Mục lục
Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420

“Anh phải ngủ ở phòng riêng.” Tô Tú Song kiên nhẫn, cố gắng thuyết phục người đàn ông đang say khướt.

“Tôi không muốn ngủ ở phòng riêng, tôi muốn ngủ trong phòng của cô, ngủ cùng với cô.”

Hai tay buông xuống hai bên người cô lúc này nắm chặt thành nắm đấm, cô thật sự rất muốn đấm cho một phát.

Thái độ sau khi uống rượu của anh ta rất tốt, thật sự là do mình đang ảo tưởng!

Cắn răng chịu đựng, Tô Tú Song dùng tay phải nắm lấy cánh tay anh ta, rồi lôi người đàn ông lên giường, tức giận ra lệnh: “Ngủ đi!”

“Cô cũng ngủ đi.”

Hoắc Dung Thành nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt sắc bén.

Cam chịu số phận, cô cởi giày ra và leo lên giường: “Được chưa?”

“Không được.” Dường như Hoắc Dung Thành đang suy nghĩ gì đó, rôi sau đó nói: “Kể chuyện.”

Tô Tú Song đau đầu, thật sự rất đau!

Sau khi người khác say, là họ lại quậy điên cuồng, còn Hoắc Dung Thành khi uống say, thì lại càng quấy rầy người khác hơn.

Chợt thấy bụng nặng trĩu.

Cô cụp mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy, Hoắc Dung Thành đang dang tay dang chân thành hình chữ đại, lười biếng mà nằm ở trên giường, đầu thì gối lên bụng cô, chớp chớp mắt, nhìn cô đây vẻ mong đợi: “Bắt đầu đi”

“Tôi không biết.”

Hoắc Dung Thành cũng rất biết lui lại mà xin thêm lần nữa: “Hát đi”

“Cũng không biết luôn”

Tôi đưa cô đi bơi.

“Vậy thì để tôi kể chuyện đi”

Hoắc Dung Thành trở nên bất mãn hạ thấp giọng nói: ‘Không phải cô nói không biết sao?”

“Bây giờ thì biết rồi.”

Trong khi trả lời, Tô Tú Song vừa vắt óc suy nghĩ: “Vậy tôi sẽ kể cho anh nghe câu chuyện về một con nòng nọc nhỏ đi †ìm mẹ”

Hoắc Dung Thành giống như đang khám bệnh thần kinh, anh ta liếc cô một cái rồi bất mãn nói: “Cô tưởng tôi là đứa trẻ lên ba chắc?”

Tô Tú Song nhíu mày, cô rất muốn phản bác lại anh ta, chỉ có những đứa trẻ ba tuổi mới đòi kể chuyện, người lớn ai lại có thể làm ra mấy chuyện như vậy chứ?

“Vậy thì kể một câu chuyện về một con lợn xám lớn nhé” Cô miễn cưỡng đáp lại.

Hoắc Dung Thành không nói gì cả.

Thế là, Tô Tú Song coi như anh ta đã ngầm đồng ý.

“Một chú heo béo đang ngồi trên mặt đất mà khóc lớn, một chú sói xám lớn bước đến và hỏi nó tại sao lại khóc, có phải bị người khác bắt nạt không”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK