Vì thế Kim Sung-won không thể không cố gắng bồi dưỡng thêm kỹ năng diễn xuất cơ bản, thời gian nghỉ chịu khó học hỏi Hyun Bin và Kim Sun-Ah, còn khi bọn họ có cảnh quay thì y gọi điện cho Kim Tae-hee, nhiều tới mức Kim Tae-hee đòi y trả tiền đào tạo.
Nói thế không có nghĩa không có điểm sáng nào, ví dụ một số cảnh diễn viên bình thường khó làm được, cần nhờ đóng thế thì Kim Sung-won dễ dàng hoàn thành, ví như chơi bóng rổ, y dễ dàng chụp rổ, không cần NG lần nào qua ngon lành.
Lúc quay cảnh y và Hyun Bin ở bề bơi thì toàn bộ nhân viên và diễn viên nữ tụ lại, cười hì hì nhìn bọn họ, làm Hyun Bin tính cách có chút hướng nội ảnh hưởng, diễn xuất thất thường.
Cả hai đều cao chừng 1m83, ngoại hình đẹp trai rắn rỏi cùng với nụ cười đáng yêu, rất được cảm tình của nhân viên nữ. Còn Kim Sung-won tuy khuôn mặt thua kém, nhưng ngoại hình hơn một bậc, làn da màu đồng, cơ ngực phát triển, sáu múi rõ ràng, khiến nữ nhân viên nhìn với ánh mắt ngây ngất.
Chẳng biết có phải ga lăng chiều ý các cô gái không mà, cảnh Kim Sung-won cùng Hyun Bin đánh nhau trong hồ bơi bị NG liên tục, quay hơn 10 lần mới đạt.
- Phù!
Với thể lực của Kim Sung-won, quay xong cảnh này cũng phải thở hồng hộc, vỗ vai Hyun Bin leo lên trước, nhận ra hắn không còn sức lên bờ nữa, đưa tay ra:
- Để tôi giúp.
- Cám ơn.
Hyun Bin nắm tay Kim Sungwon lên bờ.
Nhân viên công tác đem khăn tắm lớn đưa cho hai người, dìu Hyun Bin vài phòng nghỉ tạm thời.
- Nhìn không ra thể lực Sung-won tốt như vậy, Hyun Bin mệt tới không đứng nổi, cậu gần như không hề gì.
Kim Sun-Ah đi qua đưa cho Kim Sung-won một chai nước giải khát:
- Cám ơn Sam-soon noona.
Kim Sung-won nhận lấy mở nắp tu một ngụm:
- Em đi thay quần áo, nếu luận thể lực Sam-soon noona mới là tuyệt nhất.
- Này, thằng nhóc hỗn hào kia, gọi chị là Sun-Ah tiền bối.
Có lẽ là nhân vật Kim Sam-soon ảnh hưởng tới tính cách của Kim Sun-Ah hoặc là bản tính cô như thế, rất thích la hét biểu đạt tâm tình của mình.
- Biết rồi Sam-soon noona.
Kim Sung-won cười lớn chạy mất, khi thay quần áo xong mới nhận ra Hyun Bin vẫn nghỉ ngơi, không quấy rầy hắn nữa, kiếm ghế tựa ngồi xem kịch bản:
Chưa được bao lâu một nam nhân viên hưng phấn gọi:
- Kim Sung-won có người tới tìm.
"Ai tới tìm mình chứ?" Kim Sung-won hơi thắc mắc, bỏ kịch bản xuống nhổm người dậy, tức thì nhìn thấy một bóng người yểu điệu, quần jean xanh ngọc, áo thun dài tay màu trắng ngà, tóc tết đuôi ngựa đơn giản đặt ở bên vai, nụ cười êm dịu như nắng sớm, tay xách một túi đồ uống lớn, theo sau còn có mấy trợ lý.
Trái tim Kim Sung-won đập bộp một cái, có nằm mơ y cũng không nghĩ là Kim Tae-hee tới trường quay thăm mình, vội bỏ kịch bản xuống, đi tới:
- Tae-hee unnie, sao lại biết em ở đây?
Đó chính là Kim Tae-hee, thế nên không lạ khi cô đi tới đâu, nhân viên công tác đều đổ tới chào hỏi, Kim Tae-hee luôn giữ nụ cười nhẹ, liên tục chào hỏi bọn, cho tới khi cô đến trước mặt Kim Sung-won những người kia mới nuối tiếc không đi theo nữa, ném cho y vài ánh mắt hâm mộ xen lẫn đố kỵ.
- Tôi tạm thời không có lịch trình, tình cờ đi ngang qua đây nghe nói người ta đang quay một bộ phim tên là Tôi tên là Kim Sam-soon, cho nên tới hỏi xem có cậu không? Nhân viên công tác ở đây thật nhiệt tình, biết tôi muốn mua đồ uống, còn chủ động mang giúp, nếu không một mình tôi không mang nổi.
Kim Tae-hee nửa thật nửa đùa nói:
Thế mà Kim Sung-won tưởng đó là trợ lý của Kim Tae-hee, mấy người đó đặt từng cái túi xuống, còn tới tạm biệt rồi mới đi, lúc này Kim Sung-won mới nói:
- Có mấy người thấy chị mà không tỏ ra ân cần chứ?
Môi trên Kim Tae-hee hơi đưa lên, lộ ra nụ cười đắc ý, chỉ là ít người phân biệt được điều đó, nụ cười của cô trước công chúng luôn chuẩn mực, giục:
- Cậu mau phân phát đồ uống cho mọi người đi.
Kim Sung-won từ chối Kim Tae-hee giúp đỡ, một mình xách cả bốn cái túi, y cũng là một trong số nam nhân muốn thể hiện trước mặt cô, dẫn Kim Tae-hee đi về chỗ đạo diễn biên kịch.
- Chào đạo diễn Kim, tôi là Kim Tae-hee, cám ơn đạo diễn chăm sóc cho Sung-won.
Kim Sung-won giới thiệu xong, Kim Tae-hee đưa chai nước uống đầu tiên cho Kim Yoo-chul khom người chân thành nói:
- Không cần khách khí, con người Sung-won không tệ, chỉ là diễn xuất thiếu cơ bản, ở mặt này cô nên chỉ điểm cho cậu ấy.
Có lẽ đây là lời "dịu dàng" nhất mà Kim Sung-won nghe được từ ông ta cho tới giờ, sức ảnh hưởng của Kim Tae-hee đúng là không phải chuyện đùa.
- Cám ơn đạo diễn.
Kim Tae-hee cáo từ xong, lần lượt phát đồ uống cho nhân viên công tác xung quanh:
- Đây là Kim Sun-Ah tiền bối, vai nữ chính của bộ phim, diễn xuất rất lợi hại.
Kim Sung-won lúc này không dám đùa cợt, giới thiệu vô cùng chính thức:
- Xin chào tiền bối.
Nghiêm túc mà nói Kim Tae-hee debut năm 2000, còn là hậu bối của Kim Sung-won, nhưng cô luôn vờ như không có chuyện này:
- Dừng, không được tới gần, đứng ở chỗ đó là được rồi.
Kim Sun-Ah trực tiếp đưa tay ra ngăn cản Kim Tae-hee tới gần:
- Chào Kim Tae-hee, bộ phim Chuyện tình Harvard rất hay, biểu hiện của cô trong đó cũng không tệ.
Kim Tae-hee không biết vì sao Kim Sun-Ah không cho mình tới gần, nghe giọng điệu có phần bất mãn, mình đâu làm gì, đưa mắt nhìn Kim Sung-won.
- Sun-Ah tiền bối vì quay bộ phim này mà tăng thêm mười cân, cho nên rất không thích cô gái xinh đẹp thon thả tới gần.
Kim Sung-won nén cười giải thích, thái độ của Kim Sun-Ah có thể xem như nửa thật nửa giả đi, dù sao đâu có ai muốn làm nền cho người khác, nhất là có đám nhân viên nam cứ nhón chân nhìn sang phía này, có người giơ máy ảnh lên chụp.
Kim Tae-hee nghe giải thích, nhoẻn miệng cười, chân thành nói:
- Tiền bối thật đáng phục, có thể cho tôi xin chữ ký không?
- Hừm! Đừng nghe thằng nhóc đó nói linh tinh.
Kim Sun-Ah tu một hơi hết nửa bình:
- Ký tên không sao, nhưng chụp ảnh chung thì không được.
Ký tên xong đưa trả sổ tay cho Kim Tae-hee:
- Chúc mừng hai người, Sung-won là chàng trai không tệ.
Kim Tae-hee hơi đỏ mặt:
- Sung-won chỉ là hậu bối trong trường đại học, cũng là hậu bối trong nghề, nên quan hệ chúng tôi rất tốt.
Kim Sung-won cũng vội vàng giải thích:
- Tae-hee noona chỉ tình cờ đi ngang qua đây cho nên mới tới thôi.
Kim Sun-Ah làm vẻ mặt "trẻ lên ba mới tin hai người", ánh mắt liếc xéo qua lại giữa Kim Sung-won và Kim Tae-hee, đem tâm lý thể hiện sinh động thể hiện trên mặt.
Tạm biệt Kim Sun-Ah rời đi, hai người bỗng có chút lúng túng, không biết nói gì với nhau, cuối cùng Kim Tae-hee lên tiếng trước:
- Nếu như mời tôi diễn vai này, quá nửa tôi sẽ từ chối, sức biểu hiện của Kim Sun-Ah tiền bối thật mạnh, đáng phục.
Mặc dù qua bộ phim Chuyện tình Harvard khiến cô bước chân vào hàng ngũ ngôi sao đỉnh cấp, nhưng diễn xuất còn nhiều thiếu xót, dù sao cô cũng không xuất thân diễn viên:
- Giờ thì chị biết vì sao em mỗi ngày gọi điện cho chị rồi đấy, ngày ngày đối diện với bọn họ, áp lực của em rất lớn, còn một hậu bối hơn tuổi em nữa, diễn xuất cũng cực kỳ ghê gớm.
Tên đường tới phòng nghỉ của Hyu Bin, Kim Sung-won thở ra một hơi dài, tâm sự này dù là với đám tiểu nha đầu, y cũng không nói ra.
- Đừng tự áp lực cho bản thân quá mức, cậu yêu cầu bản thân quá cao rồi, dù sao cậu đâu phải diễn viên, thậm chí còn chưa học qua diễn xuất, làm tốt phần của mình, không để ảnh hưởng tới người khác là được.
Kim Tae-hee rất hiểu tâm tình của Kim Sung-won, cô cũng trải qua chuyện tương tự.
"Cộc cộc cộc " Kim Sung-won gõ cửa:
- Hyun Bin hyung, tôi vào, có tiện không?
- Sung-won, cứ vào đi.
Hyun Bin đang nằm trên chế giường xếp, nhìn thấy Kim Tae-hee sau lưng Kim Sung-won, vội vàng đứng lên:
- Chào Kim Tae-hee tiền bối.
- Xin chào, quấy rầy anh nghỉ ngơi thật ngại quá, đây là đồ uống tôi mua, cám ơn đã chỉ bảo nhiều cho Sung-won.
- Không có gì, Sung-won biểu hiện rất tốt, rất nỗ lực, cám ơn đồ uống của tiền bối.
Hyun Bin nhận lấy đồ uống, lần nữa khom người:
- Anh nghỉ ngơi, chúng tôi không làm phiền nữa.
Hyun Bin vẫn ra cửa tiễn chân hai người họ, thực sự hâm mộ, tới giờ chưa ai tới thăm hắn, nói gì tới một cô gái như Kim Tae-hee.