"Em...... sao thế?" Cậu không giải thích được hỏi, cậu nhớ được lúc trước cậu và Lâm Tiểu Thừa còn đang cùng người Lâm Tiểu Vi mang đến tranh đấu đấy, "Tiểu Thừa như thế nào? Nó không sao chứ?"
"Đừng kích động." Nguyên Uyên ấn vai cậu không để cho cậu tùy ý lộn xộn, "Cậu ta rất tốt, mặc dù bị người đá hai cước cũng không đáng ngại, hiện tại đi xử lý chuyện Lâm Tiểu Vi rồi."
Nhắc tới Lâm Tiểu Vi hai người không hẹn mà cùng nhăn lông mày, Nguyên Uyên giúp cậu dịch dịch chăn, trên mặt không tự chủ được nổi lên nụ cười: "Em hảo hảo nghỉ ngơi, gần đây đừng quá mệt mỏi, bác sĩ nói đứa nhỏ này rất tốt."
"Đứa nhỏ cái gì?" Lâm Tiểu Khởi nghi ngờ hỏi.
"Đứa nhỏ trong bụng em, của hai chúng ta." Nguyên Uyên nói đương nhiên, anh hiện tại đã sớm bị hạnh phúc đột nhiên xuất hiện làm cho hôn mê đầu óc, ngay cả Lâm Tiểu Vi làm ra loại chuyện đó cũng không có trước tiên đi xử trí, chỉ muốn chờ Tiểu Khởi tỉnh lại cùng cậu chia sẻ hạnh phúc này.
Lâm Tiểu Khởi không thể tin trợn to hai mắt, ngay sau đó mặt đỏ lên: "Làm sao sẽ?"
Cậu trước kia cũng nghe ngóng qua nam nhân cải tạo thể chất sinh con cái vấn đề này, nghe nói dưới tình huống bình thường không quá dễ dàng, có thể nói một đứa con cũng không tệ rồi, bất quá cũng không phải là tuyệt đối, vẫn là có rất ít người sẽ xảy ra nhiều hơn, cậu lúc ở nước ngoài gặp được một đôi, hai vị kia đặc biệt thích trẻ con, loại phẫu thuật có thể cải tạo thể chất này quả thực là tin vui của bọn họ, kể từ sau khi làm giải phẫu một đại sự trong đời bọn họ chính là sinh con, liên tiếp sinh mấy đứa, nhưng cậu không nghĩ qua mình sinh không ngừng nghỉ a, rõ ràng lúc trước đều có dùng biện pháp mà.
Hmmm, đều do Nguyên Uyên!
Lâm Tiểu Khởi ngạo kiều nghiêng đầu đi không muốn để ý tới anh, dù sao nghĩ đến tình huống 5 năm trước tự mình một mình ở cái gì cũng không biết đột nhiên xuất hiện phải tiếp nhận sự thật nam nhân mang thai cực kỳ đáng sợ, hiện tại nghĩ lại, khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới chuyện trước kia.
Cậu vốn định chỉ cần 1 Bồng Hao là được rồi, nhưng là, tay dưới chăn không tự chủ vuốt ve bụng còn chưa rõ ràng, nơi này giống với 5 năm trước có một đứa nhỏ không giống 5 năm trước là đứa nhỏ này là sau khi cậu và Nguyên Uyên yêu nhau mà có, cậu chịu đựng chính là nhiều hơn một loại ngọt ngào.
Thấy cậu phản ứng như vậy Nguyên Uyên còn tưởng rằng cậu không muốn đứa nhỏ này, đúng vậy, Lâm Tiểu Khởi vốn không thích nam nhân, hơn nữa ban đầu cậu có Bồng Hao cũng là dưới thiết kế của Lâm Mộ Du, chuyện này ở trong lòng cậu cũng là vướng mắc không nhỏ.
Trên mặt Nguyên Uyên không có mừng rỡ lúc trước, anh cẩn thận ôm lấy vai Lâm Tiểu Khởi: "Ngoan, đừng tức giận, em nếu như không muốn đứa nhỏ này vậy chúng ta cũng không cần nữa, có một Bồng Hao là đủ rồi, lại sinh một đứa nữa cũng là ồn ào."
Trong lòng anh đã bắt đầu như nghĩ làm thế nào dưới nguy hiểm thấp nhất đưa đứa nhỏ ra ngoài, không để cho Lâm Tiểu Khởi chịu nửa điểm tổn thương, nghe nói như vậy đối với thân thể không tốt, ừm, anh vẫn là phải để cho bác sĩ nghiên cứu một phương án thiết thực có thể tiến hành mới được.
Lâm Tiểu Khởi vốn chỉ là nháo chút biệt nữu, nghe lời này của anh lại nổi giận: "Anh dám không cần con em, vậy em liền mang nó và Bồng Hao đi thôi, bớt ở trước mặt anh chướng mắt!"
Nguyên Uyên thấy cậu nổi cáu vộ vàng an ủi cậu: "Rồi rồi rồi, đều là lỗi của anh, con của chúng ta là bảo bối, anh làm sao sẽ không cần nó chứ, anh chỉ là lo lắng em......"
Anh lo lắng quá nhiều rồi, nói không cần đứa nhỏ này đối với thân thể Tiểu Khởi có nguy hại, nói muốn cũng có nguy hiểm, mặc dù chưa từng gặp cũng biết nam nhân không giống nữ nhân, sau thể chất thay đổi sinh con nhất định không dễ, huống chi còn phải mang thai 10 tháng, anh thật là không muốn Tiểu Khởi chịu cái tội này.
Dưới an ủi không ngừng của Nguyên Uyên Lâm Tiểu Khởi mới bình tĩnh lại, nhưng cậu cũng có khủng hoảng, mặc dù đã sinh một Bồng Hao, nhưng cậu vẫn là lo lắng lợi hại.
Một mình ở trong phòng bệnh yên lặng uống vài ngụm nước, Lâm Tiểu Khởi khẩn trương khủng khiếp, chỉ thấy Nguyên Uyên đẩy cửa đi vào: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
May mà lúc đó Lâm Tiểu Khởi bị người kia bắt được Lâm Tiểu Thừa quấn lấy gã, quyền đấm cước đá của đối phương phần lớn rơi vào trên người Lâm Tiểu Thừa, Lâm Tiểu Khởi cơ hồ không bị thương tích gì.
Còn không đợi Lâm Tiểu Khởi xuống giường chỉ thấy Lâm Tiểu Thừa hấp tấp xông tới: "Đại ca, đại ca, anh sao thế, thân thể không sao chứ, em đem mấy tên đầu sỏ hại anh kia hảo hảo đánh một trận, trút giận cho anh, anh hiện tại cảm giác thế nào, bác sĩ nói có vấn đề gì hay không?"
Hắn vừa tiến lên liền bùm bùm nói một tràng, Lâm Tiểu Khởi đều không biết trả lời thế nào, bất quá: "Cậu nói tên đầu sỏ hại tôi?"
Lâm Tiểu Khởi phản ứng đầu tiên nghĩ đến chính là Lâm Tiểu Vi, sau đó chính là Tống Minh.
"Đương nhiên là tên nhất định muốn lôi kéo anh không tha kia a, em nếu muộn chút nhào tới hắn đã dùng khăn tay kia hôn mê anh rồi." Nói tới đây hắn dừng một chút, hạ thấp thanh âm, "Khăn tay kia lúc ấy chị gái em cũng cho em một cái, nói nếu như anh không muốn đi theo em tìm cơ hội hôn mê anh."
Lâm Tiểu Thừa cúi đầu không phát hiện lúc hắn nói những lời này sắc mặt Nguyên Uyên khá khong tốt, nếu như không phải thấy hắn không tính toán động thủ với Lâm Tiểu Khởi đã sớm đuổi hắn ra ngoài.
Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới Lâm Tiểu Thừa ở bên cạnh hắn còn gánh vác nhiệm vụ trọng đại như vậy, cậu chỉ là cảm giác Tống Minh và Lâm Tiểu Vi thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, Lâm Tiểu Vi mặc dù ngu xuẩn chút nhưng chưa làm qua chuyện đại gian đại ác gì, không nghĩ tới lần này thế nhưng vì Lâm gia hy sinh cậu, Lâm Tiểu Khởi thần sắc lạnh dàn, cậu nhắc nhở Lâm gia cũng không phải là vì đem chính mình vác vào.
"Được rồi, tôi rất cảm ơn cậu không có làm những chuyện kia, nhưng Lâm Tiểu Vi là chị gái cậu, cậu nên biết Lâm gia hiện tại ở vào cái vị trí gì, Lâm gia từ trước đến giờ chướng mắt tôi, cậu theo tôi ngốc ở một chỗ chỉ sợ không tốt lắm." Mặc dù Lâm Tiểu Thừa là một đứa nhỏ không tệ, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay Lâm Tiểu Vi trở về còn không biết sẽ bố trí mình như thế nào, nói không chừng mấy người Lâm gia đó lại có cảm giác mình đối với Lâm Tiểu Thừa làm chuyện người người oán trách gì.
"Không không, anh là anh trai em, em muốn đi theo anh, em mới không trở về Lâm gia." Lâm Tiểu Thừa sợ Lâm Tiểu Khởi tống hắn về nhà, hắn thật vất vả chạy ra ngoài cũng không nguyện ý lại trở lại căn nhà chán ghét kia nữa.
"Cậu là người Lâm gia, cậu còn có trách nhiệm cần đảm đương, chị gái cậu và...... cha mẹ cũng sẽ không mong muốn cậu tiếp tục trốn tránh." Lâm Tiểu Khởi cảm thấy hắn và mình không giống, dù sao Lâm Tiểu Thừa có cha có mẹ, có gia đình hạnh phúc, đi theo mình tính là xảy ra chuyện gì.
Lâm Tiểu Thừa cắt đứt lời của cậu: "Không, đại ca, em nghĩ rất rõ ràng, em trời sinh đã không có thiên phú quản lý công ty, em cũng chỉ không ở đây, trước kia sống tới quá đân độn chính là muốn mượn lần này chạy trốn, nhưng em hiện tại phát hiện em còn có lựa chọn khác, chị gái em vẫn luôn là gánh trách nhiệm của Lâm gia làm nhiệm vụ của mình mà, vậy liền để cho chị ấy đi bận tâm mấy chuyện kia là được rồi, em mới không trở về đâu."
Thấy hắn quật cường như vậy, Lâm Tiểu Khởi cũng không nên không ngừng ép hắn, cậu mấy năm này giáo dục Bồng Hao rút ra chút kinh nghiệm, đối với kiểu trẻ con giống như là không lớn lên giống như Lâm Tiểu Thừa này không thể cứ mãi giáo dục hắn, vẫn là từ từ chỉ dẫn đi.
Chuyện Lâm Tiểu Khởi lại lần nữa có con đương nhiên không thể nào tuyên cáo thiên hạ, mặc dù Nguyên Uyên rất muốn làm như vậy, ngay cả Lâm Tiểu Thừa luôn đi theo bên cạnh cậu cũng không biết, Ngô bá bị Nguyên Uyên tìm cớ tống chống đỡ, duy nhất rõ ràng.
Ngô bá vốn là không rõ ràng chuyện này, nhưng là Nguyên Uyên nói rõ với ông Bồng Hao con của anh và Tiểu Khởi, hơn nữa sau khi lại có một đứa nhỏ kích động nước mắt tuôn đầy mặt, ông ở Nguyên gia nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thấy tiểu chủ nhân cưới vợ sinh con, suy nghĩ một chút đều cao hứng, vì vậy ông càng thêm dụng tâm chăm sóc Bồng Hao.
Ông cũng nhìn ra được Nguyên Uyên có ý định bồi dưỡng Bồng Hao thành người thừa kế, hữu ý vô ý cũng dẫn dắt Bồng Hao, hơn nữa chọn bảo mẫu thận trọng tài giỏi đưa qua cho Lâm Tiểu Khởi, còn liên tục đề nghị đám Nguyên Uyên trở lại nhà cũ ở, dù sao nhà cũ chỗ lớn hoàn cảnh tốt, còn có người chăm sóc, thích hợp nhất, khụ khụ, dưỡng thai.
Lâm Tiểu Khởi nghe được hai chữ cuối cùng mặt đều đen, nhưng nhìn nhìn bụng nhỏ của mình vẫn là bất đắc dĩ bĩu môi, cậu biết Ngô bá nói đúng, cậu trở lại Lâm gia là chuyện sớm hay muộn.
Lâm Tiểu Khởi cũng nhận cơ hội đem chuyện công ty xử lý một chút, vốn tìm được người quản lý chuyên nghiệp cũng không tiếp tục cần cậu xử lý mấy chuyện kia nữa, giao tiếp xong công tác của mình cậu thật cao hứng mang theo đồ đạc của mình người một nhà trở về Nguyên gia, đương nhiên, trên đường Nguyên Uyên liền rẽ thuận tiện lĩnh chứng nhận.
Bởi vì thân thể Lâm Tiểu Khởi, vốn định xong ngày cưới cũng phải thay đổi, Lâm Tiểu Khởi nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng ra mình ưỡn cái bụng lớn dưới chứng kiến của thân bằng hảo hữu cùng Nguyên Uyên kết hôn, lần trước mang thai cậu đều hận không thể giam mình ở trong phòng một người ngoài cũng không nhìn thấy, lần này cậu tuyệt đối không muốn gặp người khác.
Nguyên Uyên cười ha ha hủy bỏ hôn lễ sớm định còn cùng đứa nhỏ ở trong bụng Lâm Tiểu Khởi chưa ra ngoài trao đổi, lần trước lúc có Bồng Hao anh không thể bồi ở bên cạnh Tiểu Khởi, đó là tiếc nuối cả đời, vẫn may lần này còn có cơ hội để cho anh thể nghiệm một lần, mặt quanh năm không thấy nụ cười của Nguyên Uyên giống như là nở hoa vậy, tính tình cũng phá lệ tốt.
"Lâm Tiểu Vi bọn họ thế nào?" Lúc cách chừng mấy ngày Lâm Tiểu Khởi mới nghĩ đến hỏi tình huống mấy người ngày đó, không biết xảy ra chuyện gì, cậu gần đây có chút nhanh quên, còn có chút thích ngủ.
"Không sao, bọn họ rất tốt." Con trai bảo bối còn chưa ra đời, Nguyên Uyên đương nhiên sẽ không đích thân đi đối phó mấy người đó ô uế tay, chỉ Lâm Tiểu Thừa ngày đó một trận nóng nảy liền để cho cái người cố gắng túm lấy Lâm Tiểu Khởi kia nhận lấy giáo huấn, Lâm Tiểu Thừa ngoài miệng qua loa hạ thủ nhưng tuyệt không nương tay.
Về phần Lâm Tiểu Vi và Tống Minh bọn họ đã là cột vào trên một cái cây liền cùng tới được rồi, Tống Minh dám nhớ Lâm Tiểu Khởi anh đã cho hắn tha thứ lớn nhất, không nghĩ tới tên này còn không buông tay.
Tống gia không phải là muốn nuốt Lâm gia ở thành phố Tử Hà đứng vững gót chân sao? Vậy anh liền giúp bọn họ một cái là được rồi.