Tuy Nguyễn gia chẳng có mấy tiếng tâm trong thương trường nhưng về tài sản thì không kém một ai, tuy nhiên không phải ai cũng biết số tiền cựu thể mà bọn họ đang nắm trong tay là bao nhiêu ngoại trừ người thân trong gia đình.
Hôm nay sau khi nghe tin Nguyễn Minh Hoàng đưa người về thì mọi thành viên trong gia đình đều nhanh chóng thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị gặp mặt. Lê Tú bữa sáng sau đó nhờ người mua thêm nguyên liệu để buổi trưa bà sẽ làm một bàn ăn thịnh soạn để chào đón con dâu của mình.
Tuy bọn họ có tiền nhưng không thích phung phí vào việc mướn nhiều người giúp việc, ngoại trừ dì Hạnh thì không còn người ngoài nào khác nữa.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, Lê Tú tưởng con trai đến thì vui mừng đi ra ngoài cửa đón, nào ngờ nhìn thấy người xuống xe lại là một nhà em chồng. Bà xụ mặt mà xoay người đi lại vào trong.
"Sao vậy?" Nguyễn Quan nhìn sắc mặt của vợ mình liền hỏi.
"Gia đình chú út đến."
Ông nội Nguyễn cùng Nguyễn Quan nghe vậy liền sầm mặt xuống, bọn họ không hiểu lúc nào không đến lại lựa đúng hôm nay. Rõ ràng gia đình này nghe phong phanh gì đó nên mới chạy đến để dò hỏi đây mà. Tuy chú út là anh em với Nguyễn Quan nhưng tình cảm thật sự không đáng nhắc đến, đến nổi ông nội Nguyễn cũng không muốn gần gũi đứa con trai này.
Ngoài mặt thì vẫn còn qua lại nhưng thật chất bọn họ không muốn gặp gia đình này chút nào, không chỉ chú út mà cả vợ con ông ta cũng không phải người hiền lành gì.
"Quan, mấy người bên ngoài kia chắc phải kiểm tra lại từ đầu rồi." Ông nội Nguyễn thở dài nói.
"Con biết rồi."
Ba người ngồi trên ghế ở phòng khách nghe thấy tiếng bước chân đi vào nhà, bốn người nhanh chóng xuất hiện ở trước phòng khách.
"Ba, anh,hai, chị hai." Người đàn ông đi vào lên tiếng nói. Ánh mắt ông ta sâu thẩm, mỗi khi nhìn người khác đều mang chút tính toán bên trong. Ông ta chính là đứa con út của ọng nội Nguyễn, Nguyễn Sâm.
"Ba anh hai, chị hai."
"Cháu chào ông, chào bác hai, chào bác hai gái."
Sau đó là giọng nói của một người phụ nữ đầy ngọt ngào, cuối cùng là giọng nói cảu hai người con trai một lớn một nhỏ.
"Ừ." Ông nội Nguyễn gật đầu đáp lại.
"Không biết vợ chồng con cái chú út đến đây là có chuyện gì." Nguyễn Quan lạnh nhạt hỏi.
"Sao anh lại hỏi vậy, lâu rồi em không đến thăm ba nên hôm nay có ngày rảnh nên đưa cả nhà đến thăm đấy." Nguyễn Sâm giả lả cười nói.
"Đúng vậy đó, hôm này hai đứa nhỏ vừa vặn có thời gian nên bọn em mới chạy đến hỏi thăm." Vợ của Nguyễn Sâm là Hà Oánh cũng vội vàng nói vào.
"Hôm nay là thứ tư." Lê Tú cười như không cười nhìn bọn họ bày trò.
Hà Oánh nghe vậy khuôn mặt tươi cười khẽ cứng lại, ý của Lê Tú rất rõ ràng hôm nay là thứ tư, không phải là ngày nghỉ làm sao hai đứa nhỏ của bà ta có thể được nghỉ mà chạy đến đây, ngoại trừ bọn họ bắt tụi nhỏ nghĩ học để đến mà thôi. Nói thẳng ra Lê Tú đang muốn chỉ thẳng vào mặt hai người để nói bọn họ nói dối.
"Ba dạo này ngài thế nào rồi." Nguyễn Sâm giống như không nghe thấy Lê Tú nói mà thản nhiên ngồi xuống ghế nhìn ông nội Nguyễn mà hỏi.
"Vẫn tốt. Ta có thể sống rất lâu." Ông nội Nguyễn nói. Ý của ông rất rõ ràng hiện tại ông vẫn còn sống đừng có lúc nào cũng dòm ngó tài sản của ông.
Nguyễn Sâm làm như nghe không hiểu mà vẫn mỉm cười nói: "Vậy thì quá tốt, chắc không lâu nữa Minh Hoàng sẽ có con để cho ba bồng."
Ông nội Nguyễn nghe vậy liền hiểu đứa con này đang dò hỏi chuyện gì. Những người bên ngoài chỉ biết đại gia tộc Phan gia có cùng Nguyễn gia hứa hôn, nhưng không ai biết rằng Phan gia đã đổi người để gả qua. Mà đứa con trai này của ông đang dò hỏi xem Nguyễn Minh Hoàng có thực sự kết hôn với tiểu thư của gia tộc lớn hay không.
Trong mắt đứa con trai này của ông tiền mới là quan trọng. Vợ ông mất sớm một mình ông nuôi nấng hai đứa con, nhưng không ngờ một trong hai đứa lại có tính tình ác độc đến bản thân ông cũng phải sợ hãi, cũng vì điều này mà tình thương của ông dành cho đứa út này càng lúc càng lạnh nhạt, thậm chí ông còn không muốn gặp mặt nó.
"Thân già này cũng không ẩm bồng nổi." Ông nội Nguyễn lạnh nhạt nói, ông cũng không tiếp tục nhiều lời, dù sao chút cũng sẽ gặp nhau ông không cần phải nói tường tận làm gì.
"Vậy..."
Nguyễn Sâm còn muốn nói gì đó nhưng khi nghe thấy tiếng xe bên ngoài thì ông ta liền im bật. Lê Tú nghe thấy tiếng xe thì vui vẻ đứng dậy sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Lần này bà chắc chắn là con trai của mình rồi. Đọc 𝘁𝙧𝓊yệ𝗇 hay 𝘁ại || 𝐓𝙧U 𝒎𝘁𝙧𝓊yệ𝗇.VN ||
Nguyễn Minh Hoàng cùng Phan Miêu Võ ngồi bên trong xe cả một đoạn đường khá dài, nhà chính Nguyễn gia khá xa, từ nhà của bọn họ chạy đến đây mất gần một tiếng đồng hồ. Mỗi khi hai người ngồi cùng nhau thì không khí trong xe đều rất yên lặng, vì vậy cậu không tài nào tỉnh táo nổi mà tiếp tục gật gù rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Khi đến nơi Nguyễn Minh Hoàng gọi cậu dậy sau đó anh xuống xe trước đi vòng qua bên cửa xe của cậu rồi mở ra. Phan Miêu Vũ thoáng kinh ngạc nhưng sau khi thấy thân ảnh của một người phụ nữ đang đi ra thì mợi bừng tỉnh. DIễn kịch, thì ra anh đã bắt đầu nhập vai rồi, vậy cậu cũng không thể không diễn theo.
Nghĩ như vậy cậu liền mỉm cười đi xuống xe thấy anh đóng cửa xe lại liền đưa tay chinh lại cà vạt giúp anh.
Lê Tú đi lại nhìn hai đứa nhỏ đang tình cảm với nhau liền cảm thấy vui vẻ, bà quan sát bạn đời cảu con trai mình, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn qua là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Thấy cậu dời tay khỏi cà vạt của anh lúc này bà mới lên tiếng gọi: "Hoàng, con đến rồi à."
"Vâng, mẹ. Sao lại ra đây tụi con vào trong là được rồi." Nguyễn Minh hoàng cũng nhìn thấy mẹ mình khi nãy nên mới đứng im để cậu chỉnh lại cà vạt, sau khi nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng đáp lại rồi lo lắng nói.
"Mẹ không sao, lâu rồi không gặp con nên mẹ muốn chạy ra đón." Lê Tú mỉm cười vỗ nhẹ vào tay đứa nhỏ nhà mình sau đó bà nhìn sang cậu cười nói: "Chào con, ta là mẹ của nó sau này nhờ con chăm sóc nó giúp ta."
"Không có đâu ạ. Anh Hoàng chăm sóc con rất nhiều... Mẹ." Phan Miêu Vũ lúng túng nói, cậu thật sự không giỏi về mặt giao tiếp như thế này.
"Ừ, ngoan." Nghe cậu gọi là mẹ Lê Tú càng thêm dịu dàng nói: "Mau chúng ta mau vào trong."
"Được ạ." Nguyễn Minh Hoàng dìu bà đi vào nhà. Phan Miêu Vũ cũng nhanh chóng đi theo bên cạnh, lúc này trong đầu cậu đều là sự khó hiểu.
Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ cả trong cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ nhắc đến đều nói rằng mẹ của nam chính rất hiền lành cùng dịu dàng, nhưng một người có thể tốt tính đến như thế này đúng là kỳ lạ.