• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhã Nhã từ khi gặp nàng trái tim của ta đã là của nàng, một khắc không thấy nàng như cách ngàn thu.

Hoa Dung Túc thao thao bất tuyệt chạy lại cỗ kiệu của Trịnh An Nhã, nàng là thánh nữ Thần Nông Tộc đáng lẽ nàng sẽ không được đi nhưng vì tộc trưởng muốn thánh nữ ra bên ngoài học tập nên cho nàng tham gia chiêu sinh của Ngự Thánh tông lần này.

Trịnh An Nhã nghe Hoa Túc Dung nói khuân mặt liền đen, ai không biết thiếu chủ Ngự thú tông Hóa Túc Dung nổi tiếng chăng hoa thay nữ nhân như thay áo chỉ càn gặp được nữ nhân xinh đẹp liền thích, lời này không biết đã nói với bao nhiêu nữ nhân rồi.

"Nếu không phải hắn là ca ca của Mỹ Ly thì nàng thật sự muốn dùng tiểu hoa độc chết hắn rồi".

- Ca Ca huynh có thôi đi không nếu huynh còn làm phiền Nhã tỷ tỷ nữa muội sẽ mách với phụ thân những việc sấu của huynh.

Hoa Mỹ Ly khuân mặt nhỏ tức giận nhìn ca ca không tiền đồ của nàng, trên đường đi thấy mĩ nhân liền trêu chọc hại nàng mất mặt biết bao nhiêu lần, nàng thề nàng sẽ không bao giờ đi chung với ca ca một lần nào nữa. Nữ nhân khác thì cũng thôi Nhã tỷ tỷ của nàng thì nhất định không nàng biết rất rõ ca ca là loại người nào nên nhất định sẽ không cho ca ca đụng đến Nhã tỷ tỷ.

Nghe muội muội mắng còn sẽ nói với phụ thân Hoa Túc Dung liền khuôn mặt tuấn tú cứng lại, khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn muội muội của mình, chân thành nói.

- Mỹ Ly hảo muội muội huynh sai rồi sẽ không dám nữa muội nhất định đừng nói sấu huynh với phụ thân.



"Hừ"

- Huynh đối với Nhã Nhã là thật lòng có trời đất chứng dám tình yêu của huynh dành cho Nhã Nhã là cả trái tim.

- Quỷ tin, tốt nhất là huynh đừng đến gần Nhã tỷ tỷ nếu không đừng trách muội vô tình hừ.

"Ách" Hoa Túc Dung cứng họng nhìn muội muội của hắn quay người liền tiến vào cỗ kiệu của mỹ nhân, có ai khổ như hắn không có muội muội cũng như không muội muội của hắn không hề giúp hắn hắn mà có xảy ra chuyện muội ấy sẽ là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng.

Hắn và muội đều được thẻ chiêu sinh của thần tông lên phụ thân để hắn và muội muội cùng đi. Hắn là thiếu chủ Ngự thú tông sinh ra liền có thể ngự thú nhớ năm đó oanh động toàn bộ Ngự linh giới, nhận bao nhiêu ám toán đừng nhìn hắn luôn cà lơ phất phơ mà tâm cơ thâm trầm đến cỡ nào.

- Yo, ta nói đây không phải thiếu chủ Hoa Túc Dung tiếng tăm lẫy lừng đây sao.

Hiên Viên Vô Thương chán muốn chết, nhìn thấy Hoa Túc Dung mắt liền phát sáng, "tên này hảo chơi".

Nghe gọi Hoa Túc Dung quay người nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương cả người cứng lại, hắn rất muốn xoay người bỏ chạy cái tên yêu nhân đáng chết làm sao hắn lại ở đây.

Sự việc trước hắn còn nhớ rõ càng nghĩ hắn càng tức tâm liệm vừa động dực ưng liền tấn công về phía Hiên Viên Vô Thương

Nhìn con chim tấn công về phía hắn Hiên Viên Vô Thương cười hắc hắc né,

- Nè nè thiếu chủ Ngự thú tông thẹn quá hóa giận muốn giết người.

- Hiên Viên Vô Thương ngươi nói ai thẹn quá hóa giận.



Hoa Dung Túc vừa nói chiêu thức càng mạnh đánh về phía Hiên Viên Vô Thương, cả hai vừa đánh vừa chửi nhau, khiến đám người hai bên mặt đen như đít nồi.

Hai tên gia hỏa này gặp mặt liền động thủ, mặc kệ hai người đó.

- Là thành nữ An Nhã tiểu thư sao, An Nhã tiêu thư hảo.

Cổ Lưu Nguyệt tiến về phía kiệu quả Trịnh An Nhã chào hỏi.

- Cổ tiểu thư khách khí rồi, lâu rồi không gặp gia phụ vẫn khoẻ chứ.

Nghe tiếng là Cổ Lưu Nguyệt, Trịnh An Nhã liền vui vẻ thân thiết chui ra khỏi kiệu chào hỏi, Trịnh An Nhã khuân mặt xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng như nước, vẻ đẹp khiến người nhìn như được tắm gió xuân. Đọc 𝘁r𝒖yệ𝗻 hay, 𝘁r𝒖y cập 𝗻gay || 𝘁r ùm𝘁r𝒖yệ𝗻.V𝖭 ||

- Cổ tỷ tỷ hảo.

Hoa Mỹ Ly cũng vui vẻ chào hỏi, mặc dù nàng cũng không thân với Cổ Lưu Nguyệt cho lắm chỉ là bản thân nàng thân với An Nhã lên mới ra chào hỏi mà thôi.

- An Nhã tiểu thư, Mỹ Ly muội muội khách sáo rồi.

Cổ Lưu Nguyệt khéo léo giới thiệu Lãnh Vô Tình, Hách Tiêu Nghiên, mõi người liền chào hỏi, nghe nói bọn họ cũng tới Ám thiên thành Cổ Lưu Nguyệt liền đề nghỉ đi chung.

Với ý kiến của Cổ Lưu Nguyệt không ai phản đối cả, đến khi Hiên Viên Vô Thương và Hoa Dung Túc trở lại cả hai đều chật vật, cũng không nói gì chỉ là hừ lạnh nhìn nhau không thuận mắt, hơi xíu là lại cãi nhau.

Hoa Mỹ Ly từ khi nhìn thấy Hách Tiêu Nghiên liền đỏ mặt, nàng cảm thấy Tiêu Nghiên ca ca thật đẹp trai hơn nữa còn lạnh lùng đúng gu nam nhân nàng thích, nhìn Hoa Mỹ Ly như vậy Cổ Lưu Nguyệt và An Nhã che miệng cười trộm không thôi.

Vì vào xâm lâm lên cả đám người Lãnh Vô Tình đi bộ, bọn họ vừa đi vừa cảm thấy không đúng, sao lại yên lặng vậy.

- Vô Tình ca ca, chắc chắn có thần thú hoặc bảo vật xuất hiện.

- Um, ta cũng nghĩ vậy dù sao ta cảm thấy rất nhiều uy áp xuất hiện xung quanh đây chắc chắn là bảo vật xuất thế.

Nghe vậy Hiên Viên Vô Thương và Tiêu Nghiên đều nghiêm túc ngay cả Hoa Dung Túc cũng cẩn trọng bọn hắn sợ có người nhân cơ hội hỗn loạn đánh cướp, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để gia tay.

* * *

Bên này Mộng Yên cứ có cảm giác có thứ gì đó cứ kêu gọi nàng, mặc dù không hiểu tại sao những nàng vẫn yên lặng đi theo đám người nhưng đi càng lâu đám người bọn họ lại phát hiện bị tách ra, hơn nữa toàn bộ người trong sâm lâm đều đi ra chúng một hướng, đây là ảo ảnh trận pháp của Mạc Ảnh Quân hắn muốn đưa tất cả đám người ra ngoài, để không ai bị Huyết âm cầm làm hại.

Chỉ có Mộng Yên không đi theo đường ảo ảnh, mà đi thẳng sâu bên trong Mộng Yên bây giờ rất khó chịu bản thân nàng không hề nghe theo sai bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK