Mục lục
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Phần 2 ( Dịch full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi là ai?”

Hạ Thiên khó chịu nhìn người chen vào: “Ta đang nói chuyện với Bối nha đầu, ngươi chen miệng vào làm gì?”

“Hừ, các ngươi nói chuyện phiếm liên quan gì đến ta.” Người này nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, trên đầu không có một cọng tóc, mặc một bộ đường trang màu trắng, cổ đeo một sợi dây xích màu vàng, bên dưới là mặt Phật bài thuần kim, tay vân ve Phật châu, nhìn qua rất giống mấy phú thương thành công.

“Ta là người tu Phật, bình sinh gặp chùa tất nhập, gặp Phật tất bái, khó nghe nhất chính là những người bất kính đối với Phật tự.”

Hạ Thiên nhìn những người này, cười nhạo: “Ngươi gian dâm cướp bóc, giết người phóng hỏa cái gì cũng làm, tin Phật cái rắm.”

“Tiểu tử, ngươi nói cái gì?” Phú thương đầu trọc xiết chặt Phật châu trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên.

Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta nói chính là sự thật.”

Phú thương đầu trọc hơi nheo mắt, sát cơ lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên hiểu cho rõ ràng ngươi đang nói cái gì?”

Tô Bối Bối hơi có chút tức giận nhưng vẫn giữ phép lịch sự căn bản, giọng nói bình thản: “Chùa miếu mà chúng ta nói đến là một ngôi chùa tà, chẳng liên quan gì đến chùa miếu mà ngươi lễ kính.”

“Hừ, ngươi càng nói lại càng thêm làm càn.”

Người kia nghe xong càng thêm tức giận, hét lớn: “Cái gì gọi là chùa tà? Chùa miếu thì chính là chùa miếu, nào có chính có tà. Các ngươi rõ ràng có thành kiến đối với chùa miếu, là sự sỉ nhục cực lớn đối với những người tin Phật như chúng ta.”

“Khi chúng ta nói chuyện trời đất, giọng nói rất nhỏ, trừ phi ngươi tận lực nghe lén, bằng không ngươi hoàn toàn không nghe được.”

Tô Bối Bối cũng không phải là người dễ khi dễ. Nàng trực tiếp đối lại: “Ngươi la to ở đây mới là không có tu dưỡng, mới khiến người tin Phật cảm thấy mất mặt đấy.”

“Đánh rắm.”

Người kia giận tím mặt, bóp nát Phật châu trong tay, chỉ vào Tô Bối Bối mà mắng: “Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi có tin ta…”

Lời còn chưa nói hết, tiếp viên hàng không cùng với bảo an đến hỏi chuyện gì xảy ra.

Người kia cáo trạng trước: “Hai người bọn họ cãi nhau ở đây, phỉ báng chùa chiền, ta yêu cầu các ngươi lập tức đuổi bọn họ xuống máy bay.” Bảo an hàng không tất nhiên không tin lời nói của một bên. Sau khi tìm hiểu chuyện gì xảy ra, hắn ta trịnh trọng nói với phú thương đầu trọc: “Chung tiên sinh, thật ngại quá, trải qua tìm hiểu của chúng ta, Hạ tiên sinh và Tô tiểu thư cũng không có hành động bất thường, ngược lại ngài mới là người kích động, ảnh hưởng đến những vị khách khác. Hy vọng ngài đừng làm loạn, nếu không, chúng ta sẽ mời ngài xuống máy bay.”

“Ngươi nói cái gì?” Phú thương đầu trọc lại càng giận hơn, há miệng định hét vào mặt bảo an hàng không, nhưng rất nhanh đã bị nữ nhân váy đỏ một bên kéo lại.

Nữ nhân bên cạnh khoảng hơn ba mươi tuổi, phong vận vẫn còn, mỉm cười rạng rỡ: “Thật ngại quá, hôm nay tâm trạng của tiên sinh không được tốt, mạo phạm hai vị, là chúng ta không đúng, chúng ta xin lỗi.”

Nói xong, nàng ta trịnh trọng cúi đầu với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Ta thay mặt chồng của mình xin lỗi, mong hai người bỏ qua cho.”

Biểu hiện của phú thương đầu trọc không đổi nhưng dưới sự ra hiệu của nữ nhân váy đỏ, ông ta cũng nhận sai với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Thật xin lỗi, vừa rồi là ta quá xúc động, hai người bỏ qua cho ta.”

“Hạ tiên sinh, Tô tiểu thư, hai người có ý kiến gì thì cứ nói ra.” Bảo an hàng không nhìn Hạ Thiên và Tô Bối Bối. Bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, tất nhiên hy vọng hai người nhường một bước.

“Ngươi bảo cái tên ngốc kia xuống đi.” Hạ Thiên cũng không muốn nhượng bộ: “Bằng không, ta sẽ ném ông ta xuống.”

Phú thương đầu trọc một lần nữa nổi giận, nắm đấm trong nháy mắt siết chặt, quát lớn: “Mẹ nó, tiểu tử, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. Cho đến bây giờ Chung mỗ ta còn chưa chịu qua sỉ nhục như thế. Ngươi có tin một câu của ta sẽ khiến các ngươi sống…”

“Im ngay.” Nữ nhân váy đỏ cắt ngang lời nói của phú thương đầu trọc: “Ngươi xuống máy bay đi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Phú thương đầu trọc mở to mắt, không thể tin được: “Ngươi bảo ta…”

“Ta bảo ngươi xuống máy bay, ngươi nghe không hiểu sao?” Nữ nhân váy đỏ thản nhiên đáp lại.

Phú thương đầu trọc há miệng định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói một lời bước xuống máy bay.

“Hai vị, lần này hai vị hài lòng rồi chứ?” Nữ nhân váy đỏ cười ha hả nhìn Hạ Thiên và Tô Bối Bối.

Những người khác cũng đều nhìn lại.

Nếu Hạ Thiên và Tô Bối Bối còn không bỏ qua, hai người đúng là có chút không buông tha người.

Tô Bối Bối nói: “Được rồi.”

Đám bảo an hàng không thở phào một hơi, thoáng trấn an những người khác hai ba câu rồi rời đi.

“Tô tổng, chúng ta chính là không đánh nhau thì không quen biết.”

Nữ nhân váy đỏ mỉm cười gật đầu với Tô Bối Bối: “Hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau uống một ly café. Ta vẫn luôn muốn đến Giang Hải gặp ngươi đấy.”

Tô Bối Bối ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết ta sao?”

“Đương nhiên là biết. Tổng giám đốc tập đoàn Thần Y, doanh nhân trẻ xuất sắc, ai mà không biết chứ?”

Giọng nói của nữ nhân váy đỏ hoàn toàn không hề có ý trào phúng, thậm chí còn có chút hâm mộ: “Tập đoàn Thần Y chính là con quái vật khổng lồ nổi tiếng thế giới. Nếu có thể, ta rất muốn kết giao bằng hữu với các ngươi.”

“Nhưng ta hoàn toàn không biết ngươi. Đây không phải đạo kết giao bằng hữu.” Tô Bối Bối lòng mang cảnh giác, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười chức nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK