Mục lục
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Phần 2 ( Dịch full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hạ tiên sinh, lời này của ngươi là có ý gì?” Kim Hương Nguyệt nghe xong, trong lòng sinh ra bất mãn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Trong mắt của ngươi, chẳng lẽ ta là loại người hèn hạ bẩn thỉu sao? Nếu ta muốn giết các ngươi, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn xuống độc này mà đã sớm quang minh chính đại xuống tay rồi.”

Tô Bối Bối cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng nghĩ không ra động cơ hạ độc của đối phương.

Nếu nói bởi vì chuyện xung đột trên máy bay vừa nãy, nàng ta hoàn toàn không cần thiết phải đi một vòng tròn lớn dẫn người đến nhà của mình rồi hạ độc. Đúng là có chút không hợp với lẽ thường.

“Ta không nói ngươi hạ độc.” Hạ Thiên nói: “Ta chỉ nói trong trà có độc, ngươi kích động cái gì chứ?”

Kim Hương Nguyệt có chút không hiểu Hạ Thiên nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Tô Bối Bối biết rõ bản lĩnh của Hạ Thiên. Nếu hắn đã khẩn trương như vậy, điều này nói rõ khả năng có độc trong trà là rất lớn. Nàng cười hỏi: “Uống hết trà này ta sẽ chết sao?”

“Bối nha đầu, chỉ cần có ta ở đây, mặc kệ nàng uống bất cứ thứ gì có độc cũng sẽ không có việc gì.”

Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Chỉ là thứ đồ bên trong trà này quả thật quá buồn nôn, ta không muốn nàng uống mà thôi.”

“Vậy thì ta sẽ không uống.” Tô Bối Bối mỉm cười, tiện tay đổ tách trà trong tay xuống đất.

Kim Hương Nguyệt nhìn thấy, lông mày không khỏi cau lại, tuy nhiên ánh mắt của nàng ta vẫn nhìn về phía vũng nước trà đọng.

Nước trà nằm trên nền gạch đắt tiền, chẳng mấy chốc đã có những điểm đen cực kỳ nhỏ hiện ra.

Những điểm đen này dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ cùng một chỗ, biến thành một con côn trùng to bằng hạt gạo.

“Đây, đây là hàng uế.”

Kim Hương Nguyệt cả kinh nhảy dựng lên, sắc mặt xanh xám: “Có người dám hạ hàng uế với ta.”

Nếu là hàng uế, người bị nhắm đến nhất định không phải là Hạ Thiên và Tô Bối Bối. Dù sao bọn họ đến đây chỉ là ngẫu nhiên. Bởi vì muốn hạ độc, nhất định phải lấy được quần áo hoặc lông tóc của mục tiêu làm cơ sở.

“Hàng uế?”

Tô Bối Bối nghe được danh từ này, trong lòng cũng run lên: “Thì ra đây chính là hàng uế.”

Trước kia, nàng cũng chỉ nghe nói qua về hàng uế, là một vu thuật cực kỳ thần bí và quỷ dị được lưu truyền ở Đông Nam Á. Về phần cái khác thì không có khái niệm, bởi vì trước giờ nàng chưa từng gặp qua.

“Đây là uế trùng dùng để tạo ra hàng uế, tương tự với cổ trùng.”

Nộ khí Kim Hương Nguyệt càng lúc càng đậm, sát cơ cũng không che giấu trong mắt: “Đúng là can đảm. Đã đến nhà của ta, lại còn chơi một chiêu này ngay trước mặt khách của ta.”

Nói xong, đầu tiên nàng lên tiếng xin lỗi Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Thật ngại quá, khiến hai vị sợ hãi. Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra đến cùng, sau đó sẽ trịnh trọng bồi tội với hai vị. Bây giờ ta cần xử lý chuyện này.”

“Khim phu nhân khách sáo rồi.” Tô Bối Bối nói: “Ngươi không cần để ý đến chúng ta, cứ tùy ý đi.”

Kim Hương Nguyệt nói: “Xin hai vị hãy làm chứng cho ta, thuận tiện để ta chuẩn bị đằng sau, tránh cho ta không duyên cớ gặp phải độc thủ của người khác mà không biết.”

“Đây chính là chút chuyện nhỏ mà ngươi muốn chúng ta giúp sao?” Tô Bối Bối hỏi.

“Cũng không phải.” Kim Hương Nguyệt do dự một chút, sau đó thở dài nói: “Thời gian gần đây, người nhà của ta luôn gặp những chuyện nguy hiểm khó hiểu. Con trai của ta bị quái bệnh, đã mời không ít danh y đến xem, nhưng đều không có kết quả. Ban đầu, ta cũng muốn tìm Hạ thần y, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, thành ra ta cũng không tin tưởng Hạ thần y cho lắm. Cho nên ta mới không đến Giang Hải.”

Hạ Thiên bất mãn nói: “Không tin tưởng ta thì quên đi.”

“Đương nhiên, bây giờ ta đã tin tưởng Hạ tiên sinh ngươi một trăm phần trăm.” Kim Hương Nguyệt kiên định nói: “Ngay cả hàng uế mà ngươi cũng có thể nhìn ra được, y thuật của ngươi tuyệt đối cử thế vô song. Con của ta nhất định sẽ được cứu.”

Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta cũng không đồng ý cứu con của ngươi mà.”

“Trước đó không phải đã nói rồi sao, các ngươi giúp ta một vấn đề nhỏ, ta giúp các ngươi tìm chùa miếu.”

Thái độ của Kim Hương Nguyệt rất bình thản, chậm rãi nói: “Xem như đôi bên không thiếu nợ lẫn nhau.”

“Cái này thì đúng.” Tô Bối Bối cười nói: “Chỉ là chữa bệnh cho con trai ngươi và tìm người hạ độc ngươi, đây là hai chuyện, ngươi chỉ có thể chọn một.”

Kim Hương Nguyệt hỏi: “Coi như ta trả thù lao cho các ngươi cũng không được sao?”

“Ngươi cảm thấy chúng ta thiếu tiền à?” Hạ Thiên hỏi. “Cũng đúng.” Kim Hương Nguyệt chậm rãi hít một hơi thật sâu: “Vậy làm phiền Hạ tiên sinh ở lại xem bệnh cho con trai của ta. Chuyện hạ độc, ta sẽ đích thân xử lý. Nếu hai vị không muốn đích thân tham gia việc này, để ta sắp xếp hai người đến phòng khách nghỉ ngơi.”

Tô Bối Bối nói: “Ta thật sự không ngại ở lại đây xem tình huống phát triển như thế nào.”

“Hai vị cứ tự nhiên.”

Kim Hương Nguyệt cũng không tiếp tục nói thêm câu nào với Hạ Thiên và Tô Bối Bối, nhấn vào một cái nút trên vách tường, tức giận quát: “Đại quản gia, còn có đội trưởng bảo an, các ngươi cút ra đây cho ta.”

Chưa đến nửa phút, một nam một nữ vội vàng tiến vào.

Người nam khoảng hơn năm mươi tuổi, mái tóc thưa thớt, nhưng được chải rất chỉnh tề, nhìn qua trầm ổn, già dặn.

Nữ nhân thì ngoài ba mươi, cơ thể tráng kiện, ánh mắt như ưng, tư thái đi đường long hình hổ bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang