• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xe Mộng Yên cùng Hương nhi đều không nói lời nào, đều yên tĩnh tu luyện.

- Yên Yên thật nhẫn tâm đến bây giờ mới thả người ta ra, ô ô trái tim nhỏ bé của gia thương tâm muốn chết.

Quân Ngọc vừa ra ngoài liền nhìn Mộng Yên ai oán.

- Thật ghê tởm!

Thiên Hàn không khách sáo khinh bỉ Quân Ngọc, bị nói nghê tởm Quân Ngọc xù lông tức giận nhìn Thiên Hàn. Mấy ngày nay do bận nên Mộng Yên quên mất bản thân còn có hai gia hỏa này, nàng để hai chúng nó ở trong không gian cũng mấy ngày rồi hôm nay chợt nhớ ra, liền không do dự thả Thiên Hàn và Quân Ngọc ra ngoài, nghe Quân Ngọc ai oán trên trán nàng liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến: " Sao nàng cảm thấy tên này rất giống tiểu tức phụ vậy."

- Thật xin lỗi, ta quên mất thả các người ra ngoài!

- Cái gì, Yên Yên thật nhẫn tâm làm sao nàng có thể quên được một mĩ nam anh tuấn tiêu sái như ta chứ.

Quân Ngọc giống như bị đả kích rất lớn nằm một ngóc không nhúc nhích.

- Nữ nhân vô tâm, hừ!

Thiên Hàn hắn mới không như cái tên hồ ly ngu ngốc kia, hắn còn lâu mới thương tâm hừ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nữ nhân ngu ngốc hừ. Bị hai bọn hắn hờn giận Mộng Yên chỉ cười trừ, thật sự nàng cũng thật sự quên mất là lỗi của nàng, trong xe rất yên lặng không ai nói lời nào cả Mộng Yên liền nhắm mắt thả thần thức vào không gian tu luyện.

Mộng Yên và Hương nhi đi không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đến Ám Thiên Sơn, đến Ám Thiên Sơn, Thiên Hàn và Quân Ngọc truyền âm nói: "Nơi này rất nguy hiểm, nguy hiểm nhất chính là Hắc khí, nó là một luồng sương mù màu đen nếu bị nó bao phủ sẽ bị hắc khí cắn nuốt, đến khi ngươi trở thành bộ xương khô. May cho ngươi có ta và lão hồ ly chúng ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Ám Thiên Sơn an toàn."

"Đúng vậy, Yên Yên nàng cứ yên tâm, Ám Thiên Sơn này đối với người khác thì nguy hiểm nhưng có ta ở đây Yên Yên muốn đi dạo Ám Thiên Sơn cũng có thể."

Có chút bất ngờ, không ngờ hai người bọn hắn lợi lợi hại như vậy, Ám thiên Sơn không chỉ có Hắc khí mà còn có tử khí, có rất nhiều linh thú hơn nữa nghe nói còn có thần thú nữa, vậy mà Quân Ngọc lại nói có thể dẫn nàng đi dạo: "Đùa, nàng còn đang tính đi vòng qua Ám Thiên Sơn!"



Nhìn Mộng Yên suy nghĩ Thiền Hàn biết ngay nàng không tin hắn và Quân Ngọc nói không khỏi tức giận mắng:

- Nhân loại ngu ngốc, yêu thú bọn ta không bao giờ nói dối, bọn ta nói đều là sự thật, mới không giống nhân loại các ngươi không biết vô liêm sỉ.

- Ách, ta thật sự không có nghi ngờ các ngươi, chỉ là đi thẳng có phải rất nguy hiểm không.

- Đã nói sẽ đưa ngươi an toàn ra khỏi Ám Thiên Sơn, chẳng lẽ ngươi không tin sao, ta và ngươi đã kí khế ước ngươi xảy ra chuyện gì ta cũng không tốt hơn.

- Ta tin, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi trước đã.

Mộng Yên nghe hai yêu thú nói về Ám Thiên Sơn, Hương nhi thu thập đồ trên xe, đợi Hương nhi xử lý song. Hai người hiểu ý bước vào Ám Thiên Sơn.

- Hương nhi chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau đó tiếp tục lên đường,

- Công chúa sẽ làm thịt nướng sao!

Nghe Mộng Yên nói nghỉ ngơi, Hương nhi liền nghĩ đến thịt nướng "công chúa nướng thịt rất là ngon" nghĩ thôi Hương nhi đã muốn chảy nước miếng, hai mắt long lanh nhìn Mộng Yên.

Nhìn Hương nhi nhìn mình như vậy Mộng Yên mỉm cười nói:

- Ừm, sẽ cho muội ăn đã luôn!

Nghe vậy Hương nhi vui vẻ hoan hô một tiếng, liền tìm chỗ nghỉ chân nướng thịt,

- Yên Yên để đi bắt yêu thú, ta cũng muốn ăn thịt do Yên Yên nướng, xíu nữa ta phải ăn phần lớn nhất.

Nghe Mộng Yên sẽ nướng thịt Quân Ngọc hai mắt tỏa sáng, tuy hắn chưa bao giờ ăn thịt nướng nhưng do Yên Yến nướng nhất định sẽ rất ngon, không nghĩ nhiều hắn liền xung phong đi bắt yêu thú.

- Được sẽ cho ngươi phần lớn nhất.

Thiên Hàn nghe Quân Ngọc xung phong đi bắt yêu thú, trong lòng không tin Mộng Yên có thể nướng thịt ngon được, nhưng thấy Quân Ngọc đi liên khiêu khích nói:

- Muốn thi xem ai bắt được nhiều yêu thú không.

- Thi thì thi ai sợ ngươi!

Nói song hai bọn hắn liền chia ra mỗi người một hướng chạy đi, nhìn hai bọn hắn rời đi Mộng Yên trong lòng không ngừng đổ mồ hôi, sao nàng cảm thấy trong Ám Thiên Sơn sắp sảy ra một hồi gà bay chó sủa vậy.



- Công chúa người thấy chỗ này thế nào.

- Rất tốt chúng ta liền nghỉ ngơi ở đây đi!

Nghe Mộng Yên nói được Hương nhi liền vui vẻ, sắp xếp lại, lúc đi Hương nhi và Mộng Yên đã chuẩn bị rất nhiều đồ, nhất là dụng cụ, chén, ly, đũa.. Nhóm lửa song Hương nhi và Mộng Yên ngồi xuống đợi Quân Ngọc, Thiên Hàn bắt yêu thú trở về.

"Rầm!" Một con đại mãng xà được ném xuống trước mặt Mộng Yên và Hương nhi, Mộng Yên khoé miệng co giật trên trán không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng hối hận "Tại sao nàng lại để cho hai tên biến thái này đi bắt yêu thú chứ." Hương nhi thì không trấn định được như Mộng Yên, hai mắt trợn tròn miệng chữ O sợ hãi nhìn con Mãng xà trước mặt, may mắn Đại Mãng Xà đã chết nếu nó mà còn sống nàng và công chúa chắc chắn đánh không lại. Chưa đợi Hương nhi hồi thần lại một con sư tử to ngang ngửa đại mãng xà bị ném xuống, lần này Hương nhi trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Mộng Yên nhìn Hương nhi lại nhìn Quân Ngọc và Thiên Hàn đang đấu khẩu bên trên trong lòng không khỏi bất đắc dĩ. Cập‎ 𝔫hật‎ tru𝘺ệ𝔫‎ 𝔫ha𝔫h‎ tại‎ +‎ tru‎ 𝗆tru𝘺𝑒𝔫﹒𝗏𝔫‎ +

- Lão hồ ly Đại Mãng Xà của ta lớn hơn sư tử của ngươi đấy.

Thiên Hàn đắc ý nói, hắn tính bắt nhiều yêu thú nhưng hắn suy nghĩ cảm thấy nên bắt một đại yêu thú về đè bẹp đám yêu thú của Quân Ngọc nhưng không ngờ Quân Ngọc cũng bắt một yêu thú to lớn giống hắn.

- Hừ, Mãng Xà của người chỉ dài thôi, rõ ràng Sư Tử của ta to hơn.

- Rõ ràng Mãng Xà của ta to hơn.

- Sư tử của ta to hơn

- Mãng Xà..

- Sư tử..

Mộng Yên bây giờ thật sự rất hối hận cho hai bọn hắn đi bắt yêu thú, nàng lay Hương nhi dậy, Hương nhi tỉnh lại nhưng vẫn ngơ ngác nhìn hai đầu yêu thú trước mắt.

- Nếu Không ta với ngươi đi bắt lại xem yêu thú của ai lớn hơn.

Thiên Hàn cảm thấy hắn và Quân Ngọc cãi nhau nãy giờ không có kết quả liền đối với Quân Ngọc đề nghị nói.

- Tốt, lần này ta nhất định sẽ bắt được yêu thú lớn hơn ngươi hừ.

- Ha ha, ta chờ!

Nói song cả hai đang định quay đi,

- Khoan đã, hai yêu thú này đủ rồi nếu các người muốn bắt nữa thì cút xa xa đừng nghĩ đến việc ăn thịt nướng của ta làm!



Mộng Yên nghe hai bọn hắn đi bắt yêu thú nữa liền vội nói, đùa nếu để bọn hắn bắt nữa, nếu có người đi qua nàng không biết giải thích thế nào. Với lại nàng cũng không muốn chọc phiền phức, thu đại sư tử vào không gian, Mộng Yên liền bắt đầu sử lý đại Mãng Xà. Hại bọn hắn nghe Mộng Yên nói liền dừng lại trừng mắt nhìn nhau.

- Ta là vì Yên Yên, mới không thua người.

- Ta là vì suy nghĩ không muốn ngây phiền phức thôi.

Hương nhi tỉnh lại nhìn đại Sư tử bị biến mất cũng không có kinh ngạc vì nàng biết Thần Đế có rất nhiều bảo bối, nên công chúa có thể thu đại sư tử cũng là truyện bình thường, nhìn công chúa thuần thục sử lý đại mãng xà Hương nhi rất kinh ngạc nàng không hề biết công chúa lại biết nhiều như vậy chằng lẽ trước kia nàng không hề biết gì về công chúa.

Mộng Yên cắt lấy thịt của Mãng xà, nàng sử lý sạch sẽ sau đó liền cùng Hương nhi nướng thịt.

* * *

- Huynh có nghe gì không, ở trong Ám Thiên Sơn có âm thanh rất lớn là chuyện gì vậy.

Nguyệt Quang trầm tư nhìn về phía Mộng Yên chọn trầm tư, âm thanh lớn như thế chắc chắn là do yêu thú tạo ra rốt cuộc trong đó đã sảy ra chuyện gì.

- Đến đó xem thử là biết!

Diên Hạo thản nhiên nói, Tiêu Tịch nhíu nhíu mày nói:

- Không phải chúng ta định đi đường vòng sao, chỗ đó là lối đi thẳng qua Ám thiên sơn.

- Không sai đúng là tính đi đường vòng, nhưng ta thật sự tò mò chỗ đó xảy ra chuyện gì, hai huynh không tò mò sao.

Nguyệt Quang nháy mắt nói, nghe vậy Diên Hạo và Tiêu Tịch nhìn nhau cả ba ăn í cùng tiến về phía Mộng Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK