “Chìa tay ra đi.”
Bạch Trác ngồi nghiêng sang phía anh, ngửa lòng bàn tay ra, xòe tay trước mặt Hứa Yếm và bảo: “Giống như này nè, tay phải.”
Hứa Yếm không nhúc nhích, anh lặng thinh nhìn xuống vết hằn đỏ trong lòng bàn tay cô.
Da của cô khá mềm mại và nhạy cảm, bình thường chỉ cần bất cẩn đụng nhẹ thứ gì cũng rất dễ bị đỏ, và phải chờ khá lâu vết lằn đó mới biến mất.
Cô lấy làm sửng sốt khi thấy ánh mắt ấy của anh, ngón tay cũng vì vậy mà hơi cong lên.
Hứa Yếm ngước lên đối diện thẳng với cô, Bạch Trác toan lên tiếng song dưới ánh nhìn chăm chăm của anh, cô chỉ biết hấp háy mắt nhìn.
Bạch Trác nhìn Hứa Yếm, trong mắt cô chỉ có mỗi hình bóng của anh.
Cuối cùng anh vẫn giữ im lặng, chỉ lẳng lặng chìa tay ra trước mặt cô.
Cô khẽ cúi đầu xuống, bao suy tư miên man trong đầu làm dòng thời gian như chảy ngược lại, cô tự hỏi liệu rằng tay anh có bị run lên vì chép quá nhiều hay không, liệu tay anh có bị chai không khi phải chép từng ấy bài vở.
Bạch Trác chăm chú quan sát lòng bàn tay anh, cô ngắm tỉ mỉ đến độ thấy rõ từng đường vân trên da trên đôi tay ấy, nhận ra những chỗ anh cầm bút lại không hề có vết chai, tuy nhiên ở những chỗ đốt ngón tay thì phần da lại hơi dày lên một lớp.
Ấy là những vết chai do cầm gậy bi-da lâu ngày.
“Tay em cũng có nè.” Bạch Trác ngẩng lên trông Hứa Yếm, sau đó cô xòe bàn tay phải đặt chồng lên phía trên tay anh: “Do tư thế cầm bút không đúng, còn hay ghì khi viết nữa nên thành ra như vầy.”
“Tổng cộng có ba chỗ.” Cô nhẹ nhàng giới thiệu bàn tay của mình: “Ngón cái, đốt ngón trỏ và cả mặt bên của ngón giữa nữa, mặt tiếp xúc với bút khi cầm viết đều bị chai cả.”
“Mai này những chỗ chai đó có thể sẽ từ từ biến mất, cũng có thể sẽ ở yên mãi như vậy, không ai nói trước được điều gì.”
“Thật ra hồi nhỏ khi bị chai tay em thấy hơi đau một chút, đặc biệt là những lúc còn mọc cả nhọt nước.” Bạch Trác dùng ngón cái chỉ vào đốt ngón trỏ: “Y chang chỗ này nè, hồi đó đau đến mức không viết được gì luôn, nhưng giờ thì nó cũng tựa như vết sẹo trên cổ tay trái vậy, cho dù có viết nhiều đến mấy cũng không thấy đau nữa.”
Cô tiếp câu: “Chúng có thể ở mãi trên người em, trở thành những dấu ấn đặc biệt của riêng em.”
Nói đến đây, Bạch Trác dừng lại, cô siết chặt hai tay với trái tim thổn thức, loáng sau cô nhấc cả hai tay lên cao, tách hai tay ra, ngay sau đó thả cho chúng rơi tự do và chỉ đỗ lại khi chạm rơi xuống bàn tay của ai kia.
Cho tới khi cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, cảm nhận được sự nâng đỡ dưới đôi tay mình, Bạch Trác mới nhoẻn cười, vốn là đôi mắt hồ ly biết cười, ấy vậy mà giây phút này lại tựa vầng trăng non.
Đặc biệt là ai đó hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, dù gì nếu tay cô có đập xuống bàn thì cũng không đau lắm, nên không cần phải lo, thế nhưng anh vẫn dứt khoát vươn tay ra đỡ.
Lúc cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay thì anh mới phản ứng lại, nhất thời bối rối không biết có nên rút tay về hay không.
Hành động ban nãy của Hứa Yếm gần như là phản xạ vô điều kiện.
Và phản ứng theo bản năng thì không bao giờ biết nói dối.
Bạch Trác vui như mở cờ trong bụng, trong tâm trí cô tự động cất lên giai điệu tình tính tang, ngặt nỗi do xúc động lâng lâng mà nhạc nhảy bài loạn xì ngậu, khiến cô hoàn toàn không phát giác hành vi tiếp xúc hơi thân mật này có gì đó sai sai.
Cô cố dằn niềm sung sướng như muốn nhảy cẫng lên, tiếp tục cất lời: “Nhưng mà em không bao giờ để tâm đến mấy điều nhỏ nhoi này, bởi vì trong cuộc đời của chúng ta, chúng chỉ chiếm một phần vô cùng bé nhỏ, hầu như rất dễ chìm vào quên lãng, có hay không đều không quan trọng, ý nghĩa lớn lao nhất của chúng âu cũng chỉ là thứ mà em có thể giãy bày cùng anh.”
“Dù tốt hay xấu, em đều muốn chia sẻ cho anh nghe.” Bạch Trác nói: “Em sẵn sàng đặt chúng vào lòng bàn tay của anh, và em cũng chắc rằng anh sẽ không nỡ để nó rơi xuống mặt đất bụi bặm, y như lúc này đây.”
Bạch Trác nắm tay lại, đặt tay mình vào lòng bàn tay Hứa Yếm với vẻ chắc nịch, tay cô chụm tròn thu bé bằng một mẩu, chỉ cần anh khép mấy ngón tay vào là đủ bao trọn nắm tay cô.
“Em tin tưởng anh, cũng giống như việc em tin tưởng chính bản thân vậy.”
Rồi cô bỗng mỉm cười ngọt ngào: “Có lẽ bây giờ vẫn chưa được, nhưng em hy vọng mình sẽ không phải chờ quá lâu.”
Bất kể là điểm tốt hay điểm xấu của Hứa Yếm, cô đều có thể chấp nhận, ngay cả những vết sẹo chằng chịt trong cõi lòng ấy, cô cũng có thể lưu giữ hộ anh, giữ cho đến lúc anh thôi không nặng lòng vì chúng nữa, để anh quên hẳn đi mới thỏa.
Dứt lời, tay anh hơi cứng đờ, dù gì cũng là do cô cố tình, nói xong rồi mà vẫn không chịu nhấc tay ra.
Bạch Trác chớp mắt nhìn xuống, toan rút tay về thì bàn tay kia lại đột ngột nhấc lên, khoảng cách chỉ vài centimet nên thoắt cái tay cô đã nằm gọn trong lòng tay anh.
Đúng như những gì cô hằng ao ước, ngón tay thon dài ấy vừa vặn bao phủ hết bàn tay cô.
Lòng bàn tay của anh vô cùng ấm áp, cảm giác vừa nóng ấm vừa khô ráo, được anh nắm tay sao mà thích quá đỗi.
Hứa Yếm nắm chặt tay cô, nét mặt trước sau vẫn hững hờ nhưng trông như thể anh đang cố kìm nén một thứ cảm xúc mãnh liệt, sợ nó bị phơi bày.
Đương lúc tim cô đập mạnh đến mức muốn vỡ òa lên vì hạnh phúc, anh lại hỏi một câu không liên quan gì: “Vết sẹo trên cổ tay còn đau không?”
Không hiểu tại sao anh lại bất ngờ nhắc đến vết sẹo trên cổ tay mình, nhưng Bạch Trác vẫn thành thật lắc đầu: “Em không có ấn tượng lắm, cơ mà nghe bảo dù vết sẹo đã không còn đau song chỉ cần được người thương hỏi han đến thì nó lại tự nhiên hơi nhói lên.”
Thú thật là cô đã quên bẵng rồi, có thể do lúc đó còn nhỏ xíu, chuyện đã xảy ra quá lâu về trước, vả lại những chuyện như bị va đập này nọ lại hết sức nhỏ nhặt, cô thật sự không thể hồi tưởng được viễn cảnh ngày đó.
“Em vui lắm.” Bạch Trác giơ tay trái lên để vết sẹo lộ ra, vừa cười tươi roi rói vừa bảo: “Điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên nha, ngay cả vị trí cũng giống nhau nữa.”
Nói xong cô mới nhận ra mình bị hớ, bèn sửa miệng: “Ý em không phải là thấy vui khi anh bị sẹo đâu, ý em là…”
Trong lúc lúng túng không tìm được một cái cớ nào hay ho, cô đành thay bằng một lời cảm ơn chân thành: “Cảm ơn anh lúc đó đã giành lại đồ giúp em.”
Thấy cô ấp a ấp úng huơ tay giải thích, Hứa Yếm cảm giác cả người mình như bị kiến đốt, trái tim anh ngứa ngáy, rộn rạo đến sưng phù, chừng như hơi ấm xa lạ này đã lấp đầy cõi lòng anh.
Trên người Bạch Trác luôn có một sức hút thần kì, cô có thể khiến anh đạt đến trạng thái thoát ly khỏi hiện thực tàn khốc dẫu chỉ là tạm thời.
Hứa Yếm đã gồng mình kiềm chế cảm xúc nhưng anh gần như không thể nén nổi nữa rồi.
Cuối cùng, anh buông tay cô ra, sao đó anh vỗ nhẹ lên mái đầu nhỏ của cô, cử chỉ vẫn bình thản như lần trước.
Hứa Yếm gọi tên cô: “Bạch Trác.”
Bạch Trác quay sang nhìn rồi, anh mới thu tay về, mở miệng: “Vào học rồi.”
Trong lòng anh cũng nghĩ: Sắp rồi.
Sẽ nhanh thôi, chỉ còn một năm nữa là anh có thể thoát khỏi cái nơi quỷ sứ này rồi.
—*—
Trời ưi Trác Trác nhà tui, con gái tui soft quá uhuhuhu, con trai phải đổ, không đổ không được UwU
HẾT CHƯƠNG 41