• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Uyên biết bảo bối nhà anh không có cảm giác an toàn liền thích suy nghĩ lung tung, nếu Tiểu Khởi đều nguyện ý nói bí mật của em ấy với mình, vậy mình cũng phải cho em ấy biết yêu em ấy cũng không chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi.

Anh niết niết tai Tiểu Khởi: "Có biết anh lúc nào thích em hay không?"

Lâm Tiểu Khởi buồn bực ngẩng đầu, chẳng lẽ không phải đoạn thời gian trước sau khi cậu về nước sao? Bọn họ trong lúc đó bởi vì Bồng Hao có rất nhiều gặp gỡ, lâu ngày liền hai bên thích nhau.

Nhìn ra mê mang trong mắt cậu, Nguyên Uyên thở dài, nếu như không phải mình ra tay giam em ấy tới bên cạnh mình, còn không biết con người trì độn này lúc nào có thể kịp phản ứng, đoán chừng đời này anh đều phải cô độc.

Hơn nữa không chỉ như vậy, anh không những sẽ thiếu đi một người yêu, có lẽ ngay cả mình còn có con trai hoạt bát đáng yêu cũng không biết, đời này sống tới thất bại.

Anh chống lên trán Tiểu Khởi: "Anh cũng không biết lúc nào thì thích em, từ lúc anh chân chính hiểu hàm nghĩa tình yêu này trong lòng cũng chỉ chứa được một mình em."

Hồi anh học trung học đều ở trong học tập không bờ bến vượt qua, xung quanh không phải không có nữ sinh bày tỏ với anh, nhưng anh đối với mấy chuyện này không có cảm giác gì, khi đó ở nhờ Lâm gia đương nhiên đều không lo lắng, chuyện suy nghĩ nhiều nhất chính là làm sao đoạt lại Nguyên gia, sao đó lên đại học thời gian dư dả không ít, người có ý tứ với anh càng nhiều, anh vẫn như cũ bận rộn với kế hoạch chuyện của mình, coi như lúc các bạn học khác đều đang phong hoa tuyết nguyệt anh nghĩ tới lại là có thể thừa dịp khe hở nào đó tới Nguyên thị sắp xếp người của mình.

Cho đến lúc gần tốt nghiệp Tần Tễ quen biết từ nhỏ đột nhiên tỏ tình với anh, thân ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh lại là thiếu niên tuấn tú kia, đứa nhỏ đó anh lần đầu tiên gặp mặt cười tới xán lạn với anh, người kia tại lúc anh ở vào thời điểm thống khổ nhất của nhân sinh mỉm cười như ánh mặt trời với anh, lúc này anh mới mơ hồ ý thức được mình đối với thiếu niên nhỏ hơn anh vài tuổi kia có một loại tình cảm như thế nào.

Lâm Tiểu Khởi kinh hãi, hồi lâu mới nói ra một câu: "Khi đó em mới hơi lớn."

Nguyên Uyên mơn trớn dấu vết trên cổ cậu lúc trưa hoan ái lưu lại, "Không nhỏ nữa, đều lên cao trung rồi."

Lúc này bụng Lâm Tiểu Khởi bỗng nhiên "Ọt ọt" một tiếng, khuôn mặt kinh ngạc cậu vẫn duy trì trở nên đỏ bừng, nói chuyện mãi quên cả ăn cơm.

Ăn cơm xong làm ổ trên ghế salon Lâm Tiểu Khởi vẫn là lời Nguyên Uyên đã nói, anh ấy trước đó lâu như vậy đã thích mình, tính toán thời gian khi đó vừa lúc là trước sau Diệp Anh qua đời, mà Nguyên Uyên cũng đang bận rộn sự nghiệp của anh, sau đó Nguyên Uyên tốt nghiệp đại học liền trở về Nguyên gia, mà mình thì sau khi Diệp Anh qua đời chuyển tới ký túc xá trường, cho tới thi đại học.

Cậu nhớ tới nam sinh sau khi thi đại học biểu lộ với cậu kia, nếu như khi đó là Nguyên Uyên biểu lộ với cậu đoán chừng kết quả sẽ thảm hại hơn, bởi vì bạn học đối với mình ít nhất còn có lưu lại một chút chỗ trống, còn đối với Nguyên Uyên người cậu vẫn luôn coi là anh trai mà đối đãi này thế nhưng đối với cậu ôm loại tâm tư này, vậy cậu khẳng định đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Thế sự vô thường, nếu như Nguyên Uyên trong những năm quá khứ kia tỏ rõ ý nghĩ yêu thương với cậu nhất định sẽ không chút do dự cự tuyệt, cũng là bởi vì một trận ngoài ý muốn để cho cậu có Bồng Hao, cậu trong cuộc sống mang theo Bồng Hao cùng nhau phiêu bạt thể nghiệm nhiều chuyện trước giờ chưa từng lĩnh hội qua, mới bỏ xuống bóng ma quá khứ mở rộng nội tâm, chân chính đón nhận Nguyên Uyên.

Nhưng vẫn là không nhịn được một người vì cậu nhiều năm như vậy chờ đợi cảm thấy lòng chua xót, chờ lúc Nguyên Uyên thu dọn xong bát đũa ngồi vào bên cạnh cậu liền hỏi anh: "Vậy nếu như em đời này cũng cũng không thích anh, anh sẽ như thế nào?"

Nguyên Uyên véo véo khuôn mặt đỏ bừng của cậu: "Anh không phải đã sớm nói với em, đời này có lẽ sẽ không kết hôn, đương nhiên, đó đều là chuyện trước khi cùng em ở chung một chỗ, hiện tại chúng ta ngay cả con đều lên nhà trẻ rồi, cũng nên đi lĩnh giấy chứng nhận đi."

Những lời này Nguyên Uyên đã sớm muốn nói rồi, mặc dù thế tục đối với đồng tính luyến ái vẫn như cũ không quá thông cảm, nhưng hai năm trước hôn nhân đồng tính cũng đã hợp pháp hóa, kể từ sau khi anh và Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ vẫn luôn nghĩ tới có thể quang minh chính đại trở thành chồng chồng hợp pháp, hiện tại là thời cơ tốt, Nguyên Uyên liền nhân cơ hội cầu hôn.

Lâm Tiểu Khởi trừng anh một cái, cậu mặc dù đã ở trong lòng quyết định cả đời ở chung một chỗ với Nguyên Uyên, nhưng Nguyên Uyên hiện tại cầu hôn cũng quá nhanh rồi, dù sao hai người ở chung một chỗ không bao lâu. Nhưng ngược lại lại nghĩ tới đối với cậu mà nói thời gian thích Nguyên Uyên bất quá là một hai tháng, đối với Nguyên Uyên mà nói lại thích hơn 10 năm tâm không nỡ.

Cho nên cậu tìm cớ: "Nơi nào có cầu hôn như anh!"

Nguyên tổng tài bị uyển chuyển cự tuyệt suy nghĩ một chút trường hợp cầu hôn này hình như quả thực không quá thích hợp, ngay cả nhẫn cũng không có, anh trong xương cốt không phải người lãng mạn, đối với chuyện như vậy có kinh nghiệm hay không, dựa theo cách nghĩ của anh bọn họ tốt nhất lập tức đi lĩnh chứng, như vậy anh có thể chặt chẽ nắm Tiểu Khởi ở trong tay không bao giờ rời khỏi anh.

Nguyên Uyên trầm mặc ở trong đầu lướt qua một lần nên cầu hôn như thế nào, trường hợp thế nào tốt nhất, phải bố trí cảnh tượng thế nào, những chuyện này hình như anh quả thực nghĩ không được, vẫn là ngày mai hỏi đám Ninh Hải chút đi.

Buổi tối lúc ngủ, Lâm Tiểu Khởi tỉnh táo lại mới nghĩ đến chuyện cậu giấu ở trong lòng rất nhiều năm vậy mà liền nói ra như vậy, mà quá trình và kết quả đều là cậu hoàn toàn không nghĩ tới, người mà cậu cho rằng sau khi biết chân tướng tránh cậu như rắn rết giờ phút này đang gắt gao kéo cậu vào trong ngực ngủ, mang theo nụ cười thỏa mãn trên mặt, nghĩ đến Nguyên Uyên sớm như vậy đã thích cậu, trong lòng lại nhiều hơn một tia ngọt ngào.

Lâm Tiểu Khởi dưới đáy lòng mồ hôi một cái, sau đó lặng yên xấu hổ, vì chính mình túng dục mà ném con trai cho người khác chuyện như vậy sau này cũng không thể làm nữa.

"Hôm qua thân thể ba ba không thoải mái mới để cho ông Ngô đi đón con, ông Ngô của con nhưng mà rất lợi hại, biết rất nhiều thứ, con phải học tập ông Ngô của con a."

Lâm Tiểu Khởi đúng lúc di chuyển tầm mắt Bồng Hao, đáng tiếc Bồng Hao không dễ gạt như vậy: "Ông Ngô quả thật rất lợi hại a, lại sẽ kể chuyện làm bánh ngọt, nhưng ba ba ngã bệnh tại sao không để cho ba ba Viên Viên tới đón con chứ."

Câu nói sau cùng thành công khiến cho Lâm Tiểu Khởi cứng họng, cậu nghe lời của Bồng Hao sung huyết đỏ mặt, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lúc này Bồng Hao đột nhiên nhìn thấy xe cách đó không xa duỗi cánh tay vui mừng nhảy: "Ba ba Viên Viên, con ở đây."

Nhìn Nguyên Uyên vẫn như cũ cao ngất xuất chúng sau khi xuống xe chen chen chúc chúc trong đám người nhốn nháo, Lâm Tiểu Khởi ngây ngốc một chút, đi tới trước mặt Nguyên Uyên: "Sao anh lại tới đây, không phải còn chưa tan ca sao?"

Nguyên Uyên ôm lấy Bồng Hao, hôm qua mới biết tiểu bất điểm này chính là con trai anh, trong lòng kích động thiếu chút nữa cả đêm cũng không ngủ, may là lúc này con của anh, may là lúc này con của anh và Tiểu Khởi, may là lại ban đầu cứ như vậy thích Bồng Hao.

Bồng Hao một chút cũng không khách khí đưa tay ôm lấy cổ anh, nhóc cảm thấy hôm nay ba ba Viên Viên ánh mắt nhìn bé không đúng lắm, biểu tình giống như lúc bé nhìn thấy ông Ngô làm bánh ngọt vậy, Bồng Hao cũng nói không ra là cảm giác gì, nhưng nhóc vẫn là giống như bình thường ở trên mặt ba ba Viên Viên hôn một cái.

"Con trai ngoan." Nguyên Uyên được Bồng Hao hôn một cái tâm hoa nộ phóng, mặc dù bình thường Bồng Hao cũng sẽ như vậy hôn anh, nhưng tâm tình lại là không giống, hiện tại đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu này là con trai ruột của anh và Tiểu Khởi, nhìn thế nào cũng thích, không hổ là đứa nhỏ Tiểu Khởi sinh, lớn rất xinh đẹp lại thông minh, mắt giống Tiểu Khởi, lông mày và miệng giống mình, đứa nhỏ bé xíu này kết hợp tất cả ưu điểm của anh và Tiểu Khởi, nhất định là ưu tú nhất.

Nghĩ đến đây Nguyên Uyên có chút âm u, nếu như ban đầu anh có thể kiên trì chịu trách nhiệm với Tiểu Khởi liền tốt rồi, nếu như anh có thể kiên định không dời ở chung một chỗ với Tiểu Khởi, không sợ lạnh nhạt và cự tuyệt, Tiểu Khởi cũng sẽ không một thân một mình bên ngoài sinh hạ Bồng Hao, anh cũng sẽ không sau nhiều năm như vậy mới biết được mình còn có con trai.

Lâm Tiểu Khởi buồn cười nhìn hai cha con này, xung quanh cũng có rất nhiều phụ huynh đón con nhìn một nhà ba người bộ dáng xuất chúng, ngay cả Mông Gia Gia Bồng Hao từng nói có hai ba ba kia cũng vui vẻ kéo ba ba nhóc chạy tới chào hỏi với Bồng Hao.

Ba ba Mông Gia Gia cười ôn hòa với Lâm Tiểu Khởi: "Gia gia ở nhà trẻ may mà có Bồng Hao chiếu cố, đứa nhỏ này bình thường không thích học, kể từ sau khi quen biết Bồng Hao ngày nào đi nhà trẻ miễn bàn có bao tích cực."

Lâm Tiểu Khởi nhìn một chút Mông Gia Gia giống như lần trước núp ở phía sau ba ba, đứa nhỏ này da mặt mỏng, bị ba ba bé vừa nói đã sớm đỏ mặt, lộ ra một đôi mắt to lấp lánh.

"Trẻ con mà, cho dù làm gì có bạn luôn sẽ rất tích cực, Bồng Hao nhà tôi ngày nào cũng về nhà nói với tôi Gia Gia là bạn tốt của nó, đồ ăn vặt đồ chơi mỗi ngày mang theo đều chia cho bạn ấy một nửa."

Nhìn thấy Mông Gia Gia xấu hổ, Lâm Tiểu Khởi hiếm thấy nổi lên tâm tình trêu chọc của cậu, vẫy nhóc tới trước mặt mình: "Chủ nhật tới nhà chú chơi được không, Bồng Hao ở nhà một mình cũng không có người chơi với bạn ấy, cháu tới bạn ấy nhất định rất cao hứng."

Mông Gia Gia cúi đầu không nói gì, Bồng Hao làm ổ trong ngực Nguyên Uyên lại trước tiên ồn ào: "Được a được a, Gia Gia cậu ngày nghỉ nhất định phải tới nhà tớ chơi, tớ có rất nhiều đồ chơi chúng ta cùng nhau chơi, ba ba tớ còn có thể làm đồ ăn ăn đặc biệt ngon, cậu cũng phải nếm thử chút."

Gia Gia khẽ ngẩng đầu nhìn Bồng Hao một chút, gật đầu một cái, lại lần nữa lui về phía sau ba ba.

Bồng Hao nói ba ba biết làm đồ ăn là Nguyên Uyên, mà ba ba Mông Lạc Dịch của Mông Gia Gia lại cho rằng bé nói là Lâm Tiểu Khởi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Khởi liền mang theo một tia kính nể, không nghĩ tới nam nhân nhìn qua bộ dáng tuấn nhã này còn có thể nấu cơm, âm thầm lại hơi đánh giá Nguyên Uyên, Mông Lạc Dịch nhận ra vị này chính là tổng tài tập đoàn Nguyên thị, mặc dù hắn làm một nhà thiết kế cùng Nguyên thị không có giao tập gì, nhưng vẫn là biết nam tung hoành thương giới thành phố Hải Lam này.

Thật không nghĩ tới bạn nhỏ con mình ngày ngày nhắc tới lại là con trai của Nguyên tổng tài, Mông Lạc Dịch buồn cười lắc đầu một cái, bất kể Bồng Hao là con của ai, chỉ cần có bé có thể làm cho con trai mình có thể hoạt bát lên không tiếp tục sống trong thế giới của mình nữa là được, nghĩ tới người khiến con trai tốt của mình trở nên trầm mặc, không dám tiếp xúc với người ngoài, Mông Lạc Dịch bình tĩnh lại, hắn sẽ không bỏ qua người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK