Mục lục
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Phần 2 ( Dịch full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta là Kim Hương Nguyệt, kinh doanh nước hoa.” Nữ nhân váy đỏ mỉm cười thân thiện: “Quyền lợi ít ỏi, không cách nào so sánh với tập đoàn Thần Y ngày kiếm đấu vàng được.” Trong đầu Tô Bối Bối lập tức hiện lên tin tức của người này: “Thì ra là Tường Vi phu nhân nổi tiếng lừng lẫy của nước Xiêm La. Kinh doanh nước hoa của ngươi cũng thuộc dạng không tầm thường. Ta nghe nói, nếu không phải ngươi từ chối, chỉ sợ bảng danh sách người giàu nhất Châu Á sẽ có tên của ngươi.”

“Nói đùa.” Nữ nhân váy đỏ nhẹ nhàng lắc đầu: “Lần này xem như không đánh nhau không quen biết. Chờ ngươi đến nước Xiêm La, sẽ do ta làm chủ, nhất định sẽ chiêu đãi hai vị xem như bồi thường lần này, như thế nào?”

Tô Bối Bối tất nhiên là từ chối: “Chuyện cũng đã chấm dứt rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, cũng không cần phải bồi thường.”

“Nói ra ta thật sự có lỗi. Vừa rồi Hạ tiên sinh nói chuyện, ta cũng đã nghe thấy.” Nữ nhân váy đỏ nói: “Hai vị giống như đang tìm chùa miếu gì đó phải không? Khác thì ta không dám tự cao, nhưng đối với chùa miếu, toàn bộ Xiêm La hẳn không có ai quen thuộc hơn so với ta. Bất luận là chùa miếu rộng lớn hay là đền thờ nhỏ bé, ta đều thuộc như lòng bàn tay. Nói không chừng có thể giúp được các ngươi.”

Lời này ngược lại khiến cho Tô Bối Bối cảm thấy hứng thú. Nàng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Mặc dù bé ngoan không gì không làm được trên mạng, nhưng chỉ có thể chạm đến những khu vực có internet mà thôi. Hơn nữa, cái gọi là Quỷ Anh miếu lại nằm ở nơi vắng vẻ, ít người đến, người biết cũng không nhiều. Trước khi Tô Bối Bối lên máy bay, nàng còn cố ý tìm kiếm trên mạng bộ phim mà nàng đã xem qua, kết quả phát hiện chúng không giống nhau. Chùa miếu bên trong bộ phim chỉ là sự kiện xác chết trẻ em gần đây mà thôi, còn cái mà Đoạn Tư Dung nói hiển nhiên nghiêng về yếu tố tượng trẻ em hoặc người lùn.”

Hạ Thiên tất nhiên không quan trọng chuyện này: “Nếu nàng ta muốn giúp đỡ thì cứ để nàng ta giúp.”

“Được.” Tô Bối Bối gật đầu, sau đó nói với nữ nhân váy đỏ: “Vậy xin nhờ Kim phu nhân rồi.” Nữ nhân váy đỏ không khỏi cao hứng, nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Có thể quen biết với hai vị, đúng là phúc khí của Kim Hương Nguyệt ta. Vừa lúc ta có chuyện muốn nhờ hai vị giúp một chút. Cái này xem như hai tướng triệt tiêu, chúng ta không nợ ân tình của nhau.”

“Như vậy thì tốt nhất.” Tô Bối Bối cũng không thích nợ ân tình của người khác, nhất là ân tình của người mới quen.

Ở trên máy bay, ba người cũng chỉ nói sơ qua, cũng không kể rõ chi tiết. Chờ xuống máy bay sẽ từ từ nói rõ cũng không muộn.

Sau bốn tiếngmáy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế của thủ đô.

Dưới sự sắp xếp của nữ nhân váy đỏ, Hạ Thiên và Tô Bối Bối ngồi một chiếc Lincoln đến một tòa trang viên cực kỳ khí phái.

Đây là một trang viên mang phong cách Châu Âu, có diện tích ít nhất mười ngàn mét vuông, chẳng khác nào một tòa lâu đài, khí phái phi phàm.

“Nơi này chính là chỗ ở sơ sài của ta. Nếu có gì sơ suất, mong hai vị bỏ qua cho.” Nữ nhân váy đỏ dẫn hai người bước vào cửa chính trang viên, vừa cười vừa nói.

Tô Bối Bối nói: “Nếu đây được tính là chỗ ở sơ sài, những căn nhà khác chắc là chuồng heo rồi.”

“Tô tiểu thư thật biết nói đùa.”

Ánh mắt nữ nhân váy đỏ hiện lên sự đắc ý: “Với thân gia của Hạ tiên sinh và Tô tiểu thư, đoán chừng mua mười cái, tám cái nhà như thế này cũng chỉ là chuyện bình thường.”

Tô Bối Bối lắc đầu, liếc qua Hạ Thiên: “Ta cũng không có nhiều tiền như vậy, cũng chỉ là người làm công, hắn thì có đấy.”

Hạ Thiên nhếch miệng: “Bối nha đầu, nếu nàng thích, nàng có thể mua bất cứ lúc nào.”

“Được rồi, ta ở nhà của ta thoải mái hơn.” Tô Bối Bối lắc đầu: “Nhà rộng, đi vệ sinh cũng phải quẹo mấy vòng, phiền phức lắm.”

Nữ nhân váy đỏ chỉ cười khẽ hai tiếng.

Trên đường đi, có không ít người làm hành lễ với ba người bọn họ.

Nữ nhân váy đỏ cũng rất tùy ý ra lệnh cho bọn họ, có người chuẩn bị bữa tối, có người xử lý việc vặt, hết thảy đều nước chảy mây trôi, hiển nhiên hai bên đã cực kỳ ăn ý.

“Chuẩn bị tiệc tối còn cần chút thời gian, chúng ta đến thư phòng nói chuyện, như thế nào?”

Nữ nhân váy đỏ rất nhanh đuổi quản gia và người hầu đi, mỉm cười nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối.

“Chủ sao khách vậy.” Tô Bối Bối đáp.

Ba người cùng bước đến thư phòng. Nơi này ngược lại khá đơn giản, không vàng son lộng lẫy như bên ngoài.

Nữ nhân váy đỏ thuần thục pha trà: “Mời ngồi, hai vị uống trà gì?”

“Tùy ý thôi, ta không biết chọn, cũng chẳng có thưởng thức đặc biệt gì về trà.” Tô Bối Bối đáp.

“Được.” Nữ nhân váy đỏ quay sang nhìn Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi thì sao?”

Hạ Thiên nói: “Ta lại càng không có vấn đề. Uống trà hay uống nước đối với ta đều như nhau.”

“Hai vị không cần câu nệ.”

Nữ nhân váy đỏ cười khẽ, cho rằng Hạ Thiên và Tô Bối Bối đang căng thẳng: “Vậy ta sẽ pha một bình ngân câu nổi tiếng nhất gần đây, nghe nói là do Nhiếp gia trấn ở Hoàng Sơn sản xuất, có linh vận, uống vào rất ngọt, dư vị vô tận.”

Hạ Thiên gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Nữ nhân váy đỏ rất nhanh pha trà xong, đổ bỏ hai nước đầu, đến nước thứ ba mới rót cho Hạ Thiên và Tô Bối Bối.

“Đây chính là cực phẩm. Ta đã sai người bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được một bánh nhỏ.” Nữ nhân váy đỏ ung dung nhấp một ngụm trà.

Tô Bối Bối biết ngân câu Hoàng Sơn là do nhà Nhiếp Tiểu Lý sản xuất, nhưng trước giờ nàng chưa từng thử qua, không khỏi cảm thấy hứng thú. Khi nàng đang định uống, bỗng nhiên một cái tay đưa đến chặn lại tách trà của nàng: “Bối nha đầu, đừng uống.” Hạ Thiên nói: “Trong trà có độc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK