• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Minh Hoàng nhìn Phan Miêu Vũ không có ý định dòm người khác nữa mà nhìn vào khay cơm trước mặt liền hài lòng rồi đẩy một khay cho cậu.

"Anh lấy mỗi thứ một chút. Nếu em muốn ăn thử bên anh cũng được."

Phan Miêu Vũ nhìn anh đẩy khay có cá đến trước mặt cậu liền vui vẻ, hình như người này cũng chú ý đến món cậu thích ăn nhất. Cậu không hề nghĩ đây là vô tình bởi vì cái khay không có cá từ lúc anh để xuống đã xa tầm tay của cậu rồi.

Rất có thể dì Loan đã nói với anh rằng cậu cực kỳ thích ăn cá nên anh mới lấy cho cậu. Không hiểu tại sao cậu cảm thấy có một người chú ý đến mình cũng không tệ.

"Cảm ơn." Cậu gật đầu rồi cầm đũa lên bắt đầu nếm thử.

Món ăn ở nhà ăn trong công ty khá ngon miệng, đối với Nguyễn Minh Hoàng để cho nhân viên dốc sức vì công ty thì đãi ngộ không thể quá kém, từ việc ăn uống cùng những vật dụng lặt vặt trong công ty.

Cũng vì đãi ngộ này mà có rất nhiều người ở lại công ty từ lúc ông nội Nguyễn thành lập công ty đến giờ. Có thể nói muốn giữ được nhân viên cũng như sự trung thành của họ thì đãi ngộ khi làm việc không thể quá tệ được, nếu không công ty nhỏ này của anh không thể giữ được nhiều người.

Phan Miêu Vũ ăn một miếng cá sốt, chua chua cay cay cực kỳ kích thích vị giác. Lém khoé môi dính chút nước sốt cậu lấy nữa con bỏ sang khay cơm của anh rồi hai mắt sáng rực nói:



"Cái này ngon lắm."

"Ừ." Nguyễn Minh Hoàng khoé môi cong lên vui vẻ cười nói rồi ăn nữa con cậu gặp qua: "Nếu em thích tôi lấy thêm cho em."

"Không cần đâu, bên tôi vẫn còn một con." Phan Miêu Vũ lắc đầu, cậu thấy đồ ăn thế này là nhiều rồi, nếu lấy cá tiếp thì những cái khác cậu không ăn hết.

Nguyễn Minh Hoàng biết cậu đang nghĩ gì vì vậy đưa đũa qua gặp hết một nữa thức ăn trong khay cậu bỏ sang khay mình rồi nói: "Vậy là em không còn thức ăn nữa rồi."

Phan Miêu Vũ chớp chớp mắt nhìn khay cơm đã vơi gần hết thức ăn, sau đó nhìn lên anh hai mắt cong cong đầy ý cười sau đó gật đầu nói: "Vậy tôi muốn ăn cá thêm."

"Được." Nguyễn Minh Hoàng ngậm cười mà gật đầu nhìn cậu sau đó đứng dậy đi đến quầy thức ăn rồi lấy thêm ba con cá sốt chua cay về.

Phan Miêu Vũ vui vẻ ăn bốn con cá cùng một ít rau cải, còn cơm cùng những món ra cậu liền đẩy sang hết cho anh.

Nguyễn Minh Hoàng không chê đồ cậu gắp sang, anh ăn hết cả hai xuất cơm, tuy nhìn cậu ăn cá vui vẻ như vậy nhưng cơm cậu ăn khá ít khiến anh cảm thấy với độ tuổi này mà cậu lại ăn ít như vậy có khi nào cơ thể không thoải mái hay không.

Nghĩ như vậy anh liền quyết định hôm nay sẽ tan làm sớm dẫn cậu đi khám tổng quát sẵn tiện đưa cậu đi ăn nhà hàng ngon nhất thành phố A này.

Khi hai người dùng xong cơm thì trong nhà ăn đã không còn nhiều người. Nhân viên không thể nào giống tổng tài mà ngồi ăn chậm rãi như vậy được, bọn họ phải nhanh chóng dùng xong cơm rồi ngủ trưa một chút, đến mười hai giờ bốn mươi lăm thì phải tiếp tục công việc trên tay.

Hiện tại trong nhà ăn chỉ còn lát đát vài người vừa chạy xuống, bọn họ cảm thấy hình như mình bị cặp chồng chồng trước mặt này đút no rồi không còn ăn nổi cơm nữa.

