Hai mươi phút không phải là thời gian dài, hai người ngồi đó chưa nói được mấy câu đã hết giờ.
Đến và đi mau.
Bạch Trác ngồi lì một hồi mà vẫn chưa chịu đứng dậy.
“Thêm chút nữa đi.” Cô xòe hai bàn tay đang đan nhau ra trước mặt, ngửa đầu nhìn người đằng trước, khẽ năn nỉ: “Đến 45 nhé.”
“Ngồi thêm năm phút nữa đi.” Cô khua tay đầy nũng nịu: “Được không anh?”
Đôi mắt ấy như biết nói, khiến người ta không thể thốt nên câu khước từ.
“Trễ lắm rồi.”
Hứa Yếm vừa dứt lời, Bạch Trác hụt hẫng hẳn.
Anh ngập ngừng rồi tiếp câu: “Anh đưa em về.”
Còn những hai mươi phút nữa, không cần bận tâm đến năm phút ngắn ngủi này.
Ánh mắt ỉu xìu của cô đột nhiên sáng bừng: “Đưa em về sao?”
“Ừm.” Hứa Yếm đung đưa tay theo cô, trong giọng đượm ý cười: “Có đi không?”
“Đi chứ!!” Bạch Trác đứng bật dậy, không giấu nổi phấn khích, hồn bắt đầu bay bổng: “Vậy anh có đói không? Hay là mình đi ăn chút gì đi ha, mà ăn như vậy thì hơi muộn nhỉ…”
Hứa Yếm cụp mắt nom cô huyên thuyên không ngớt, không cắt ngang cũng không thấy phiền hà. Anh chỉ cảm thấy vậy thật tốt, anh sẵn lòng nghe cô nói, cứ mãi như thế.
Bạch Trác tưởng tượng nhiều thứ quá, càng nghĩ càng phiền, ra chiều rối rắm.
Cô đưa mắt sang anh, bày tỏ: “Giá mà anh theo em về nhà luôn thì hay quá!”
Thế thì họ không cần phải băn khoăn mấy phút ít ỏi này, trong mười phút đó, cô không phải sợ Vương Nhã Vân sẽ thốt ra những lời gây tổn thương, cũng không sợ đêm giao thừa tồi tệ nữa.
“Hứa Yếm.” Bạch Trác hỏi: “Khi nào thì anh mới theo em về?”
Cô muốn dắt anh về nhà càng sớm càng tốt, kể cả không linh đình, chỉ cần hai người bình yên như đêm nay là tốt lắm rồi.
Đây vốn là một câu hỏi rất đơn giản nhưng Hứa Yếm lại không đáp lời. Câu hứa cần phải có một điểm tựa vững chắc mới ước hẹn được, anh lại thấy bước đi của mình quá chậm, chậm đến nỗi bây giờ mới bước ra khỏi chỗ này.
Cũng may Bạch Trác không cần đáp án ngay, cô bộc bạch hết thảy suy tư trong mình: “Anh xem, năm nay chúng ta thi đại học, mà đại học cần tận bốn năm cơ, đến lúc đó…”
Kế hoạch cho cuộc đời của cô hết sức rõ ràng, cô có phương hướng cụ thể cho những gì mình muốn làm, chính vì rõ ràng như thế nên lời cô nói bao hàm vô vàn ý nghĩa.
Mọi kế hoạch của cô đều dành cho hai người.
“Người nhà em tốt tính lắm.” Hiển nhiên, kế hoạch này của cô là cho mấy năm nữa, cô hoàn toàn không lo lắng, như thể sắp được ra mắt hai họ thật, cô chỉ muốn giúp người bên cạnh thoải mái hơn thôi: “Anh đừng căng thẳng.”
Hứa Yếm hơi sửng sốt khi nghe thế, anh nhoẻn miệng cười, bảo: “Ừm, anh không căng thẳng đâu.”
Anh trông cô không rời, bất chợt đặt ra một câu hỏi: “Nhưng anh có thể xin một đặc quyền không?”
Đặc quyền?
Trước khi Bạch Trác kịp hiểu ra ý anh, cô đã gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi! Anh nói đi!”
Tự nhiên Hứa Yếm dấy lên căng thẳng, anh siết chặt tay, ngập ngừng mở lời: “Nếu có thể, anh…”
Còn chưa kịp dứt lời thì ánh mắt anh đanh lại, anh đột nhiên đưa tay ra choàng vai cô.
Anh bảo vệ cô đằng sau lưng, mắt nhìn chằm chặp vào bóng người dần khuất trong ngõ rẽ.
Chuyện này xảy ra nhanh như chớp, Bạch Trác đứng đằng sau vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
Song cảnh tượng này quá quen thuộc, dường như nó dần khớp với mảnh ký ức kia. Tim cô đập thình thịch đầy hoảng hốt.
Bạch Trác ghì chặt tay theo bản năng, khi cảm nhận được hơi ấm cô mới bừng tỉnh.
Hứa Yếm còn lo lắng hơn cả cô.
Anh che cô phía sau lưng, tay nắm chặt không buông bỏ.
Bạch Trác cúi xuống ngó hai bàn tay đan vào nhau, tiếng tim đập vồn vã cũng dần yên ả.
“Bạch Trác.” Lúc này, cô nghe anh lên tiếng: “Đừng nhìn về hướng đó.”
“Cúi đầu.” Anh nghiến răng rít từng tiếng: “Quay người đi đi.”
Chừng như cái cảm giác buộc phải lựa chọn ùa về, cô đã lựa chọn một lần, song kết quả lại khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Bạch Trác mím môi, cô không nên đi, cho dù đây là lời của Hứa Yếm.
Huống chi bây giờ cô cũng có đủ lý do và tự tin.
“Em không…”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết anh đã thình lình quay ngoắt, kéo cô đến cửa chung cư.
“Phải về thôi.” Hứa Yếm kéo Bạch Trác ra ngoài: “Nhà em vẫn còn ăn ở đó sao?”
Giọng điệu của anh quay về vẻ cốn có, thậm chí còn bình thản như lúc chuyện trò với cô.
Dường như cảm giác căng thẳng ban nãy chỉ là ảo giác, nếu như cô không nghe thấy tiếng cười quái dị ấy.
Hứa Yếm cầm tay Bạch Trác: “Đừng sợ.”
Bạch Trác không sợ, cô đã nghe đoạn ghi âm kia không biết bao nhiêu lần, ngay cả khi nhắm mắt, cô vẫn có thể nhận ra tiếng cười đó là của ai.
Cô chỉ căm hận khi nghe thấy tiếng cười của gã chứ không hề thấy sợ sệt.
Thế mà anh lại cho rằng cô bị dọa, nhỏ nhẹ trấn an: “Trác Trác, đừng sợ.”
HẾT CHƯƠNG 61
___________