Hương nhi cũng biết đám người Diên Hạo là có ý tốt nhưng nàng lại rất sợ, Hương nhi nhìn về phía sâm lâm không ngừng cầu nguyện.
Lãnh Vô Tình đang để ý xung quanh thì nhìn thấy đám người Diên Hạo liền kinh ngạc, vậy mà gặp được đồ đệ dược sư thần cấp. Trước kia hắn từng theo sư phụ ra ngoài lên gặp được rất nhiều nhân vật lợi hại, vị sư phụ dược sư của Diên Hạo đến cả tông chủ cũng phải nể mặt, nay gặp hắn phải giao hảo thật tốt mới được, nghĩ vậy hắn liền đi qua.
Thấy Lãnh Vô Tình đi qua đám người cũng qua theo bọn họ cũng nhận ra Diên Hạo dù sao gia tộc bọn họ đều từng mua đan dược, ai mà chẳng muốn kéo gần quan hệ với dược sư chứ, dược sư là chức nghiệp cao quý quen biết một dược sư là cỡ nào vinh hạnh.
- Diên Hạo bằng hữu, lần trước gặp đại sư không biết đại sư dạo này khoẻ không.
Lãnh Vô Tình khách khí chào hỏi.
- Là Lãnh công tử, sư phụ rất khoẻ ngày luyện được mấy đan lô ha ha.
Thấy là Lãnh Vô Tình, Diên Hạo liền khách khí hắn đối với Lãnh thiếu chủ này rất có hảo cảm. Hắn từng làm việc chung với Lãnh Vô Tình nên đối với thiếu niên thiên tài này rất tán thưởng.
- Hạo ca ca, tại sao huynh không đợi ta mà đã đi trước.
An Nhã túm lấy tay áo Diên Hạo giận dỗi nói, nàng là tộc thần nông cha nàng và Tinh sư bá rất thân nên nàng và Diên Hạo cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Nhìn thấy An Nhã Diên Hạo thật muốn trốn hắn thật sự chỉ coi nàng như muội muội, nhưng An Nhã lại cứ muốn hắn cưới nàng hắn thật sự không có tình cảm đó.
Cho nên hắn đều chạy ra ngoài thật ra chỉ muốn trốn An Nhã.
- Thật ra, ta có việc cần xử lý nên không tiện đường.
An Nhã bĩu môi, rõ ràng muốn trốn nàng nhưng nàng mặc kệ dù sao bây giờ không phải gặp được rồi sao.
Hương nhi nhìn thấy Lãnh Vô Tình và Cổ Lưu Nguyệt liền muốn trốn, sao hai người này lại ở đây nếu để công chúa nhìn thấy thật sự không tốt, đang tính rời đi thì một giọng nói làm nàng cứng đờ.
- Ấy, ngươi không phải nha đầu bên cạnh Công chúa Ngự Mộng Yên sao, công chúa nhà người đâu rồi.
Hiên Viên Vô Thương hai mắt phát sáng khi nhìn thấy Hương nhi là sắp gặp được cháu gái Ám thiên thành chủ rồi a, nhiệm vụ lần này không phải ở Ám thiên thành sao dĩ nhiên nếu có Mộng Yên thì thoải mái hơn nha.
Hương nhi bây giờ chỉ muốn đánh cho tên Hiên Viên Vô Thương chết tiệt này thành đầu heo, nàng đã cải trang rồi hắn không thấy sao.
- Người nói cái gì nha hoàng, còn công chúa gì, đây là Lâm Hiên mà.
Tiêu Tịch nghi hoặc hỏi lại.
- Gì Lâm Hiên, nàng là tiểu nha đầu bên cạnh công chúa Ngự Mộng Yên, nếu ngươi không tin có thể hỏi Lãnh Vô Tình, còn có Cổ tiểu thư, Hách Tiêu Nghiên cũng có thể làm chứng a.
- Hiện đệ đệ, lời hắn nói là sự thật sao.
Nguyệt Quang hơi nhíu mày hỏi Hương nhi, nếu như là nữ nhi vậy hắn phải vào sâm lâm cứu Lâm đệ, làm sao có thể để một nữ nhi yếu ớt trong sâm lâm một mình được.
- Đúng vậy!
Hương nhi thở dài nói, dù sao sắp tới ám thiên thành rồi, trước sau gì bọn họ cũng biết chỉ bằng giờ nói cũng không sao.
- Tại sao đệ không nói sớm, Lâm đệ là nữ làm sao để một nữ nhân ở trong sâm lâm được, ta phải vào cứu đệ ấy.
Tiêu Tịch không nhịn được chạy vào sâm lâm, nghe vậy Diên Hạo và Nguyệt Quang cũng nóng lòng chạy theo sau.
Hương nhi hai mắt đẫm lệ nàng tưởng bọn họ sẽ tức giận vì bị lừa gạt không ngờ lại lo lắng cho công chúa như vậy, nàng cũng chạy theo sau.
Nhìn đám người Diên Hạo chạy vào sâm lâm Lãnh Vô Tình đơ ra nói như vậy người ở trong sâm lâm là Ngự Mộng Yên, nếu Ngự Mộng Yên mà có chuyện gì thì thật phiền phức dù sao nếu bọn họ muốn mượn đồ từ Ám thành thì chắc chắn phải cứu Ngự Mộng Yên.
Hắn cũng lập tức đuổi theo sau, thấy vậy đám người cũng đuổi theo, Hoa Dung Túc và Hoa Mỹ Ly cũng không hiểu gì nhưng vì mĩ nhân, mĩ nam cũng theo sau.
Mà bọn họ chưa vào sâm lâm đã bị cản lại, có rào chắn vô hình cản đám người vào sâm lâm.
Một lão giả tức giận quát.
- Các ngươi không muốn sống nữa sao, tất cả quay lại tiến thêm một bước lão tử chặt chân các ngươi.
Uy áp đáng sợ khiến cả đám dừng lại, lại nghe lão giả nói khiến bọn họ càng sợ hãi.
- Chết tiệt.
Tiêu Tịch không nhịn được mắng một câu, Lâm đệ đệ đã cứu hắn vậy mà hắn không thể cứu đệ ấy, đệ ấy còn là nữ nhân một mình bị lạc trong sâm lâm chắc chắn đang khóc nhè đi.
Lãnh Vô Tình lo lắng nhìn sâm lâm chằm chằm, nếu như thấy chết không cứu vậy thì bọn họ làm sao có thể vào ám thiên thành, hôm nay có bị đánh, chặt chân đi nữa hắn cũng phải vào sâm lâm.
Nghĩ là làm hắn liền bay vào, hắn vừa vào liền bị đánh ra,
"Phốc" máu tươi chảy không ngừng, khiến đám người đều sững sờ Lãnh Vô Tình, không phải hắn đã từ hôn sao tại sao còn vì cứu Mộng Yên mà liều mạng.
Cổ Lưu Nguyệt nắm chặt tay, trong lòng tức giận không ngừng mắng Ngự Mộng Yên "Tiện nhân, tốt nhất nên chết trong sâm lâm là tốt nhất, nếu không dù thể nào nàng cũng phải giết ả".
Chỉ có Hiên Viên Vô Thương và Hách Tiêu Nghiên hiểu Lãnh Vô Tình hắn là người có thể vì đại cuộc mà hy sinh bản thân, hai bọn họ biết Lãnh Vô Tình làm vậy chỉ là cho người khác xem mà thôi, ai cũng biết Lãnh gia nợ Thần đế một ân tình dù hôm nay có phải mất mạng Lãnh Vô Tình vẫn phải cứu, Hách Tiêu Nghiên tức giận Ngự Mộng Yên thật đáng chết, sớm muộn hắn nhất định phải giết nữ nhân đó, vì nàng mà Vô Tình đã xém chết bao nhiêu lần.
Hiên Viên Vô Thương nhìn Lãnh Vô Tình chịu khổ như vậy cũng thật đau lòng, hắn thật sự cảm thấy chán ghét nữ nhân Ngự Mộng Yên đó hắn thật sự muốn nàng chết đi cho rồi, nếu nàng còn tiếp tục sống không biết Lãnh Vô Tình phải chịu khổ bao nhiêu nữa.
Còn Mộng Yên đang ngồi trong kiệu quả Mạc Ảnh Quân uống trà, hiện tại nàng đã thay y phục, y phục của nàng thật ra rách tả tơi rồi, cũng vì trong sâm lâm cây gai quá nhiều, nàng còn bị xước da đây nè.
Cái tên này còn muốn nghiên cứu bao lâu nữa, nàng thật sự lo cho Hương nhi lỡ như em ấy lo quá chạy vào sâm lâm thì phải làm sao.
Mạc Ảnh Quân như biết nàng lo lắng còn nói hắn đã làm kết giới, không ai có thể vào nên nàng yên tâm ngồi uống trà đi.
Trà mặc dù ngon nhưng nàng thật sự không có tâm trạng a.
Không biết qua bao lâu cuối cùng Mạc Ảnh Quân cũng để nàng đi, còn nghé vào tài nàng nói hắn tên Mạc Ảnh Quân kêu nàng nhớ kỹ đừng quên khiến Mộng Yên khuân mặt nhỏ đỏ bừng. Ai thèm nhớ hắn, còn ấn vào mi tâm nàng cái gì đó nhưng nàng không có cảm giác gì thật không biết hắn định làm gì.
Chờ nàng bay tới nhìn thấy cảnh Lãnh Vô Tình đang bị đánh te tua, Mộng Yên khó hiểu tự nhiên muốn vào sâm lâm làm gì vậy.
Không nghĩ nhiều Mộng Yên liền sông vào chắn cho hắn một chưởng, cái lão già này đánh cũng thật đau.
Nhìn thấy là nàng Lãnh Vô Tình liền nhắm mắt ngã xuống, coi như hắn trả nợ ân tình song đi.
Mộng Yên còn nghi hoặc chưa kịp hỏi hắn tính làm gì, thì bị đẩy ra, bị mấy đạo ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm khiến Mộng Yên khó hiểu, nàng làm gì trời.
Nhìn thấy Mộng Yên, Hương nhi òa khóc chạy tới ôm nàng nhìn Hương nhi nức nở Mộng Yên cũng muốn khóc theo.
- Được rồi, ta không sao rồi khóc gì chứ, ta cũng đã chết đâu.
- Công chúa, người sẽ không chết đâu.
- Mà Lãnh Vô Tình hắn muốn sông vào sâm lâm làm gì vậy?
Mộng Yên nhịn không được hỏi Hương nhi, Hương nhi cũng khó hiểu không phải từ hôn rồi sao, hơn nữa bình thường có bao giờ Lãnh công tử để ý đến công chúa đâu sao này lại vì công chúa mà liều mạng
- Thật ra là vì cứu người!