Tổng tài nhà bọn họ có tính sạch sẽ nhưng trước mặt phu nhân thì sạch sẽ là cái gì, thức ăn đồ phu nhân đưa sang không thơm à. Đến hiện tại toàn thể công ty đều khẳng định ông chủ nhà mình là một kẻ cuồng vợ.



Hèn chi kết hôn hai năm mà không lọt ra một tiếng gió nào, chắc là không muốn cho người khác gặp vợ mình. Bọn họ nghĩ nếu không phải có người chạy theo đuôi tối ngày làm nũng làm nịu với anh thì anh cũng không định công khai vợ mình ra như vậy.

Bên trong công ty bắt đầu bày ra rất nhiều phiên bản về hai người nhưng đây cũng chỉ là những cuộc trò chuyện vui vẻ của nhân viên trong group của công ty còn hai người được nhắc đến lại hoàn toàn không hay biết.

Lương trợ lý cùng vợ mình cũng có bên trong group nhưng anh ta cũng không quản chuyện này, chỉ khi có những câu nói không đúng mực thì anh ta mới ghi nhớ người nói rồi báo cáo lại với ông chủ.

Còn những bàn luận vui vẻ hài hòa trao dồi tình cảm giữa nhân viên như thế này không ai rảnh mà quản cả.

Hai người đi vào thang máy riêng, Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu hỏi: "Em muốn đi tham quan công ty không."

Phan Miêu Vũ lắc đầu, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng về văn phòng ngủ thôi, thực sự không thức nổi nữa rồi.

Thấy cậu lắc đầu anh cũng không ép buộc mà bấm thang máy thẳng lên văn phòng. Sau khi vào trong văn phòng anh đưa cậu vào phòng riêng rồi dặn dò: "Em ngủ đi, nếu cần gì thì gọi anh."

Phan Miêu Vũ gật gật đầu nhưng không đi đến giường. Nguyễn Minh Hoàng nghi hoặc nhìn cậu hỏi: "Sao vậy."

"Tôi không biết có nên nói với anh không."

"Em nói đi."

Phan Miêu Vũ nghe vậy thì nói thẳng: "Anh còn nhớ người khi nãy tôi nhìn không. Người đó là người mà mấy ngày trước đến đưa cơm cho tôi đấy."

Nguyễn Minh Hoàng có chút ấn tượng mà gật đầu.



"Ngày hôm đó tôi có cảm giác cực kỳ không tốt nên tôi không để cậu ta vào nhà, nhưng khi tôi định đóng cửa thì cậu ta có xin số di động của tôi. Bởi vì cảm giác bất an trong lòng nên tôi đưa số điện thoại mà anh mua cho cậu ấy."

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền cau mà: "Cậu ta xin số em làm gì."

Phan Miêu Vũ lắc đầu: "Tôi không biết, cậu ta nói để có chuyện gì liên lạc với tôi cũng dễ hơn."

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền nghi hoặc, thật ra anh không có chút ứng tượng với người này. Lần trước nhờ cậu ta bởi vì những người khác đều bận việc, nếu không việc đưa cơm cho cậu không đến phiên người này.

"Khi đó tôi chỉ cảm thấy bất an khi tiếp xúc với cậu ta, nhưng khi nãy lúc anh đi lấy cơm thì tôi cảm nhận rất rõ ràng sự ác ý của cậu ta." Phan Miêu Vũ kỳ lạ nói: "Tại sao lại ác ý, tôi cùng cậu ta không hề quen biết. Nếu như là vì anh thì nhiều lắm cũng chỉ là ghen ghét oán hận mà thôi không đến nỗi phải căm hận tôi như vậy."

"Không thể vì tôi." Nguyễn Minh Hoàng vội vàng lắc đầu: "Tôi còn không nhớ cậu ta là ai, chúng tôi chưa từng tiếp xúc với nhau, cậu ta rất có thể được người nào đó trong công ty tuyển dụng nên tôi không có chút ứng tượng nào."

"Nếu vậy thì càng kỳ lạ hơn. Không phải sao." Phan Miêu Vũ thở dài, cậu đến công ty này chỉ mới hai lần thì sao có thể chọc người ta đến nỗi muốn hại mình như vậy được.

Nếu không phải bản tính mèo của cậu thì cậu sẽ không cảm nhận được ác ý rõ ràng như vậy được. Đến lúc bị hại cũng chẳng biết mình bị hại như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK