• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiểu Khởi không biết chính là bởi vì một cử động này của cậu làm cho Tống Minh vẫn luôn vây quanh chuyển động bên cạnh cậu trong đêm bị triệu hồi, Tống Minh vừa đi, Tống phu nhân và Lâm Tiểu Vi cũng một cách tự nhiên đi theo, cậu cao hứng mà nói với Nguyên Uyên cũng không biết Tống Minh như thế nào thông suốt, hắn vừa đi mang đi bên mình bao nhiêu tai họa.

Nguyên Uyên thấy thần sắc vui sướng của cậu vỗ vỗ đầu cậu, anh đại khái có thể đoán được nguyên nhân đámTống Minh trở về, Lâm gia bên kia đối với hắn cũng nhất thanh nhị sở, chuyện Lâm Tiểu Khởi nhắc nhở Lâm Mộ Thành đã sớm nói với hắn, sợ rằng Tống gia đừng nghĩ lại chiếm được chỗ tốt gì.

Anh kéo Lâm Tiểu Khởi qua ôm vào trong ngực, "Đừng nghĩ chuyện của bọn họ nữa, tới xem một chút bố trí hôn lễ của chúng ta, danh sách người dự tính bác Ngô muốn mời, em xem một chút có sót cái gì không."

"Không cần." Lâm Tiểu Khởi đại khái nhìn mấy lần, sau khi nhìn thấy mấy tên mình quen thuộc liền đẩy danh sách trở về, "Anh đã sớm xem rồi đi, em liền không có gì phải xem nữa, người muốn mời cũngcũng không có gì khác, người anh quen em đều biết."

Còn bạn học trước kia của cậu vẫn là thật sự không có gì đặc biệt quen thuộc, tụ hội bạn học lần trước cậu quen biết không có mấy, bình thường gặp nói chuyện ngược lại không có vấn đề gì, nhưng vẫn không tới trình độ muốn mời đối phương tham gia hôn lễ của mình.

"Vậy anh liền để cho bác Ngô chuẩn bị thiệp mời." Nguyên Uyên ở trên đầu Lâm Tiểu Khởi rơi xuống một nụ hôn, hôn lễ của bọn họ dưới kiến nghị cường liệt của Lâm Tiểu Khởi nhất định giảm thấp, người mời không nhiều, trên danh sách đều là thân bằng hảo hữu, hôn lễ không có cử hành ở thành phố Hải Lam, mà là cử hành trên một hải đảo phong cảnh tươi đẹp ở nước ngoài, Lâm Tiểu Khởi nói muốn đuổi trước Chu Chu, cũng mau anh sớm đã có chuẩn bị mới không tới mức luống cuống tay chân.

Lâm Tiểu Khởi còn đang kinh ngạc Ngô bá làm việc hiệu suất cao như vậy, cậu mấy hôm trước mới nói muốn kết hôn sớm hơn Chu Chu, hiện tại ngay cả danh sách khách khứa muốn mời tới hôn lễ đều có rồi, thật là một quản gia tốt tận chức tận trách.

Cậu không biết bác Ngô đã sớm vì hôn lễ của Nguyên Uyên chuẩn bị rồi, cho dù Nguyên Uyên không có muốn cho ông kinh hỉ sớm đã chuẩn bị, bác Ngô cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn làm ra cho bọn họ một hôn lễ có tiêu chuẩn không đánh mất phong cách.

Về chi tiết hôn lễ Lâm Tiểu Khởi không có đặc biệt quan tâm, thứ nhất cậu đối với phương diện này cũng không hiểu rõ, đối với hôn lễ cần dùng thứ gì cũng không xoi mói, bác Ngô chuẩn bị cho cậu cái gì cậu liền dùng cái đó, thứ 2 Nguyên Uyên đối với hôn lễ lần này đặc biệt coi trọng, cả ngày đều vì sự kiện này bận rộn, Lâm Tiểu Khởi liền đem chuyện hôn lễ toàn quyền giao cho anh, mình phụ trách mang theo Bồng Hao.

Đương nhiên tất cả thủ tục hôn lễ đều là lén lút tiến hành, Lâm Tiểu Khởi cũng không muốn chuyện này sớm lộ ra để cho Chu Chu biết, hôn lễ của bọn họ mặc dù người mời không nhiều lắm, nhưng muốn xử lý cũng cần rất nhiều thời gian, đặc biệt là sau khi cậu nghe được Nguyên Uyên đối với các loại chi tiết trong hôn lễ xoi mói cậu liền dứt khoát mang theo con đi.

Lâm Tiểu Khởi đắm chìm trong hạnh phúc kết hôn sắp tới cũng không biết lúc cậu khát khao hạnh phúc Lâm gia thành phố Tử Hà đang trải qua cái gì.

Kể từ sau khi Lâm Mộ Thành nhận được tin tức Lâm Tiểu Khởi gửi tới liền nổi lên lòng nghi ngờ, mặc dù hắn không biết người gửi mail là ai, đối phương có dụng ý gì, nhưng cái này không gây trở ngại hắn sinh ra lòng nghi ngờ với Tống Nham.

Lâm Mộ Thành không phải kẻ ngốc, cho dù hắn không phải là một người thừa kế tốt nhưng dù sao ở Lâm gia chèo lái nhiều năm như vậy, ban đầu cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mới tiếp nhận đầu tư của Tống Nham, chỉ cần có thể làm cho Lâm gia tiếp tục đứng vững vàng không ngã là tốt rồi, hạng mục hắn mong đợi kia sắp mang đến lợi nhuận, không muốn suy nghĩ chuyện này sau lưng có âm mưu gì, cho dù Lâm Mộ Du đề cập với hắn mấy lần hắn cũng không để ở trong lòng.

Email người ẩn danh này gửi cho hắn không có chứng cớ xác thực gì, chỉ là nhắc nhở hắn cẩn thận Tống gia mà thôi, Lâm Mộ Thành nhắm mắt lại tựa vào ghế dựa thở dài, hắn vẫn không muốn suy nghĩ sau lưng Tống Nham có chuyện gì bất lợi Lâm gia, thậm chí vì thế không tiếc để cho Lâm Mộ Du và Lâm Tiểu Vi đi cùng người Tống gia giao hảo, chỉ hy vọng mờ ám của Tống Nham có thể dừng lại, nhưng là rốt cuộc Lâm gia vẫn là phải hủy ở trên đầu hắn.

Nhưng là cho dù hắn biết thì có thể thế nào chứ, Lâm gia đã sớm hãm sâu vào vũng bùn không thể tự thoát ra được, đừng nói hắn biết rõ hạng mục này là cạm bẫy không thể rút lui, cho dù rút lui ra được cũng không thay đổi được kết cục của Lâm gia, nghĩ tới đây Lâm Mộ Thành trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, hắn không thể bỏ mặc Lâm gia cứ như vậy bị hủy, cha hắn anh cả hắn vì Lâm gia bỏ ra một đời, hắn sao có thể để cho tâm huyết của bọn họ phó mặc chứ.

Lâm Tiểu Vi nhận được điện thoại của Lâm Mộ Thành đi tới thư phòng.

"Cha, cha gọi con?"

Lâm Mộ Thành mở mắt ra nhìn đứa con gái duy nhất của hắn, con trai cả của hắn từ nhỏ không ở bên cạnh hắn cùng hắn không thân cận, con trai nhỏ là một công tử quần áo lụa là ngoại từ ăn uống hát hò vui chơi cái gì cũng không biết, chỉ có Lâm Tiểu Vi tận tụy vì Lâm gia làm việc, mặc dù...... thông minh và thương nghiệp đều không có, nhưng Lâm Tiểu Vi cũng là hắn chân chân thật thật cưng chiều ra, so với Lâm Tiểu Khởi và Lâm Tiểu Thừa thân thiết hơn.

"Ngồi đi, ta có việc nói với con."

Lâm Tiểu Vi nhìn Lâm Mộ Thành thần sắc nghiêm túc không khỏi ở trong lòng lộp bộp một cái, cô ta tại thời điểm thành phố Hải Lam đem chuyện Lâm Tiểu Khởi hướng Lâm Mộ Thành báo cáo, vốn tưởng rằng Lâm Mộ Thành là muốn tìm cô ta nói chuyện này, nhưng nhìn thần sắc Lâm Mộ Thành không giống như là nói Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Vi có chút nghi ngờ, không biết còn có cái gì khác đáng giá Lâm Mộ Thành đặc biệt gọi cô ta tới nói chuyện.

Lâm Mộ Thành đứng lên rót hai chén trà, trong đó một chén đưa cho Lâm Tiểu Vi, Lâm Tiểu Vi thụ sủng nhược kinh nhận lấy chén trà bưng ở trong tay, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.

"Con lần này cùng Tống phu nhân tới thành phố Hải Lam tham gia tiệc đính hôn của Chu gia cảm giác thế nào?" Lâm Mộ Thành ở đối diện Lâm Tiểu Vi ngồi xuống, khẽ nhấp một ngụm trà bắt đầu nói việc nhà.

Lâm Tiểu Vi không nghĩ tới hắn sẽ hỏi những thứ này, bất quá ở trong tình lý: "Cũng không tệ lắm, Tống phu nhân mang theo con nhận thức rất nhiều người, cũng nhắc tới con với mấy bà chủ tiểu thư trong quan hệ qua lại, những chuyện này bà ấy không nói con vẫn không biết đâu."

Cô ta lộ ra một nụ cười hài lòng, mặc dù Lâm Tiểu Vi là tiểu thư Lâm gia, nhưng mẹ cô ta lại là một nữ nhận lên không được mặt bàn, ở nhà không dám lắm mồm với Lâm Mộ Thành Lâm Mộ Du, bên ngoài lại không dám cùng mấy phu nhân thế gia kia nói chuyện nhiều, Lâm Mộ Du cũng chướng mắt ba mẹ con bà ta, càng sẽ không ở phương diện này đối với Lâm Tiểu Khởi có nhắc nhở gì, lần này lời Tống phu nhân nói với Lâm Tiểu Vi làm cho bà ta hiểu ra, lúc cùng người khác lui tới cũng càng dễ dàng.

"Vậy thì tốt." Lâm Mộ Thành rõ ràng không có ở phương diện này để ý nhiều, hắn quan tâm chính là chuyện khác, "Con cùng Tống Minh hiện tại quan hệ như thế nào?"

Lâm Tiểu Vi nghe hắn trực bạch như vậy hỏi ra má có chút nóng: "Chính là như vậy thôi, hắn nhìn con không vui vẻ, con cũng không thể vừa thấy hắn liền nhào tới đi, lần trước ở Chu gia còn không có cùng hắn nói vài lời hắn đã không vui vẻ, ngay cả Tống phu nhân cũng không gặp liền lén lút rời đi, rõ ràng chính là không thích nhìn thấy con."

Lâm Tiểu Vi không phát giác sắc mặt Lâm Mộ Thành càng ngày càng đen, còn thao thao bất tuyệt oán trách Tống Minh, cô ta không thích Tống Minh, Tống Minh cũng không thích cô ta, cho dù là vì gia tộc cũng không thể dâng lên để cho Tống Minh lãng phí.

"Tiểu Vi." Lâm Mộ Thành cắt đứt lời của cô ta, "Con phải nhớ kỹ con là người Lâm gia, hi vọng của Lâm gia đều ký thác vào trên người con, con cũng biết Lâm gia chúng ta cùng Tống gia liên minh, nhưng chuyện của con và Tống Minh một ngày không chừng sẽ có vô số loại khả năng, chỉ có con cùng Tống Minh kết hôn mới là bảo đảm lớn nhất Lâm gia sinh tồn tiếp được."

Lâm Tiểu Vi không đề phòng Lâm Mộ Thành nói ra lời này, biểu tình giật mình đều viết ở trên mặt, chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Mộ Thành, Lâm Mộ Thành bị con gái nhìn thẳng có chút xấu hổ, sợ Lâm Tiểu Vi hỏi ra tương lai Lâm gia tại sao gánh vác ở trên người cô ta, nhưng hắn quá lo lắng, Lâm Tiểu Vi mặc dù không tình nguyện nhưng đối với Lâm gia vẫn là rất coi trọng, cô ta cung cung kính kính đứng lên tỏ vẻ chính mình biết rồi.

Lâm Mộ Thành cùng đường không thể làm gì khác hơn là đem hi vọng đều kí thác vào trên người Lâm Tiểu Vi, chỉ hy vọng Lâm Tiểu Vi cùng Tống Minh sớm ngày kết hôn để cho Tống gia thu tay lại, hắn nhìn ra được hai nam nhân Tống gia đối với chuyện thông gia không quá hứng thú, nhưng Tống phu nhân lại đối với Lâm Tiểu Vi rất có hứng thú, chỉ hy vọng chút hứng thú này có thể để cho Lâm Tiểu Vi vào cửa Tống gia.

Lâm Tiểu Khởi còn không biết hảo ý nhắc nhở của hắn lại làm cho Lâm Mộ Thành làm ra loại lựa chọn này, bất quá cho dù cậu biết cũng chỉ sẽ thờ ơ lạnh nhạt, đừng nói cậu không nhắc nhở người Lâm gia Tống Minh là một người không thích nữ nhân, cho dù cậu nhắc nhở cũng vô dụng, Lâm gia như cũ sẽ tặng Lâm Tiểu Vi cho Tống Minh.

Nhưng cậu lại nhận được điện thoại đến từ Lâm Tiểu Vi.

"Cô nói cái gì? Đầu óc cô không có vấn đề đi, cô muốn tôi vì Lâm gia hi sinh chính mình bò lên giường Tống Minh?! Chuyện của Lâm gia các cô có liên quan gì tới tôi, tôi đã sớm không phải người Lâm gia!"

Lâm Tiểu Khởi tức giận cúp điện thoại, thật không biết nên nói như thế nào với Lâm Tiểu Vi kia, Lâm Tiểu Vi nghe theo lời của Lâm Mộ Thành nghĩ hết thảy biện pháp đi câu dẫn Tống Minh cũng không có đắc thủ, lúc cô ta tuyệt vọng Tống Minh lại nói với cô ta hắn có thể cùng Lâm gia đám hỏi, chỉ bất quá phải thay đổi người, bởi vì giới tính không đúng.

Lâm Tiểu Vi nghe lời của Tống Minh đầu tiên nghĩ đến chính là hắn coi trọng Lâm Tiểu Thừa, cũng không biết cô ta ở đâu ra tự tin sẽ cho là có nam nhân có thể coi trọng Lâm Tiểu Thừa cả ngày sống mơ mơ màng màng, lúc cô ta do dự Tống Minh lại chủ động nói ra người mình muốn, đương nhiên là Lâm Tiểu Khởi!

Lâm Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tống Minh coi trọng không phải Lâm Tiểu Thừa là tốt rồi, Lâm gia bọn họ còn trông cậy vào Lâm Tiểu Thừa kết hôn sinh con kéo dài hậu duệ đấy, về phần Lâm Tiểu Khởi ai quản cậu, cậu có thể thay Lâm gia làm việc là vinh hạnh của cậu, cho nên Lâm Tiểu Vi liều mạng gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Khởi, hơn nữa ở trong lòng mừng thầm, may là Tống Minh coi trọng không phải cô ta, may là Tống Minh coi trọng chính là Lâm Tiểu Khởi, cứ như vậy chỉ cần cô ta nghĩ cách để cho Tống Minh cùng Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ vậy cô ta liền có cơ hội gả cho Nguyên Uyên.

Lâm Tiểu Khởi lại bị lời của cô ta tức chết, không nghĩ tới nữ nhân này lại sẽ có loại ý nghĩ này, cô ta nhìn ra hết thảy đều là có thể dùng để giao dịch sao? Cùng đối phương đám hỏi người ta chướng mắt cô ta liền đổi người khác, đây là coi người khác là cái gì?!

Còn có Tống Minh, không nghĩ tới hắn còn chưa hết hi vọng đề xuất loại yêu cầu này, Lâm Tiểu Khởi chỉ cần vừa nghĩ tới cậu ở trong bóng tối bị người tính kế tặng cho ai đó liền giận đến phát run, cậu hảo ý nhắc nhở người ta cũng không phải là vì hại chính mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK