Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Seohyun vẫn đều đặn kể:

- Đây là bộ trang phục đủ áo khác, sơ mi, quần, do Sooyoung unnie và Yuri unnie góp tiền mua. Còn cái giày thể thao này là do Hyoyeon mua.

- Còn quà của hai đứa là gì?

- Bọn em cũng mua một bộ quần áo đầy đủ, Sung-won oppa, anh phối đồ như nhà quê ấy, hơn nữa toàn mặc đồ tối, trông già chát, bọn em tham khảo giúp anh mua quần áo.

Yoona tự tin giơ hai cái túi lên:

Kim Sung-won sờ cằm, khiêm tốn tiếp nhận YoonA chỉ trích, về cái khoản ăn mặc này, lắm lúc thức dậy nghĩ hôm nay phải mặc gì cũng thấy phiền, người Hàn Quốc quá coi trọng hình thức bề ngoài, cho dù sáng dậy ra ngoài ăn sáng cũng không được để đầu bù tóc rối, ăn mặc tùy tiện được.

- Còn quà của bọn em thì sao, không phải là gạo với trà chứ, anh sống vào năm bao nhiêu vậy? Thập kỷ 60 à?

Yoona nhìn đống hộp để ở góc phòng:

- Đó là quà chuẩn bị cho cha mẹ mấy đứa, còn quà cho các em là cái này cơ.

Kim Sung-won mở tủ lấy ra sáu cái hộp nho nhỏ:

- Cái gì thế?

Yoona hưng phấn ôm ngay lấy, xem bộ dạng là muốn chọn ra thứ mình thích nhất:

- Đều giống nhau cả thôi.

Kim Sung-won cười:

- A, đẹp quá.

Yoona mở một cái hộp ra, là vòng tay màu bạc kiểu chữ cái nối với nhau, reo lên:

- Chữ trên đó là phiên âm tên mấy đứa, đừng nhầm.

Sáu cái vòng tay này Kim Sung-won đặt làm, làm bằng bạc, không đắt, song với y bây giờ vẫn là một khoản chi tiêu không nhỏ:

Yoona bấy giờ mới phát hiện trên hộp có tên tương ứng, nhanh chóng tìm ra cái thuộc về mình đeo lên, thích thú sờ mãi. Seohyun cũng vui vẻ đeo vòng của mình lên.

- Còn mấy cái của đám Sica, hai đứa về chuyển giúp anh nhé.

Seohyun cẩn thận cất bốn cái hộp vào cặp.

Chuẩn bị xong, ba người bọn họ lên xe về nhà, nhà của YoonA và Seohyun ở cùng một tiểu khu, cho nên cùng đường, Kim Sung-won đưa YoonA về nhà trước rồi mới về nhà Seohyun.

- Rất lâu rồi chúng ta không về nhà thế này.

Gần tới nhà dù Seohyun thường ngày yên tĩnh cũng tỏ ra hân hoan:

Kim Sun-won có chút bối rối, không biết tiếp đó phải làm sao, tính tới hôm nay là ba năm tám tháng y chưa về nhà, cho dù sống ở đó hơn mười năm, nhưng Kim Sung-won chưa thực sự coi đó như nhà của mình.

- Anh Sung-won, tới nhà rồi.

Seohyun thấy Kim Sung-won đi qua nhà, vội gọi, Kim Sung-won tỉnh ra, lùi xe lại.

- Con chào cha mẹ.

Seohyn vào nhà ngoan ngoãn chảo hỏi, đồng thời hơi lo lắng nhìn Kim Sung-won:

- Chú, dì, trung thu vui vẻ ạ.

Kim Sung-won đi chậm hơn một chút, y vốn muốn xin lỗi cha mẹ Seohyun, nhưng hôm nay là ngày lễ đoàn viên, làm thế sợ càng lúng túng hơn, mà không xin lỗi thì lại thấy áy náy:

- Gọi là mẹ.

Bà Seo trách:

- Mẹ.

Kim Sung-won ngượng ngùng nói:

- Không tệ, lớn lên nhiều.

Ông Seo đơn giản vỗ vai Kim Sung-won:

Bà Seo để mái tóc quăn, miệng luôn mang nụ cười dịu dàng, người thấp, nắm tay con gái hỏi han. Ông Seo thì mái tóc ngôi lệch gọn gàn, khuôn mặt giống Seohyun y hệt, rất đẹp trai, thích mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kiến thức phong phú, tương đối ít nói, cùng Kim Sung-won ngồi ghế sô pha, nói chuyện thường ngày, giống như không phải y đi suốt gần bốn năm trời mà giống Seohyun thôi vậy, Kim Sung-won rất cảm kích. .

- Ban ngày mẹ đi tham gia tế tổ, Sung-won, con ở nhà buồn chán thì ra ngoài đi dạo chơi, trước buổi tối mọi người sẽ về.

Trò chuyện với Seohyun một hồi, bà Seo nói:

- Con nấu ăn giỏi hơn mẹ, nên mẹ không chuẩn bị cơm trưa đâu, trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu, còn cả canh khoai, hâm nóng rồi hẵng uống.

- Con biết ạ, cám ơn ... mẹ.

- Trông nhà nhé.

Ông Seo không tỏ ra quá quan tâm, nhưng nghiễm nhiên coi Kim Sung-won như con trai.

Kim Sung-won tiễn cả nhà Seohyun ra cửa, đóng cửa lại rồi mới thở ra được một hơi, ở mặt tình cảm Kim Sung-won khá yếu đuối, bất kể là sự bất cần lầm lì trước kia, hay ung dung điềm đạm bây giờ chỉ lá chắn tự bảo vệ bản thân thôi.

Đi quanh nhà một vòng, trên bàn có đồ cúng bái, mỗi năm thời gian này, bà Seo luôn giúp y chuẩn bị đồ cúng tế, năm nào cũng như năm nào.

Cha mẹ mất khi Kim Sung-won rất nhỏ, ấn tượng trong đầu y đều qua bức ảnh để lại, cho dù đó là những người thân thiết nhất trên đời của y, nhưng Kim Sung-won không thể biểu lộ ra sự đau khổ, mà chỉ có chút bi thương giống gió thu phiêu đãng trong không khí, có điều tâm trạng đó thường kéo dài mấy ngày liền.

Cúng tế cha mẹ xong, Kim Sung-won quay về, đi lang thang một hồi chợt nhớ tới quán ăn của ông Lâm mà y làm công từ nhỏ, ông cụ ấy dạy bảo y rất nhiều thứ.

Vừa tới nơi thì thấy một cái xe tải đỗ trước quán ăn, mấy người vận chuyển đồ lên xe, nhìn quanh, thấy một người trung niên gày gõ khắc khổ đang chỉ huy, đi tới dùng tiếng Trung chào:

- Chú Lâm, cháu là Kim Sung-won.

- A, Kim Sung-won, ôi cái thằng bé này cao lên nhiều quá, nếu gặp ngoài đường chú không nhận ra mất, sao lại đột nhiên tới đây?

Chú Lâm vẫn còn nhớ đứa bé giúp việc trong quán bảy tám năm:

- Cháu tới nhà chú Seo ăn tết, chú làm gì thế?

- À, chú chuyển nhà về nước, bên đó đã bố trí xong rồi, chậm trễ vài việc đâm ra đúng vào Trung Thu.

Quan hệ giữa Kim Sung-won và chú Lâm không được thân thiết như ông Lâm, khi đó y dở dở ương ương chỉ người gia, bao dung hơn mới chấp nhận được, mà ông Lâm thì mất rồi:

- Vậy chú làm việc đi, cháu về đây.

- Này lão Lâm, trên xe hết chỗ mất rồi, ông xem có nên vứt vài thứ đi không?

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá thời thượng, đi tới nói:

Chú lâm nhíu mày nhìn đồ đạc trên xe tải.

- Mấy cuốn sách cũ này của cha mang về vô ích, vứt đi cho rồi.

Phụ nữ trung niên chỉ cái hộp bìa các tông to:

- Dù sao cũng là di vật của cha, không vứt được.

- Di vật của cha còn nhiều lắm, mấy cuốn sách sắp mọt này tác dụng gì? Lại không đáng tiền.

Phụ nữ trung niên cong cớn nói:

- Hay ông muốn vứt thứ đáng tiền đi.

Kim Sung-won nghe vậy đi tới:

- Chú Lâm, nếu vậy cho cháu số sách đó được không, cháu sẽ giữ gìn cẩn thận.

- Cậu là ai? Sao có thể xin xỏ đồ của người khác thoải mái như vậy hả?

- Đây là Sung-won đấy, nhớ không, từng làm việc ở quán nhà ta.

Chú Lâm kéo vợ sang bên, nói:

- Được, Sung-won, cháu xem như nửa đồ đệ của cha chú rồi, cháu giữ cũng tốt, cần chú giúp đưa về nhà không?

- Dạ không cần, tự cháu mang được, cám ơn chú.

Kim Sung-won cúi mình cám ơn, cái hộp khá to, với người từng đeo ba lô nặng 30kg hành quân như y thì không phải là vấn đề:

- Sao cho không nó, ít ra phải bán ít tiền chứ.

- Bà cái gì cũng muốn bán lấy tiền, tiền chui hết cả vào mắt rồi.

- Lâm Vệ Quốc, ông giỏi rồi, thế nên giờ phải đóng quán về nhà ...

Kim Sung-won đi xa dần, không nghe thấy vợ chồng họ cãi nhau nữa.

- Phù.

Về tới nhà, Kim Sung-won khá mệt, mới giải ngũ có bảy tháng mà thể lực đã không bằng trước rồi:

( Bí thư già),(Câu nói kinh điển), Kim Sung-won chỉnh lý đống sách cũ, ông Lâm rất thích sách, kể với y, hồi từ Trung Quốc sang, tài sản không có mấy, nhưng sách mang cả một rương lớn, ông Lâm cũng có lai lịch lắm đấy, tuy ông không kể nhiều, thi thoảng say rượu cảm khái Kim Sung-won nghe ra được, ông Lâm là nhân vật có vai vế chính phủ Trung Quốc, trong thời biến động chạy sang Hàn Quốc sinh sống, nghe tên chú Lâm là biết, thời đó người Trung Quốc đặt tên con không phải Vệ Hồng, Vệ Quốc thì cũng là Vệ Quân ...

Người chết, những thứ đó không còn quan trọng nữa, cát bụi trở về với cát bụi, Kim Sung-won không khỏi bùi ngùi.

Sắp xếp một lúc, Kim Sung-won bất ngờ thấy cuốn sổ viết tay của ông Lâm cũng có trong này, mở ra xem, đúng là bút tích của ông Lâm, liền lật nhanh tìm kiếm, quả nhiên đúng như dự đoán, có phối phương làm rượu thuốc.

Kim Sung-won từng thấy ông Lâm dùng rượu thuốc chữa bong gân gãy xương cho người ta, bản thân y cũng dùng không ít, đánh nhau với đứa bạn trong lớp trêu chọc mình, không dám về nhà toàn trốn tới quán ăn cầu cứu ông Lâm, ông Lâm biết võ Thiếu Lâm, nhưng không dạy cho y, bảo tính y không thuần, học chỉ hại bản thân, chỉ dạy y đứng tấn với bộ pháp né tránh, cách mát xoa mà y dạy cho Seohyun và YoonA chính là học từ ông Lâm, hồi đó y mới học được một phần mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK